Mấy hôm nay nhân viên trong công ty YG ai cũng trong tâm thế lo sợ.
Thư kí Nam Thư đi tới đi lui trước cửa phòng giám đốc, loay hoay một hồi vẫn chưa thấy vào.
Cô ta nhìn đồng hồ một lần nữa, hít sâu một hơi, đang tính gõ cửa liều mạng bước vào thì từ sau lưng truyền đến giọng nói mang theo ý cười nhạt nhạt: "Người đẹp, làm cái gì cứ thập thập thò thò thế?"
Vừa nghe thấy giọng nam quen thuộc này, hai mắt Nam Thư sáng rỡ lên, cô quay người đi tới trước mặt Quốc Minh, cười hớn hở: "Giám đốc Minh, may quá hôm nay anh tới tìm Dương tổng sao, tôi có thể nhờ anh chút chuyện không? Văn kiện này tôi cần Dương tổng xét duyệt nhưng mà! nhưng mà.
.
"
Quốc Minh nhìn khuôn mặt ửng đỏ đầy lo lắng của Nam Thư, cười như gió xuân tràn qua: "Cậu ta lại nổi điên đấy à? Lần này là chuyện gì thế?"
Nam Thư đã quá quen với kiểu nổi chuyện cà chớn của Quốc Minh, cô không phản bác gì mà tiếp tục nhờ vả: "Nhờ anh mang tập văn kiện này vào phòng giám đốc giúp tôi được không?"
Quốc Minh liếc mắt nhìn tập tài liệu trên tay Nam Thư, ánh mắt hơi dời đến cổ tay trắng nõn của cô, mắt hẹp lóe lên tia ranh ma: "Tôi chả bao giờ giúp không ai chuyện gì? Tôi giúp em, thì tôi được gì nào?"
Quốc Ming hơi cúi người kề sát khuôn mặt xinh đẹp của Nam Thư.
Nam Thư sở hữu khuôn mặt rất khả ái.
Cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, hai cái má trắng mẫu mịn màng, nhìn thôi đã muốn căn cho một cái.
Còn cả đôi mắt trong veo kia nữa, mỗi lần nhìn anh đểu khiến tâm can anh xao xuyến.
Thấy cô im lặng lúng túng, anh tiếp lời: "Sao nào? Lời mời ăn tối của tôi lần trước, bây giờ em sẽ đáp ứng chứ?"
Anh lại hỏi, ngón tay hất hất vài sợi tóc mái trước trần cô.
Nam Thư rụt rè bước lùi về sau, khuôn mặt hiện rõ sự lúng túng, rõ ràng là đang đắn đo.
Một buổi ăn tối với người đàn ông này sẽ giúp cô qua được cơn thịnh nộ như bão táp của Dương tổng.
Xem ra cũng không tệ.
Cùng lắm là khó chịu một chút rồi thôi, không ảnh hưởng đến lương tiền sinh mạng.
Còn Dương tổng.
Chỉ nhìn vẻ mặt của tổng giám đốc thôi, cũng đủ để cô mất vài cân thịt rồi.
Suy cho cùng, thì ăn tối với Quốc Minh cũng không có hại gì, gã đàn ông đẹp mã nhưng trăng hoa này nói chung vẫn dễ ứng phó hơn tổng giám đốc.
Đản đo ngẫm nghĩ một hồi, rút cuộc Nam Thư quyết định, tốt nhất cứ để tìm cách lẩn tránh nhẹ nhàng, đợi anh ta giúp cô rồi mọi chuyện cũng không phiền hà nữa, cá cắn câu rồi muốn nhả ra cũng khó: "Phiên anh giúp tôi lần này.
Lời mời đó, tôi sẽ sắp xếp thời gian, nếu rảnh! "
Ý rằng nếu không rảnh thì thôi, nhưng chút trò vặt vãnh này của Nam Thư sao qua mặt được ai kia.
"Tối nay luôn được không? Em sắp xếp cho tôi một buổi hẹn được chứ?"
Quốc Minh cười cười, rất hứng thú với dáng vẻ nghiêm túc của cô gái này.
Anh tiếp cận mấy lần nhưng lần nào cô cũng lấy hết lý do này đến lí do khác để từ chối.
Hôm nay đúng là ông trời giúp anh mà.
Nam Thư siết chặt tập tài liệu trên tay, nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn: "Được"
Quốc Minh cười đến vô hại, nụ cười lan rộng trên khóe môi để lộ cả chiếc răng nanh sáng chói bên khóe môi.
Mắt đào hoa nhìn cô gái, anh gật gật đầu nhận lấy tập tài liệu trên tay cô: "Thành giao.
"
Nói rồi, Quốc Minh cũng không lăng nhăng nữa, anh nháy mắt với Nam Thư: "Tối nay, chờ em trước công ty “.
Nam Thư gắng gượng nở một nụ cười.
Trong lòng thầm nghĩ, anh chờ tôi không có nghĩa là tôi chờ anh.
Ok? Quốc Minh cầm tập tài liệu trên tay, miệng cười tươi như vừa nhặt được vàng.
Tiện tay đẩy cửa bước vào, chẳng thèm gõ cửa.
Quả nhiên đúng như dự đoán, người nào đó còn đáng sợ hơn cả mô tả, không biết điên tiết chuyện gì, mặt mày như cái lò than, đã thế còn là cái lò than trong mùa đông lạnh đến thấu da thấu thịt.
Là ai chọc đại ca này thế? "Hu huých"
Quốc Minh huýt sáo, đập đập tập tài liệu lên tay trái, cà lơ phất phơ ném lên bàn: "Chàng kị sĩ của tôi ơi, mới đi nam cực về đấy à, mặt mày như băng đá thế, tôi lạnh chết rồi đây này?"
Ánh nắng ngoài cửa hắt lên gương mặt tuấn tú của Hải Thiên, như hào quang phớt lên ngũ quan hắn, cả người toát ra khí lạnh âm trầm vừa đáng sợ.
Đôi mắt Hải Thiên vẫn dán chặt vào màn hình laptop, nghe thấy lời châm chọc của ai kia hẳn cũng chẳng buồn nhướn mày lên, âm âm nhu nhu thốt ra một câu khiến ai kia nghẹn họng: "Không biết gõ cửa trước khi vào sao, tay cậu để làm mấy chuyện xăng bậy thôi à?"
Quốc Minh trân trối nhìn Hải Thiên, có chút bất lực: "Cái xằng bậy mà cậu nói thực ra cậu còn làm nhiều hơn tôi đấy?"
"Cậu cút được rồi"
Hải Thiên nhàn nhạt đáp, bàn tay vẫn điên cuồng nhảy múa trên bàn phím.
Quốc Minh bật cười.
Con mẹ nó, bộ dáng này bảo sao Nam Thư đáng yêu của anh không sợ mới là lạ.
"Cậu bị táo bón à?"
Mặt mày không nở được một nụ cười.
"Lượn"
Hải Thiên tiếp tục đuổi khách.
Người nào đó mặt còn đen hơn đáy nồi: "Đừng có đuổi, ông đây có việc mới tới tìm cậu.
Dự án ở khu dự thầu phía Nam! "
"Tôi đang bận.
Khi khác nói.
"
Cái gì cơ? Quốc Minh bật cười: "Con mẹ nó.
Cậu đùa tôi đấy à? Mấy hôm trước tôi tìm cậu để bàn chuyện, cậu lại lu bu đi làm trẻ mầm non, hôm nay cậu lên công ty tôi tới tìm lại bảo bận.
Rút cuộc là muốn thế này đây?"
Thấy người kia cứ xem mình như không khí, Quốc Ming đứng lên, đi thẳng đến bàn làm việc của Hải Thiên: "Sao hả? Hôm nay cô giáo mầm non không "dạy"cậu nữa à? Con mẹ nó, từ ngày cậu yêu cô ta, tâm trạng cứ như thời tiết.
Thất thường như đàn bà tới tháng, cậu! "
Đang nói dở chừng, đột nhiên Quốc Minh im bặt.
Ánh mắt dừng lại ở xấp ảnh trên bàn.
Một cô gái đang ôm một chú chó màu trắng khoác cánh tay người đàn ông đi bên cạnh, miệng cười tươi như hoa, đôi mắt lưu ly cong cong như vành trăng non.
Cô gái kia chẳng phải là Nguyệt Vy- cô giáo mầm non của ông nội này hay sao.
Làm cái gì lại cặp đôi với người đàn ông khác đây rồi.
Là anh nhìn nhầm hay sao? Quốc Minh nhặt một tấm ảnh lên, còn chưa kịp xem cho rõ thì đã bị Hải Thiên giật mạnh.
Đôi mắt chim ưng nguy hiểm nheo lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Ở đây không có việc của cậu rồi.
"
Quốc Minh ngây ra một giây rồi mới hỏi: "Đây là lí do làm cậu nổi điên đây ư? Theo dõi người khác, ông nội ơi, ông cũng quá lắm rồi đấy?"
Quốc Minh còn định nói thêm điều gì đó thì Hải Thiên đã lạnh mặt lên tiếng, sắc mặt hết sức khó coi: "Bây giờ tự đi hay đợi tôi "tiên"?"
Con mẹ nó "tiễn"? Quốc Minh cười đến khoa trương, bước lùi về sau: "Ok tôi đi.
Tôi đi.
Nhưng nhớ xem tài liệu của Nam Thư nha, cậu! "
"Cút"
Một chữ cuối cùng rút cạn kiên nhẫn của Hải Thiên.
Quốc Minh cũng biến nhanh không thấy tăm hơi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại Hải Thiên, ánh mắt hẳn đục ngẫu nỗi tức giận sắc bén như dao nhìn về xấp ảnh trên bàn.
"Xoẹt"
một cái, bao nhiêu ảnh trên bàn đều rách tan, nát vụn rơi xuống sàn.
Nụ cười của cô gái trong ảnh xẻ làm đôi.
Sắc mặt Hải Thiên âm trầm đến đáng sợ.
Trong đầu lại hiện lên nụ cười ngọt ngào của Nguyệt Vy dành cho Thiệu Khiêm, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Nắm tay siết chặt thành quyền.
Nguyệt Vy! Em chờ đi! Tôi sẽ về lại bên tôi, nhanh thôi.
"Em nghĩ em trốn được tôi sao? Nguyệt Vy?"
Nguyệt Vy đang xem ti vi bỗng nhiên hắt xì một cái.
Chu Thiệu Khiêm đang nấu ăn trong bếp, liền quay người lại hỏi: "Em khó chịu ở đâu à? Hay bị cảm?"
Nãy giờ cô đã hắt hơi ba lần rồi.
Nguyệt Vy lắc lắc đầu, cô vuốt ve bộ lông mềm của Lãnh Ngạo, đáp anh một tiếng trong veo: "Không khó chịu"
Cô rất khỏe mà.
Chu Thiệu Khiêm nếm lại nồi canh, anh rửa tay rồi đi thẳng ra bản ăn, tới gân Nguyệt Vy đưa tay lên trán Nguyệt Vy sờ thử, không nóng, mặt mày cũng phấn chấn.
Sao lại hắt xì mãi thế nhỉ? Là ai đang nhắc tên cô sao! Ai? Trong lúc Chu Thiệu Khiêm đang suy nghĩ, thì tiếng động lạ phát ra từ bụng Nguyệt Vy réo lên.
"Ột!.
Ột! Ột"
Chu Thiệu Khiêm nhướn mày nhìn cô, đôi mắt hiện lên ý cười.
Nguyệt Vy cũng mỉm cười với anh, cô vỗ vỗ tay lên bụng: "Nó lại kêu rồi"
Nắng chiều nhàn nhạt chiếu vào căn bếp nhỏ mang theo chút hơi ấm dịu dàng.
Cái nắng hiu hìu hắt lên bóng lưng của người đàn ông, sau lưng Thiệu Khiêm là Nguyệt Vy, cô vòng tay ôm lấy eo anh, nũng nịu như đứa trẻ hờn dỗi.
Dưới chân là con chó lông xù trắng mượt, đang quấn quýt nô đùa.
Khung cảnh này vừa ấm áp vừa ngọt ngào đến nao lòng.
Chỉ ước rằng giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi, mãi mãi mà thôi.
Thế nhưng trên đời này làm gì có hai từ "mãi mãi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...