Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi

Tề Tín làm như hoàn toàn không thấy Hoa Nguyệt Nguyệt, mặc quần áo xong, đi tới trước ti vi, bật lên, hết sức tự nhiên cầm điều khiển đổi kênh.

Hoa Nguyệt Nguyệt thấy Tề Tín không để ý tới cô, nhào vào lòng Tề Tín như hổ vồ, hỏi: “Anh đến đây từ bao giờ?”

Tề Tín nhìn lại Hoa Nguyệt Nguyệt bằng đôi mắt hoa đào, nhìn tạo dáng quyến rũ của cô, anh nở nụ cười: “Em quên rồi sao? Hôm qua là ai uống say đến không đi nổi ấy nhỉ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa cằm, cố nhớ, đột nhiên vỗ vỗ đầu, trả lời: “À, đúng, em nhớ ra rồi, em còn thảo luận bánh bao lớn và dưa chuột nhỏ với Khang cơ mà.”

Tề Tín nheo mắt: “Khang?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười ha ha: “Anh đừng hiểu lầm, Khang là trợ lý công ty con sắp xếp, em tuyệt đối không lăng nhăng đâu, em và Khang là chị em, anh không hiểu đâu, Khang là tiểu thụ đó, anh ta nói em biết anh ta thích nhất là được đàn ông đè.”

Tề Tín bật cười: “Được rồi, anh đâu có nói gì.”

Hoa Nguyệt Nguyệt vừa dựa vào đùi Tề Tín, vừa nói: “Sao anh lại đến đây?”

Tề Tín đáp: “Hôm qua anh gọi cho em, vốn định nói với em anh đã giải quyết xong chuyện ở công ty rồi, định đến tìm em đây. Không ngờ em lại uống đến mức này, anh lập tức chạy tới.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười khì: “Đúng là tiểu Tề Tề là tốt nhất mà.”

Tề Tín lắc đầu, nói: “Em còn hai ngày ở đây đúng không? Vậy hai hôm nay anh sẽ ở đây, đi chơi với em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt vui vẻ, “Tốt qua, em bảo anh này, chúng ta phải đi đu quay khổng lồ nhé, rồi mình lên đến chỗ cao nhất cao nhất ấy hôn nhau, nhé?”

Tề Tín nhíu mày: “Vì sao?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười nói: “Vì như thế sẽ được hạnh phúc bên nhau trọn đời. Đây là thành phố C, kinh đô của tình yêu.”

Tề Tín hôn một cái lên khóe mắt Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Cho dù không đến đó chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”

Hai người lại vui vẻ quyến luyến nhau thêm lần nữa.

Điện thoại Hoa Nguyệt Nguyệt liên tục kêu, khi cô nhận mới phát hiện có bảy cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, tất cả đều của Khang.

Hoa Nguyệt Nguyệt gọi lại, liền nghe giọng lo lắng của Khang: “Cô chạy đi đâu đó?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Gặp được người quen, anh ấy đón.”

Khang thở phào một hơi, trả lời: “Cô nhớ chiều đến công ty một chuyến, có chút chuyện.”


Hoa Nguyệt Nguyệt cau mày lại: “Chuyện gì vậy?”

Giọng Khang có vẻ nghiêm trọng: “Có người dùng mỹ phẩm của chúng ta xong bị nhiễm trùng da phải nằm việc, giờ đã phong tỏa tin tức, phải nhanh chóng đi dàn xếp bọn họ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt: “Sao có thể vậy được, nguyên liệu đó tuy không phải là loại tốt nhất nhưng tôi đã kiểm nghiệm kỹ càng, tuyệt đối không thể có sơ sảy gì được.”

“Đương nhiên là như vậy, bọn tôi cũng không tin, nhưng không thể loại trừ một khả năng, có người cố tình vu khống chúng ta, dù sao đối thủ của chúng ta KDC vẫn luôn muốn lật đổ DUO.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Hoa Nguyệt Nguyệt trên mặt hiện vẻ nghiêm túc, dù thế nào ngay lúc chuẩn bị công khai sản phẩm bình dân hóa lại xảy ra sự việc này, nếu để lộ ra ngoài nhất định công ty sẽ gặp rắc rối.

Tề Tín nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, anh đã loáng thoáng nghe được chuyện xảy ra từ lời đáp của Hoa Nguyệt Nguyệt, anh hỏi: “Sản phẩm lần này làm sao vậy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt vừa mặc quần áo vừa nói: “Có người sau khi sử dụng sản phẩm mới phải vào viện, có thể là dị ứng da gì đó, tương đối nghiêm trọng, nhưng em dám bảo đảm là sản phẩm lần này chắc chắn không có tính kích ứng, hơn nữa tất cả sản phẩm đều đã qua thử nghiệm, tuyệt đối không thể xảy ra những chuyện thế này.”

Tề Tín nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Vậy em đi công ty trước đi, anh chờ em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu.

Cô đi rồi, Tề Tín mới tới trước cửa sổ, gọi điện thoại: “Tìm người vào viện vì dị ứng kia, tra rõ hành tung và những người người đó gặp trong mấy tháng gần đây…”

Anh cúp điện thoại, cặp mắt hoa đào không hề có hơi ấm.

