Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi

Hoa Nguyệt Nguyệt tắm rửa xong, sắp xếp xong hành lý lại vội vàng đến sân bay đón chuyến chiều. Tề Tín vì công ty phải họp, nên không thể nghỉ được. Tuy chẳng ai muốn thế cả, nhưng Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn bảo Tề Tín việc công ty là việc quan trọng, quan mới bằng ba ngọn đuốc, nếu như không thèm quản lý gì, cố tình bỏ bê công việc, vậy thì thực sự chẳng thể thuyết phục nổi ai.

Đi thành phố C đại khái cũng chỉ cần ngồi máy bay có 2 3 tiếng, Hoa Nguyệt Nguyệt thích nhất trên đời là ăn cơm của máy bay, thứ nhất là ăn nó lạ, thứ hai là miễn phí…

Sau khi ăn xong hai suất cơm của máy bay, Hoa Nguyệt Nguyệt uống mấy cốc nước có ga, rồi trong ánh mắt kinh hoàng của tiếp viên hàng không xinh đẹp, cô đeo bịt mắt vào, chuản bị ngủ bù một giấc.

Đến nơi, Hoa Nguyệt Nguyệt xuống máy bay.

Người đón sẽ viết tên người đến vào bảng rồi giơ lên, để người đến biết.

Khi cô nhìn thấy một cậu trai tây người mảnh dẻ giơ một cái bảng, cô lập tức ngã ngửa,

Cái biển trên tay cậu nhóc kia viết.

“Flower moon moon”

Người đi qua thấy cái biển đều xì xào bàn tán, Hoa Nguyệt Nguyệt nghe hai người nước ngoài khác thì thầm.

“Tên này buồn cười quá.”

“Rốt cuộc là nhà nào đặt tên kiểu đó vậy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt mới kiên nhẫn bước tới, nhìn cậu thanh niên cao tầm tầm như mình, đang trưng khuôn mặt tươi cười xán lạn như hoa dễ vỡ đang đứng trước mặt, nói bằng tiếng Anh: “Cậu bé, chị chính là cô Hoa Nguyệt Nguyệt cậu tìm đây,  có điều, không lẽ công ty không có báo với cậu chị cũng có tên tiếng Anh là Juy à?”

Tóc ngắn một màu vàng óng, mắt xanh lam nhạt, cậu bé xinh trai đó nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, mỉm cười, dùng một giọng tiếng Trung rất chuẩn mực trả lời: “Công ty không có nói, hơn nữa ngài không cảm thấy tên Juy rất giống tên nam giới ạ?”

Hoa Nguyệt Nguyệt giơ tay giật biển xuống, lau sạch, kiên quyết trả lời: “Hóa ra cậu biết tiếng Trung, nói không tệ lắm nhỉ, có điều, tên tôi tôi tự thấy rất cá tính.”

“Thôi được, tôi giới thiệu mình trước nhé, tên tiếng Trung của tôi là Khang, tên tiếng anh là Spiley Karl.” Cậu bé tóc vàng trả lời.

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…Chẳng thấy khác gì.”

Khang nói: “Chào mừng đến công ty con của DUO.”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “… Cậu chuyển chủ đề nhanh quá tôi không theo nổi.”

Khang lại nói: “Trong nửa tháng này, tôi sẽ cùng cô khảo sát mức tiêu thụ của mặt hàng DUO bình dân hóa, sau đó tôi sẽ báo cáo với công ty.”


Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn như vừa tốt nghiệp vậy.”

Mắt Khang xẹt qua một tia âm hiểm, trả lời: “Thật ngại quá, chắc hẳn tôi lớn tuổi hơn cô, năm nay 31 tuổi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt bị đả kích, quỳ không dậy nổi.

Trời ạ, nhìn anh ta rõ ràng chỉ như mười bảy mười tám thôi.

Hoa Nguyệt Nguyệt lấy gương ra, giơ tay hình chữ V, tự nói: “Thời gian là một con dao chọc tiết lợn, đã từng có một thời tôi cũng như vậy, đi trên đường người ta hỏi có phải em vừa mới ra trường.”

Khang đột nhiên lấy ra một cái kinh mắt, đeo lên. Trong nháy mắt khí chất trở nên già dặn, một cảm giác rất ác ma phát ra.

