Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
Bạch Cẩu Thận cầm tách nước rót ra, khuôn mặt tuấn tú dãn nở không đều chút nào, nếu để ý sẽ thấy mí mắt của ông giật giật liên hồi.
Người phụ nữ xinh đẹp thanh lịch ngồi vắt chéo chân, trên tay là một viếc ví da rất đẹp, bà nhìn người đàn ông đang rót nước, lại nhìn xung quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn.
Cậu bé và ông bố ngồi bên cạnh khoanh tay, cả hai khuôn mặt đều có mỗi vẻ khác nhau, nhưng khí chất mà hai người toát ra đều là sự lạnh lẽo.
- Con nhóc kia đâu rồi? - Cậu nhóc kia nhăn mày nhăn mặt, từ sáng đến giờ tính đi tính lại thì cậu cũng đã nhăn không dưới mười lần, mà thủ phạm gây ra là con nhỏ đáng ghét đó, thật sự khiến cậu không chịu đựng nổi, muốn gặp cô để đét vào mông mấy cái.
Bạch Cẩu Thận đang rót nước đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn cậu bé mũi còn chưa vắt sữa đã nổi máu chó, ông cười cười hiền từ, đôi mắt tóe lửa nhìn cậu ta:
- À. Nó đi ngủ rồi!
Thấy không khí trong phòng khá ngột ngạt, ông bật cười ha hả:
- Anh không nghĩ gia đình em đến đây nên không kịp chuẩn bị gì trước, cũng may con bé đã giúp anh chuẩn bị! Thật sự... Ahaha...
Người đàn ông nãy giờ im lặng giờ đây cũng nhàm chán mở miệng:
- Tôi thật không nghĩ... Anh lại là con của ba mẹ anh?
Câu nói mang hàm ý sâu xa, Bạch Cẩu Thận ngẫm nghĩ thật tỉ mỉ rồi mỉm cười trả lời:
- Thật quá khen! Nhưng anh không nghĩ tại sao mình là con của ba mẹ mình sao?
Cậu nhóc vểnh môi đầy khinh thường:
- Con bé đó, nó giống hệt ba nó!
Bạch Cẩu Thận lại tự nghĩ, không lẽ cậu nhóc đó lại không giống sao?
Nguyễn Lâm Như từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy chồng mình đang nói chuyện cùng với một nam một nữ, lại có một cậu nhóc kia, đôi mắt bà không có vẻ gì là ngạc nhiên:
- Bích Mai, cậu cùng gia đình đến đây chơi à? - Bà nở một nụ cười nhã nhặn, ngay khi bà đi xuống...
Tủm!
Một âm thanh hết sức "quyến rũ" vang lên, căn phòng tràn ngập không khí "tà mị".
Tất cả những người trong phòng đồng loạt nhìn kẻ vừa phát ra thứ âm thanh kì lạ đó, vừa hay, người đó lại chính là cậu bé.
Mặt mũi cậu rất "tỉnh", hai gò má đỏ ửng lên:
- Nhìn gì mà nhìn? Sáng nay bụng con không tốt!
Fuck! Cậu vừa làm cái khỉ gì thế này? Cậu đang biện hộ cho chính mình à?
- Mọi người đừng nhìn nữa! Con đi chơi đây! - Thấy tình hình không ổn, cậu chạy đại vào phòng nào đó rồi đóng sầm cửa lại, mặt mũi không ra mặt mũi!
Bạch Cẩu Thận nhìn dáng người nhỏ nhắn chạy đi, ông đưa tay lên che miệng lại cười.
Cười như thế vẫn không đủ, ông lại ngồi giữa sàn nhà, ôm bụng cười lăn qua lăn lại, đến nỗi... Nước mắt chỉ chực chảy ra.
Nguyễn Lâm Như cũng phì cười, riêng vợ chồng nhà kia mặt mũi đỏ gay, cười cười gượng.
Sau khi đóng cửa lại, ổn định được nhịp đập, cậu bé nhìn quanh căn phòng, đôi mắt dừng lại trước một dáng người nhỏ con đang thu mình lại trên giường.
Nhìn chiếc bút lông nhiều màu được đặt trên bàn, cậu bé cười khà khà, tiến đến gần:
- Nhóc thích đùa với anh à? Không có cửa đâu nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...