Anh vốn định đi chơi một chuyến với Hoa Nguyệt Nguyệt, lại xảy ra chuyện này. Anh mà biết ai đứng sau quấy phá, thì sẽ không dễ dàng cho qua đâu,…

Lúc Hoa Nguyệt Nguyệt chạy tới công ty, những nhân viên khác đang lo đến nỗi đứng ngồi không yên. Cả đám vừa nhìn thấy cô đã nhao đến như sắp chết đến nơi.

“Chị Hoa, phải làm sao bây giờ, người đó nói sẽ kiện chúng ta còn định công bố chuyện này nữa.”

“Sao lại nhằm đúng lúc chuẩn bị đến bước cuối cùng rồi chứ.”

“Thôi bỏ đi, tôi thấy lần này rõ ràng là do những người ghen ghét công ty mình làm.”

Hoa Nguyệt Nguyệt tỉnh táo quát bọn họ: “Tất cả câm miệng cho tôi, giờ tôi cần một người đến bệnh viện nói chuyện, giải quyết riêng với người đó, nếu như không được, người ta vẫn đòi kiện, chúng ta cũng không có gì lo lắng. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết, sản phẩm của chúng ta hoàn toàn không có vấn đề gì về chất lượng, dù sao chúng ta đã cố gặp lâu như thế, sao có thể để một người hủy hoại tất cả dự án này như vậy?”

“Chị Hoa, tôi đi.” Tiểu Lưu nói.

(wait? Tiểu Lưu? Chị Hoa đi nước ngoài cơ mà?)


Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Những người còn lại, đi gặp truyền thông đã biết tin này, nghĩ cách để bọn họ im lặng bước đầu đã, nói chung, trong buổi họp báo quốc tế mấy ngày nữa không thể có gì sai sót.”

“Vâng, chị Hoa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn mọi người tản ra, cô hơi đau đầu, ngồi xuống.

Chuyện này chắc chắn sẽ không dễ giải quyết như thế, điều đối phương muốn là danh tiếng công ty vì kế hoạch này mà bị ảnh hưởng.

Nếu không giải quyết tốt, cô bị đuổi việc chỉ là chuyện nhỏ, còn những cấp dưới của cô, cả hội ấy cũng bị liên lụy theo.

Hoa Nguyệt Nguyệt cắn răng, thầm giục mình phải nhanh chóng nghĩ ra cách.

Một ly cà phê đặt xuống trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Khang.

Khang nói: “Uống chút cà phê đi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô cúi đầu, có phần uể oải, nói với Khang: “Khang này, tôi nghĩ có phải ông trời vô cùng ngứa mắt tôi không, nghĩ đủ cách để hành tôi, tôi thực sự sợ hôm sau họp báo sẽ có chuyện gì.”

Khang nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, đôi mắt xanh nhạt hơi rung động: “Không phải lỗi của cô, cô đã làm rất tốt, việc đến nước này, tôi tin nếu là một người nào khác, sẽ không xử lý tỉnh táo được như cô.”

Hoa Nguyệt Nguyệt khổ sở cười: “Còn không phải là để lên tinh thần cho bọn họ sao? Nếu ngay cả tôi cũng nghĩ là vô vọng thì họ sẽ làm thế nào?”

Khang vỗ vỗ Hoa Nguyệt Nguyệt: “Không có chuyện gì, cho dù phải đấu cứng thật, chúng ta cũng sẽ không thua.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Nếu phải làm cứng, thì dù công ty chúng ta thắng, danh tiếng của chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tôi không đủ sức đâu.”

Khang nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn ủ rũ, lại nói: “Cố gắng là được mà.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Cố gắng, tôi sẽ cố gắng hết sức đến phút chót, rồi sau đó, cho dù kết quả thế nào, cũng coi như tôi đã làm hết rồi.”

Cô đứng dậy, kiểm tra chỗ sản phẩm bị khiếu nại là gây dị ứng.

Trước cô phải đo lại đã.Khang cùng làm với cô.

Sau một đêm mới có kết quả, hoàn toàn không có chất gây kích ứng, kim loại nặng chỉ có hàm lượng rất thấp, so với rất nhiều sản phẩm cùng loại, thậm chí chẳng đủ để nhắc đến.


Như vậy có thể khẳng định, không phải là vấn đề từ sản phẩm của họ.Mặt trời ngày mới đã mọc.

Điện thoại Hoa Nguyệt Nguyệt lại vang lên, cô xem thì đó là điện thoại của Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu nói với giọng gấp gáp: “Chị Hoa, phải làm sao bây giờ? Người đó không muốn giải quyết riêng, anh ta nói nhất định phải kiện chúng ta ra tòa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người, “Có thể chuyển máy cho tôi nói chuyện với người đó không?”

Tiểu Lưu lắc đầu: “Tôi bị anh ta đuổi ra ngoài rồi. Anh ta nói mai sẽ có lệnh của tòa gửi đến chỗ chúng ta, để chúng ta biết tay.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Được rồi, vậy cậu về đây đi đã.”

Cúp điện thoại, Khang hỏi: “Chuyện thế nào?”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Không được rồi, không muốn giải quyết riêng.”

Tiếp đó cô lại nhận được vài cuộc gọi khác, nói là truyền thông dự định mai công bố tin tức, và sẽ mời được bệnh nhân kia ra làm chứng.

Nghĩ lại, người ta làm sao đồng ý, một tin tức động trời như vậy, bao nhiêu tiền mới đủ mua?

Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế, bất lực.

Giờ nên làm gì?

Chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy?

Điện thoại lại vang, Hoa Nguyệt Nguyệt không muốn nhận nữa, vì cô liên tiếp nghe toàn tin xấu, còn thêm một tin nào nữa cô sẽ sụp đổ mất.

Khang đẩy Hoa Nguyệt Nguyệt: “Nghe điện thoại đi, biết đâu lần này sẽ là tin tốt.”

Hoa Nguyệt Nguyệt thấy là điện thoại của Tề Tín, cô nghe. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh từ đầu kia, đột nhiên lòng cô thót lại. Cô gọi: “Tề Tín.”

Giọng cô có chút nghẹn ngào, có lẽ gồng mình vào vai người mạnh mẽ đã lâu, cảm giác bất lực lúc này làm cô có phần không thể chịu nổi.

Tiếng nói của anh giống như một liều thuốc an thần với cô vậy. “Không sao đâu, buổi họp báo ngày mai sẽ không có chuyện gì cả. Tin anh.”

Hoa Nguyệt Nguyệt sụt sùi: “Không thể nào. Tề Tín anh không biết đâu, truyền thông căn bản không thèm nghe bọn em nói, mai họ sẽ loan tin, bệnh nhân cũng rất kiên quyết. Giờ em hoàn toàn không biết làm sao cả.”

Tề Tín nở nụ cười: “Hoa Nguyệt Nguyệt, đôi lúc em cũng có thể dựa vào anh, không sao cả, chuyện gì cũng có anh chống cho em rồi.”

Cả đời Hoa Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ biết đến chữ “dựa vào” này, từ trước tới giờ đều là cô tự phấn đấu, tự cố gắng. Cô không bao giờ dựa vào mối quan hệ nào của Trịnh Lệ, cô tin tưởng chắc chắn cô rất mạnh. Nhưng cô phát hiện từ khi có Tề Tín, cô bắt đầu muốn dựa vào người khác, muốn người khác che chở.

Càng lúc cô càng tham lam.

Hoa Nguyệt Nguyệt không cốt khí nói: “Tề Tín, anh đừng làm em khóc, em sắp khóc rồi đấy, nhưng em là nữ cường nhân cơ mà.”


Tề Tín nói: “Đương nhiên em là nữ cường nhân rồi, em đã cố gắng như vậy, đừng lo lắng nữa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Tề Tín khuyên nhủ: “Em về sớm chút đi, ngủ một giấc. Giờ anh phải ra ngoài một chuyến. Buổi họp báo ngày mai, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hoa Nguyệt Nguyệt trả lời: “Vâng, được.”

Cô cúp điện thoại, trong lòng nhen nhóm một cảm giác dễ chịu.

Khang nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt hơi kì lạ: “Cô làm sao thế? Gọi điện thoại mà khóc sao?”

Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa mắt: “Một người rất quan trọng gọi điện cho tôi, tôi rất an tâm, nên khóc.”

Đúng là thế, đến cô cũng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

Khang không nói gì.

Hoa Nguyệt Nguyệt gọi cho rất nhiều người, bảo họ nghỉ ngơi sớm đi, họp báo ngày mai sẽ không có chuyện gì đâu.

Cô tin lời Tề Tín.

Không biết vì sao, chỉ là cô tin anh thôi.

Hoa Nguyệt Nguyệt về đến nhà, đúng là Tề Tín không ở nhà thật. Cô vừa đặt lưng xuống đã thiếp đi.

Lần này, cô ngủ rất ngon, rất thanh thản.

Cho đến tận lúc đồng hồ báo thức reo, cô mới xuống giường.

Họp báo vào lúc 8 giờ, cô đã chuẩn bị xong.

Khi cô tới, rất nhiều phóng viên nhà báo đã tới, các cấp dưới thì còn chút bất an nhìn cô.

Cô ra hiệu bọn họ yên tâm đi.

Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch đã chuẩn bị.

Đến phút cuối, buổi họp báo thành công rực rỡ, tất cả mọi người đều bất ngờ.

Tiểu Lưu nhận điện thoại, nói chuyện rất lâu mới đột nhiên chạy tới, nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Chị Hoa, thật tốt qua, người đó nói thực ra trước đó mình sử dụng loại mỹ phẩm khác mới bị như vậy, không phải do công ty chúng ta, họ rút đơn kiện bây giờ. Phía báo chí cũng không nhắc lại chuyện này nữa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười nhàn nhạt, “Ừ, được rồi.”

Cô biết, Tề Tín có thể làm được. Mình chỉ làm theo lời anh, thỉnh thoảng cũng phải dựa vào anh một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui