Kỉ niệm đối với hai người mà nói, sẽ là những ấn tượng đẹp đẽ nhất mà hai người từng trải qua.
Còn đối với ba người, lại còn là một nữ hai nam, vừa tình địch? Vừa là bạn?
Chắc sẽ là kỉ niệm đẹp đẽ sâu đậm nhất rồi!
Sau khi chạy đua cùng hai cậu nhóc đẹp trai, Bạch Băng Tâm ngồi thở hổn hển đến nỗi không ra hơi, nhìn hai người kia cũng đang thở hồng hộc, cô nhóc bật cười.
Tự nhiên Hoàng Bách Tùng cùng nhìn cô, lại nhìn đối phương, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Bạch Băng Tâm lúc này giải thích:
- Em tức cười quá, tự nhiên nhìn thấy hai người giống mấy con bò tót ý!
Khuôn mặt của hai cậu nhóc kia lập tức đen xịt, nhìn Bạch Băng Tâm đang mặc một chiếc áo đỏ chói, một cái quần đùi bò chưa đến đùi lộ ra làn da trắng sữa.
Lại nhìn người mình, đúng thật là giống mấy con bò tót đang đuổi theo cái khăn đỏ vậy.
Nghĩ xong lại thấy bực mình, hai người quát:
- AI MÀ BỎ TÓT?
Hoàng Bách Tùng cùng Nguyễn Văn Lâm đồng thời tiến lên, Bạch Băng Tâm còn đang cười ngắc nghẻo, ngẩng đầu lên thấy hai người lập tức giật mình lùi lại mấy bước, lại bị Nguyễn Văn Lâm nhéo tai:
- Mày dám nói tao bò tót?
Còn Hoàng Bách Tùng lại cóc đầu cô mắng:
- Anh thấy em giống hơn!
Bạch Băng Tâm bị ức hiếp, chuẩn bị méo mồm khóc thì cả hai đồng thời nhận ra điều đó, cả hai dỗ dành cô như bà mẹ dỗ dành con gái:
- Thôi thôi, tao chỉ đùa.
- Em đừng khóc, anh không cố ý.
Bạch Băng Tâm cúi đầu xuống, vừa thút thít, nghe hai người thú nhận tội lỗi xong thì ngẩng đầu lên, khuôn mặt cười toe toét, không hề có nước mắt ngưng đọng, khuôn mặt hoàn toàn tỉnh bơ.
Lại phát hiện mình bị lừa, hai cậu nhóc tức giận, sau đó lại nhìn nhau cười.
Bạch Băng Tâm không biết hai người họ là đang cười cái gì, thấy cười cũng... cười theo.
Đến khi cười được mười giây, Hoàng Bách Tùng nhìn Nguyễn Văn Lâm, khuôn mặt thay đổi ngay tức thì:
- Cười cái gì? Nhìn mặt anh mày giống muốn cười lắm hả?
Mặt Nguyễn Văn Lâm càng tỉnh:
- Tao đâu có cười, tao chỉ nhe răng thôi.
Hoàng Bách Tùng cóc lên đầu Nguyễn Văn Lâm một cái đầy tính dạy bảo:
- Anh hơn mày hai tuổi, lo mà giữ mồm giữ miệng.
Nguyễn Văn Lâm còn định nói: "Hơn tuổi thì đã sao?" thì nhìn thấy Bạch băng Tâm nhìn mình, cậu nhóc cũng thôi.
Đầu tiên là cả ba người đi bắt giun.
Chỉ biết là có tiếng la oai oái của một bé trai, khuôn mặt tràn đầy đau khổ nhìn thứ gì mà quăn quăn, sền sệt mà ươn ướt trên tay, chỉ thế thôi mà nổi hết cả da gà.
- Giun anh nhìn trong sách không có ghê như thế này!
Bạch Băng Tâm cười ha hả, cô nhóc còn cầm một con giun còn đang ngọ nguậy liên hồi đến trước mặt anh hù:
- Nè nè, con này ghê chưa ghê chưa. Hù chết anh luôn!
Nói xong cô dí sát nó lại mặt anh.
Hoàng Bách Tùng nhăn mặt tránh, sau đó là chạy trốn cô nhóc, lần đầu tiên trong đời bị cô nhóc dọa đến chạy loanh quanh vườn hết mấy vòng liền.
Đến khi dừng lại Hoàng Bách Tùng phát hiện mình đang đứng trước một cái hồ rất đẹp, xung quanh cây cối tươi mát, dưới hồ cá đang quấy nước.
Mặt Hoàng Bách Tùng rạng rỡ, anh nhìn Bạch Băng Tâm cười:
- Đẹp thật đấy!
Cô nhóc đắc ý khoe khoang:
- Hồ này toàn có cá to thôi! Em câu cả buổi là đầy xô luôn!
Lại bốc phét! Con nhóc này, từ khi sinh ra đã là bốc phét rồi!
Hoàng Bách Tùng cười, sau đó gật đầu. Thôi để cho cô nhóc tưởng anh bị lừa một lần cũng không sao, anh cũng không ngại.
Nguyễn Văn Lâm cầm một cái xô cùng với hai cái cần câu tiến lại, dừng xuống chỗ Hoàng Bách Tùng cười cười.
- Anh muốn thể hiện thì giờ có đây, muốn thì câu xem ai nhiều cá hơn?
Sau đó lấy hộp đựng giun ra xỏ vào cần câu rồi quăng xuống hồ.
Hoàng Bách Tùng bĩu môi làm theo.
Bạch Băng Tâm nhăn mặt nhìn Nguyễn Văn Lâm không hề để ý đến mình:
- Này đại ca, thế giờ mình phải làm gì?
Nguyễn Văn Lâm lúc này liếc cô nhóc một cái, không thèm mở miệng lại tiếp tục chăm chú câu cá.
Hoàng Bách Tùng cười cười, xoa xoa đầu cô nhóc:
- Em mau đi lấy nước chúng ta mang theo đến đây nào.
Được nhận lệnh, Bạch Băng Tâm cấp tốc phi như bay.
Còn lại hai người, mà là hai cậu nhóc đáng yêu.
Hai người không nói, nhưng hành động này thực chất rất là nguy hiểm.
Hoàng Bách Tùng mở miệng đầu tiên:
- Có lẽ nhóc cũng thấy đấy, anh và Tâm đã là "của" nhau rồi, chú mày cũng nên có mức độ.
Lần này, Nguyễn Văn Lâm nhàn nhạt mở miệng:
- Biết.
Biết rồi thì tốt, Hoàng Bách Tùng cười khì khì, cũng tại anh dùng từ hơi quá nhưng mà không sao, đánh dấu chủ quyền mới là quan trọng.
Anh cũng không quên nhắc nhở:
- Anh nhờ chú... Chăm sóc cho Tâm giúp anh, hết đợt hè này anh lại ra nước ngoài, không biết bao giờ trở lại nhưng anh muốn chú nên có mức độ thôi, coi Tâm như em gái.
Nguyễn Văn Lâm lẳng lặng gật đầu.
Khá yên tâm rồi, Hoàng Bách Tùng yên tâm câu cá.
Anh nhìn vào xô của Nguyễn Văn Lâm, trong đó đã có hai con cá nhìn trông khá được được, không nhỏ cũng không to nhưng đủ bữa.
Lại nhìn của mình, không có một mống nào, cảm giác bực mình truyền đến.
Anh thật giờ không muốn câu chút nào!
Đang vừa muốn đứng dậy thì đột nhiên dây câu rung lên, theo như đọc sách thì là như thế này...
Anh kéo cần lên thật mạnh, sau đó nhìn con cá đang quẫy đạp kia, tự nhiên thấy lòng phơi phới, kéo dây câu lại bắt lấy con cá rồi gỡ móc câu ra.
Vừa lúc Bạch Băng Tâm đi đến, trên tay là chai nước lọc.
Khuôn mặt cô nhóc hớn hở trông thấy, cô cười tươi nhìn anh rồi nhìn Nguyễn Văn Lâm.
- Băng Tâm, anh vừa bắt được cá này! Là cá thật đó!
Lần đầu tiên bắt được cá, đương nhiên tâm trạng Hoàng Bách Tùng rất hớn hở, vừa đắc chí, vừa tự hào nhìn thành quả của mình.
Bạch Băng Tâm cười tươi, hai mắt long lanh nhìn con cá trong tai anh, sau đó đưa chai nước cho anh rồi đi đến chỗ Nguyễn Văn Lâm, cũng lúc này cậu nhóc đã bắt được một con, còn đang gỡ cá cho vào xô.
Cô bé đắc ý cười:
- Tối nay xem ra sẽ được ăn cá xả láng rồi!
Hai cậu nhóc cũng cười, xem ra... Người vui nhất lại là cô nhóc này.
P/s: Sắp đến lúc kết thúc thời kì con nít của các nhóc con rồi, chỉ còn một chương nữa thôi, mọi chuyện sẽ bắt đầu khác đi. Các bạn độc giả nhớ đón xem nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...