Hoa Nguyệt Nguyệt thận trọng hỏi: “Có lẽ nào anh cũng chơi Kichiku Megane?”

Khang nhướng mày trả lời: “Tuy không biết cái ki chi cự mê ga nê trong lời cô là gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô thì chắc không phải thứ tốt đẹp gì.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Anh không hiểu, ý nó là nói rất khí phách rất mạnh mẽ.”

Khang cười cười: “Vậy thì tôi cũng có thể nhận.”

Hoa Nguyệt Nguyệt mới không nói cho anh ta đó là tên một game BL đâu.

Nhân vật chính cứ đeo kính là thành quỷ súc công (tạm dịch công ác ma, giải thích sau), ý là Khang bỏ kính ra thì chuẩn là thụ, cô sẽ không bao giờ nói cho anh ta đâu.

Khang lấy ra một tập tài liệu đưa cho Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Đây là các sản phẩm bình dân giá gần đây chúng ta khai thác, bao gồm sửa tắm và loạt sản phẩm trang điểm, tên là kế hoạch D, tuần này sẽ tổng báo cáo toàn diện, cô xem một chút có còn gì không hài lòng không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt lật vài trang, hỏi: “Đây đều là anh làm sao?”

Khang đẩy kính trên mũi một cái: “Đúng thế, làm trong đêm qua.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục bị đả kích, “Nếu tôi có một cấp dưới như anh, tôi sẽ không cần làm thêm giờ hàng ngày nữa, kế hoạch này quả thực hoàn hảo.”

Khang khẽ vuốt cằm, trả lời: “Cảm ơn đã khích lệ, có điều, cấp bậc của tôi hẳn là cao hơn cô.”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…Đã biết, không cần anh nhắc.”

Khang lái một chiếc xe mui trần vừa nhìn là đủ thấy xa xỉ. Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi vào, thấy trong xe trang trí toàn những thứ xa hoa,  ngay cả đệm ghế cũng là hàng cao cấp mấy trăm đô.


Khang nói: “Giờ tôi dẫn cô đi thăm quan công ty con, làm quen một chút với môi trường làm việc trong nửa tháng này của cô, sau đó tôi sẽ dẫn cô về nhà trọ của cô.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười ha ha: “Không nhìn ra anh chu đáo như vậy.”

Khang đáp: “Thật ngại quá, đây là sắp xếp của tổng công ty, chứ thực tế, tôi không cho phép phụ nữ ngồi trong xe này được dưới C cup.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn lại bộ ngực cup A của mình, nghẹn một búng máu trong họng.

Mẹ kiếp, rõ ràng không đeo kính thì đáng yêu như thế, giờ đeo vào là thành tên độc miệng. Cứ nghĩ đến sẽ phải đi làm với tên này cả nửa tháng là cô lại cảm thấy đời thật là buồn, thật là buồn.

Hơn nữa, với chiều cao của anh, anh xác định anh đỡ được người đẹp cỡ C cỡ D à? Thật sự á?

Thôi đi, anh cứ an phận làm thụ đi, phải phù hợp với bề ngoài của anh chứ.

Khang đương nhiên không biết Hoa Nguyệt Nguyệt đang nghĩ gì trong đầu, mặt nghiêm chỉnh nói: “Tuy tôi không biết cô dùng cách gì thuyết phục được tổng công ty thông qua dự án này, có điều với dự án của cô, tôi có một vài điều muốn nói. Cô biết bút máy Parker không? Bình dân hóa, vậy có nghĩa là gì, có thể lượng khách hàng rời bỏ chúng ta sẽ tăng lên.”

Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, nhưng rất nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên tôi biết chuyện của bút máy Parker, nhưng anh nên biết tình huống trước mắt của công ty, nếu không làm hành động gì, sớm muộn công ty cũng sẽ suy tàn. Ban giám đốc có thể thông qua dự án của tôi, cũng có nghĩa là họ tin tính khả thi của nó. Vả lại lần này không phải chúng ta vì chứng mình dự án của tôi là khả thi nên mới đến đây sao? Nếu như ngay cả người hợp tác với tôi là anh cũng không tán thành dự án này, vậy tôi nghĩ có lẽ tôi phải xin tổng công ty đổi đồng sự.”

Khang nhìn chằm chằm Hoa Nguyệt Nguyệt mấy giây, sau đó nói: “Cô đã nói vậy thì tôi sẽ tạm thời tin đây là một kế hoạch có thể thực hiện.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nổi giận: “Tạm thời sao? Được rồi, tôi và anh đánh cược với nhau, thế nào?”

Khang gạt gạt lông mày vàng hoe, trả lời: “Cược cái gì?”

Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Nếu như kế hoạch này thành công, vậy anh phải làm một việc theo lời tôi, mà nếu như không thành công, tôi cũng sẽ phải làm một việc theo lời anh.”

Khang nhếch khóe miệng lên, nhìn có vẻ giảo hoạt: “Vậy được rồi, tôi cược với cô.”

Hoa Nguyệt Nguyệt thở phào một hơi, nói: “Buổi triển lãm ngày mai, tôi sẽ tham dự và diễn thuyết, mà anh cũng thế, không được vì cược rồi mà làm hỏng buổi triển lãm đâu.”

Khang châm chọc cười cười: “Đương nhiên, tôi không phải loại người đó.”

Ngày đầu tiên Hoa Nguyệt Nguyệt tới đây đã cảm thấy không hòa hợp nổi với người tên Khang này, trong đầu cô liên tục nguyền rủa.

“Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ thụ thụ thụ thụ!”


Có điều, đi tham quan công ty con, Hoa Nguyệt Nguyệt liên tục cảm khái —

Sao công ty con còn hoàn tráng hơn cả tổng công ty vậy! Vô lý quá! Chắc chắn là cô đi nhầm nước rồi! Nhất định là thế!

Tuy vậy, dù có không quen nhìn những thứ đó, thì cô cũng thấy nhà trọ Khang tìm được cũng không tệ lắm.

Phòng rộng, hơn nữa tiện nghi đầy đủ hết, hẳn là một phòng rất tốt, mà quan trọng nhất là,… cô không mất tiền thuê, chắc là công ty con đã bỏ tiền ra rồi.

A hi hi.

Nhưng mà, cô không có chút thời gian trống để nghỉ ngơi, mai là triển lãm, cô phải chuẩn bị bài diễn thuyết.

Thức đến 3 giờ sáng, làm xong bài nói, rồi học thuộc xong, cuối cùng Hoa Nguyệt Nguyệt mới tắm rửa đi ngủ.

Cô cầm di động lên xem, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn.

Đều là của Tề Tín.

Cái đầu tiên.

“Làm sao bây giờ, nhớ em quá.”

“Đừng đổ anh nào nhé, anh chờ em ở nhà.”

“Chỗ em cũng đến đêm rồi nhỉ, ngủ sớm nhé, không cần nhớ anh đâu.”

Hoa Nguyệt Nguyệt không muốn để Tề Tín biết mình thức khuya như thế mà chưa ngủ, cô không trả lời tin nhắn. Cô nằm vật ra giường, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Tề Tín.

Thật là, mới cách xa có chưa đến 24 tiếng đồng hồ, cô đã hơi nhớ anh rồi, đây chắc chắn là bệnh, bệnh thì phải trị.

Cô cảm thấy sự tỉnh táo đang dần biến mất, dần dần nhắm mắt lại.



Đồng hồ báo thức vang rất đúng giờ, Hoa Nguyệt Nguyệt còn mắt nhắm mở đứng lên, mặc quần áo chỉnh tề, ăn sáng, ra khỏi nhà, gọi điện cho Khang.

Vì công ty có lời, Khang phải làm tài xế riêng cho cô suốt mười mấy  ngày. Đương sự tuy rằng rất bất mãn, nhưng vẫn đến rất đúng giờ.

Khang quay sang với Hoa Nguyệt Nguyệt, nói: “Lên xe.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn kính mắt trên mũi anh ta, hít một hơi. Rõ ràng là một cậu bé tươi mát yếu ớt, làm chi phải mang trang bị kính mắt ác quỷ làm gì.


Trên đường, Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn loạn xung quanh, lại đột nhiên thấy ngăn để đồ trước mặt mình có một cây son, hơn nữa xung quanh còn có mấy sợi tóc vàng dài.

Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức hiểu, bản chất nhiều chuyện lại nổi lên: “Khang ạ, tôi không ngờ, anh có sức hấp dẫn vậy cơ đấy.”

Khang không hiểu ý cô.

“Đây là đồ cô-gái-C-cup-trở-lên hôm qua để lại hả?” Hoa Nguyệt Nguyệt lấy cây son kia ra.

Khang thoáng liếc qua, cầm cây son lại, rất dứt khoát, ném ra bên ngoài.

Hoa Nguyệt Nguyệt ngỡ ngàng: “Anh không trả cho người ta à?”

Khang mặt không thay đổi: “Dù sao cũng chỉ là tình một đêm thôi.”

Bản chất nhiều chuyện lại nổi, cô hỏi: “Lẽ nào anh không có bạn gái… hoặc là bạn trai sao?” Thứ lỗi cho cô, cô vẫn nói ra cái câu nhịn bao lâu.

Khang nghe đến chữ bạn trai, mặt càng khó ở, anh ta âm trầm nói: “Ngại quá, tôi không có bạn gái… Về phần bạn trai mà cô nói, thì càng không. Còn nữa, tôi nói cô hay, cô có thể không xen vào việc của người khác được không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt rụt lại người, trả lời: “Ha ha, ngại quá.”

Khang ngơ cô.

Hoa Nguyệt Nguyệt thầm rủa trong lòng.

“Lại còn là tên hư đốn khốn nạn! Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ! Khang thụ thụ thụ thụ thụ! Khang đời này chỉ có thể bị đàn ông đè ra kêu yamete! Đáng đời! Đáng đời! Khang tuyệt đối là một đứa thụ chết dẫm khốn nạn!”

——— —————————–

Chào các cậu/chị/em/ông/bà!

Thực ra chương này đã làm xong khéo được cả tháng rồi, nhưng 1 là lười 2 là quên nên mình chưa có post.

Bây giờ là chú thích.

Công là gì, thụ là gì? Chắc ai cũng biết rồi nhưng thôi mình cứ giải thích. Nói dễ hiểu là thụ/uke là người đóng vai nữ trong mối quan hệ đồng tính. Chỉ là quan hệ trên giường thôi, chứ không nhất thiết thông thường thụ phải mặc đồ con gái tính cách dịu dàng này nọ lọ chai. Công/seme là người còn lạiCòn muốn biết rõ hơn, mời các chị em tìm hiểu trong đam mỹ và BL manga.

Quỷ súc công. Thực ra hoàn toàn có thể nói một người nào đó là quỷ súc chứ chẳng cần là công hay thụ gì. Quỷ súc có gốc từ tiếng Nhật. trong tiếng Nhật thì phát âm là kichiku, hình như là tính từ đuôi na. Quỷ súc dùng để chỉ một người khôn ngoan gần đến mức xảo quyệt và sẵn sàng làm cả những chuyện hơi ác ác tí để thỏa mãn cái sự biến thái của bản thân. Nhìn chung là ác ma đó.

Kichikumegane. Tựa game nổi tiếng của hãng Spray phát hành năm 2007. Chắc nhiều người từng nhìn thấy tên nó ở truyện này khác rồi. Đây là game Visual Novel, nói nôm na là tiểu thuyết cho phép tương tác, dựa vào lựa chọn hoặc các hành động tương tác của người chơi mà có thể dẫn đến những ending khác nhau cho truyện. Nội dung của game là về một doanh nhân thất bại thảm hại yếu đuối tên Saeki Katsuya.  Một đêm nọ anh ta được một người bí ẩn tặng một chiếc kính thần kì mà khi đeo vào anh ta biến thành một người trái ngược. Từ một uke nhu nhược lật ngược thành một seme S đáng sợ. Game có tổng cộng 31 endings, trong đó có cả những route mà Katsuya vẫn là uke.

Muốn down quá mà không đủ post trên Vn-sharing. Giờ chả lẽ đi spam?

Này ngày xưa ở Vnsharing cũ dip giàu lắm nhé, rep một đống mà chả biết tiêu gì luôn. Giờ thì mất hết, hết sạch *khóc một đại dương*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui