Chiếc BMW màu đen phóng như bay trên con đường dẫn đến
bệnh viện, trời bắt đầu tối dần, bên ngoài cửa sổ vụt lóe lên những ánh đèn
neon đủ sắc màu, cảnh đêm của Hồng Kông đẹp đến lóa mắt.
Khuôn mặt Đường Chính Hằng không một chút cảm xúc, chỉ
tập trung mọi sự chú ý vào đoạn đường trước mặt. Người con gái với bộ váy xanh
ngồi bên cạnh lại hết sức lo lắng, hai tay cô nắm chặt, nhắm nghiền mắt tự lẩm
bẩm một mình.
Đỗ Gia vốn đang dần hồi phục sao đột nhiên bệnh tình
lại trở nên nguy kịch?
Đường Chính Hằng vừa nghĩ, vừa tăng tốc độ tới mức
nhanh nhất. Chiếc BMW hú còi cả đoạn đường, lao thẳng về hướng bệnh viện.
- Đỗ Gia, người nhất định sẽ không sao!
Thầm nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, bàn tay
Đường Chính Hằng nắm chặt vô lăng, chặt tới nỗi những khớp ngón tay anh đau
buốt nhưng anh mặc kệ. Tuy anh chỉ là con nuôi của nhà họ Đỗ, nhưng Đỗ Hoa Thành
đối với anh mà nói chính là người thân duy nhất trên cõi đời này.
Từ nhỏ anh đã không có cha, mẹ anh vào năm anh mười
tuổi đã cắt tay tự sát tại nhà. Màu đỏ máu lênh láng bao phủ ngập đất trời
khiến anh trưởng thành chỉ trong một đêm. Ánh mắt anh cũng từ đó trở nên lạnh
lùng không có chút hơi ấm.
Hồi đầu đến cô nhi viện, anh cố chấp tới mức không
chịu nói chuyện với bất cứ ai, chỉ thu mình trong cái thế giới nhỏ hẹp và cô
đơn, một mình ăn cơm, đọc sách, đi ngủ, ngay đến thầy cô giáo cũng không biết
làm thế nào với anh.
Cho đến hai năm sau, người đàn ông với nụ cười ấm áp
Đỗ Hoa Thành đã đưa anh từ cô nhi viện về nhà nuôi.
Để khiến anh mở miệng nói trở lại, Đỗ Hoa Thành ở bên
cạnh anh cả đêm, nói chuyện với anh không ngừng nghỉ, chỉ để kéo anh ra khỏi
thế giới của riêng mình.
Anh nhớ rõ như in từng giây từng phút ở nhà họ Đỗ, con
người xa lạ vốn không hề quen biết đó luôn đối xử với anh như con trai ruột.
Thậm chí không để ý tới sự phản đối của Hội đồng quản trị, để cho anh nhậm chức
Tổng Giám đốc điều hành, yên tâm giao cho anh toàn bộ công việc làm ăn của gia
tộc Hoa Cẩm.
Sự yêu thương và chăm sóc dành cho anh, Đường Chính
Hằng chưa giây phút nào dám quên. Tất cả những gì anh có thể làm là dốc hết sức
giúp Đỗ Hoa Thành quản lý tốt công ty, toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho người thừa
kế của Đỗ Gia là Đỗ Hiểu.
- Anh cả yên tâm đi, chú sẽ không sao đâu.
Người con gái ngồi bên cạnh thấy Đường Chính Hằng cắn
môi không nói gì, nhưng những ngón tay nắm chặt tới mức đỏ ửng lên, cô liền nhẹ
nhàng đặt tay lên tay anh, dịu dàng an ủi.
Cô là Khưu Dương, con gái của người em gái sinh đôi
với Đỗ phu nhân, mẹ mất sớm, cô cũng được Đỗ Hoa Thành đón về nhà họ Đỗ nuôi
dạy.
- Anh biết.
Đường Chính Hằng vừa trả lời vừa xoay mạnh vô lăng,
bệnh viện đã ở ngay trước mặt, anh gấp gáp nhủ thầm trong lòng một câu không
biết bao nhiêu lần.
- Người sẽ không sao đâu! Người sẽ không sao đâu!
Đường Chính Hằng không quan tâm tới Khưu Dương ở bên
cạnh, vừa dừng xe đã mở cửa lao ngay xuống, điên cuồng chạy vụt đi.
- Anh cả…
Khưu Dương đi giày cao gót nên chạy không được nhanh,
chỉ có thể đứng tại chỗ dậm chân ấm ức, cô nâng vạt váy lên lếch thếch đuổi
theo.
Trong bệnh viện tràn ngập thứ màu trắng khiến người ta
ngạt thở.
Không có màu sắc, sẽ không có sinh mệnh.
Khúc hành lang ngắn lúc này trở nên dài hơn bao giờ
hết, Đường Chính Hằng nghe thấy tiếng bước chân của mình trên nền gạch lát đá
hoa, từng tiếng nặng nề như đang dẫm lên chính trái tim mình vậy, măt anh dần
trở nên cay xè.
Lảo đảo lao vào phòng bệnh, Đường Chính Hằng còn chưa
kịp nhìn rõ mọi thứ, sự phòng bị vừa mới gây dựng lên trong lòng anh lập tức bị
những tiếng than khóc ngập trời đập tan.
Anh đờ đẫn ngẩng đầu, cố gắng chớp mắt, anh muốn nhìn
thật rõ cảnh tượng trước mặt. Anh hy vọng mắt mình hoa, anh hy vọng tất cả
chẳng qua là sự tưởng tượng của bản thân.
Đỗ Hiểu ngồi thu mình trong góc tường, đeo một cặp
kính râm to bự, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Đỗ phu nhân mình đầy trang sức đang rạp người trên đầu
giường khóc lóc thảm thiết như muốn đứt hơi, quản gia chỉ đứng một bên lặng lẽ
cúi đầu.
Ánh mắt anh dừng lại nơi giường bệnh, một tấm vải
trắng lặng lẽ phủ lên đó, che kín hết cả người từ đầu tới chân.
Đường Chính Hằng giống như bị ai đó đạp mạnh cho một
cú, anh đứng không vững nữa, loạng choạng rồi quỳ xuống.
Giờ Khưu Dương mới hớt hải chạy tới, mặt đỏ bừng lên,
hơi thở gấp gáp, trông có vẻ như sắp đứt hơi.
Tại sao?
Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Chính Hằng cuối cùng
cũng có sự biến đổi, anh đứng thẳng lưng, cố gắng hồi tưởng lại nụ cười chất
chứa đầy tình yêu thương của người đàn ông đang nằm đó với tấm vải trắng phủ
lên người.
Tại sao đến cả cơ hội cuối cùng được nhìn thấy người
cũng không thể cho con?
Tại sao không đợi con trở về, để con được tiễn người
đi nốt trên bước đường cuối cùng?
Tại sao… tại sao những người con yêu thương nhất lại
không thể níu giữ được ai?
Đường Chính Hằng khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt lặng
lẽ rơi xuống.
Trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng
trong mắt anh rõ ràng long lanh ngấn lệ.
Tiếng khóc thảm thiết của Đỗ phu nhân vang vọng hồi
lâu trong căn phòng, hòa vào tiếng khóc rấm rứt của Khưu Dương, tiếng khóc
khiến con người ta xé ruột xé gan.
Tấm rèm cửa màu trắng treo trên cửa sổ phòng bệnh bị
gió thổi bay phấp phới, trắng đến nhức mắt. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối
đen, đèn đường từng chiếc từng chiếc được thắp sáng, thời gian dường như đã
vĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó.
Đỗ phu nhân rạp người khóc lóc trên đầu giường, Đỗ
Hiểu đeo cặp kính râm đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Đường Chính Hằng quỳ bất động
dười nền gạch, Khưu Dương không ngừng phát ra những tiếng khóc rấm rứt.
Tất cả mọi người, tất cả mọi việc, bắt đầu từ ngày Chủ
Tịch Đỗ Hoa Thành qua đời đều có sự biến đổi đến quay cuồng trời đất.
Sự qua đời đột ngột của Đỗ Hoa Thành – Chủ tịch Tập
đoàn Hoa Cẩm – đã làm chấn động cả giới thương nghiệp của Hồng Kông, và việc
phân chia tài sản trị giá sáu tỉ sau khi ông qua đời càng trở thành tiêu điểm
chú ý của các giới.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Đường Chính Hằng hoàn
toàn không hứng thú với tài sản 6 tỉ mà Đỗ Hoa Thành để lại.
Anh chỉ không ngừng bận rộn, dồn tất cả sức lực vào
việc chuẩn bị hậu sự cho Đỗ Hoa Thành, tang lễ, phần mộ, vòng hoa… đích thân
hỏi han từng thứ một, cố gắng làm đến mức tốt nhất.
Ân tình đối với Đỗ Hoa Thành, anh không cách nào đền
đáp, chỉ có thể dốc hết sức lực để đưa ông đi nốt đoạn đường một cách tốt nhất.
Sắp đặt xong xuôi mọi chi tiết của tang lễ, đã là buổi
tối của hai ngày hôm sau, Đường Chính Hằng liên tiếp hai ngày hai đêm không
chợp mắt, cả người anh sớm đã mất đi bộ dạng khôi ngô tuấn tú trước đây.
Anh lặng lẽ đeo kính râm vào nhằm che đi đôi mắt đã đỏ
hoe của mình.
Vừa về đến nhà họ Đỗ, người mở cửa là quản gia, Đường
Chính Hằng lặng lẽ gật đầu với ông, nhưng vừa mới bước chân vào nhà đã nhìn
thấy phòng khách chật cứng người, anh bất giác đứng ngây người không hiểu có
việc gì đang diễn ra.
Ngoài Đỗ phu nhân, Đỗ Hiểu và Khưu Dương, những người
có mặt ở đó là vài cổ đông lớn của Hoa Cẩm cuối cùng là luật sư riêng của Hoa
Cẩm – Hà Đào – đứng một bên, bận một bộ comple phẳng phiu, trong tay cầm một
túi văn kiện rất quy củ.
- Ôi trời, rốt cuộc cậu ta cũng về, giờ chúng ta có
thể bắt đầu được rồi!
Đỗ phu nhân vẫn như trước, mình đầy trang sức đá quý,
chỉ khác là đã thay một chiếc áo khoác màu nhạt, bà chỉ vào mặt Đường Chính
Hằng với vẻ mất hết kiên nhẫn.
Đỗ Hiểu vẫn đeo kính râm, cả người lún sâu vào ghế
sofa.
- Đường tiên sinh đã tới rồi, vậy tôi có thể tuân theo
nguyện vọng của Đỗ tiên sinh khi còn sống, tuyên bố di chúc của ông.
Hà Đào cẩn thận rút một tập giấy tờ từ trong túi công
văn mở ra, sau đó hắng giọng nói.
Đường Chính Hằng gỡ cặp kính râm xuống, anh có chút
không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nên bước vào phòng khách, đứng lặng lẽ một
góc chăm chú lắng nghe. Nhưng không hề để ý tới ánh mắt Đỗ Hiểu đang ném về
phía anh sắc nhọn giống như một lưỡi dao.
- Toàn bộ tài sản tiên sinh Đỗ Hoa Thành để lại sau
khi qua đời, đó là cổ phần của tập đoàn Hoa Cẩm chiếm 53%, tại vịnh Thanh
Thủy, Bán Sơn, Tsim Sha Tsui tổng cộng là tám miếng bất động sản, số tiền có
trong ngân hàng là 3500 vạn đô la Hồng Kông, ngoài ra còn có cổ phiếu và quỹ,
v.v…
Hà Đào nói tới đây dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn
Đường Chính Hằng, trong mắt ông hiện lên muôn vàn biến hóa.
- Tiên sinh Đỗ Hoa Thành lúc còn sống đã lập di chúc,
sau khi ông qua đời, bốn miếng bất động sản ở vịnh Thanh Thủy dưới tên ông và
1500 vạn tiền mặt sẽ thuộc về phu nhân là bà Tôn Nhã Tú, ngoài ra tiểu thư Khưu
Dương được nhận hai miếng bất động sản ở Bán Sơn và 500 vạn tiền mặt, hai miếng
bất động sản ở Tsim Sha Tsui, 1500 vạn số tiền trong ngân hàng và toàn bộ cổ phiếu
cũng như quỹ đứng tên tiên sinh Đỗ Hoa Thành, tất cả đều thuộc về tiên sinh Đỗ
Hiểu…”
- Vậy cổ phần của Hoa Cẩm thì sao? Ông cũng phải nói
đi chứ! Cha tôi rốt cuộc đã giao công ty cho ai rồi?
Câu nói của Hà Đào bị Đỗ Hiểu cắt ngang đột ngột, cậu
từ từ đứng lên, hai tay đút vào túi quần, đi từng bước chậm rãi hướng về phía
Hà Đào.
Đường Chính Hằng đối diện với ánh mắt khinh miệt của
Đỗ Hiểu không hề để tâm, cũng chẳng có chút hứng thú nào với sự phân chia tài
sản , chỉ lặng lẽ tìm một góc rồi ngồi xuống.
Trong nhà họ Đỗ, anh là người không có tư cách lên
tiếng nhất, bởi vì ngoài Đỗ Hoa Thành và Khưu Dương ra, tất cả mọi người đều
coi anh là người ngoài.
- Thiếu gia đừng nóng vội, tôi vẫn chưa đọc xong.
Hà Đào hiển nhiên là không vừa lòng với việc bị Đỗ Hiểu
cắt ngang, môi ông hơi mấp máy, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.
- Mau nói!
Đỗ Hiểu chỉ nói ngắn gọn hai chữ, nhếch môi đầy kiêu
ngạo.
- Di chúc của tiên sinh Đỗ Hoa Thành, cổ phần của tập
đoàn Hoa Cẩm mà ông có được chia làm hai phần, một phần là 10%, thuộc về tiên
sinh Đỗ Hiểu, 43% cổ phần còn lại sẽ thuộc về tiên sinh Đường Chính Hằng…
- Cái gì!
- Cái gì!
Hà Đào vừa nói ra ba tiếng Đường Chính Hằng, Đỗ Hiểu
và Đỗ phu nhân không hẹn mà cùng hét lên một tiếng. Đỗ phu nhân ngạc nhiên tới
mức gần như sắp nhảy khỏi sofa, Đỗ Hiểu mắt trợn tròn, xông tới túm lấy cổ áo
của Hà Đào, hét ầm ĩ:
- Ông vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe!
- Tôi nói, trong di chúc của Đỗ tiên sinh có nói, giao
43% cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho tiên sinh Đường Chính Hằng.
Hà Đào gắng gượng đẩy Đỗ Hiểu ra, chỉnh đốn lại trang
phục của mình, lúc đó mới lặp lại lần nữa.
Đường Chính Hằng ngẩng phắt đầu lên, sao có thể… Đỗ
Gia sao có thể để lại hơn một nửa cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho chính
anh chứ không phải Đỗ Hiểu? Tại sao có thể như thế được?
Anh từ từ đứng dậy. Anh thấy Đỗ phu nhân tức giận chỉ
thẳng vào anh rồi hét lên với Hà Đào:
- Sao có thể thế được, nó là người ngoài! Lão gia sao
có thể giao tài sản của nhà họ Đỗ cho một người ngoài được?
Đường Chính Hằng khẽ nhếch mép, quả nhiên, trong mắt
bọn họ, anh mãi mãi không bao giờ có thể trở thành người nhà họ Đỗ.
- Nhất định là có nhầm lẫn, nhất định là ông đã nhầm
lẫn rồi!
Đỗ phu nhân vừa khóc vừa la hét xông tới, giật phắt tờ
di chúc khỏi tay Hà Đào, chỉ nhìn thoáng qua liền gào lên một cách điên cuồng:
- Ha ha, lão gia nhất định bị điên rồi, bị điên rồi!
Tài sản của nhà họ Đỗ không để cho con trai mà lại đi cho một người ngoài!
- Đỗ phu nhân xin bà hãy bình tĩnh một chút, Đỗ Gia
làm vậy là có lý do, tiên sinh Đường Chính Hằng cũng không phải người ngoài…
Hà Đào cố gắng để khiến giọng nói của mình nghe có vẻ
thật bình tĩnh, vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu khác trong túi công văn,
chuyển tới trước mặt Đỗ phu nhân
- Đây là tờ minh chứng công khai mà Đỗ Gia để lại, lúc
còn sống ông đã dặn dò tôi, lúc tuyên bố di chúc mới được công bố bản minh
chứng này. Trong bản minh chứng này, Đỗ Gia chứng thực rằng tiên sinh Đường
Chính Hằng… thực ra là con trai ruột của ông!
- Ông nói dối!
Đỗ Hiểu không biết từ đâu xông tới, thò tay giật tập
tài liệu về phía mình, sau đó rẹt rẹt hai phát đã xé tan mảnh giấy.
Đường Chính Hằng từ từ đứng dậy, bước từng bước chậm
rãi về phía Hà Đào.
Bản thân anh… lại chính là con trai ruột của Đỗ Gia!?
Người cha nuôi đưa anh về từ cô nhi viện, đối với anh một lòng một dạ, lại
chính là… cha ruột của anh? Đã nhiều năm như vậy rồi, anh chưa bao giờ dám
tưởng tượng cha anh rốt cuộc là một người như thế nào, bởi vì chỉ cần nhắc đến
cha, là anh sẽ nhớ đến màu đỏ máu ngập trời vào cái này mẹ anh tự sát, tàn khốc
và lạnh lẽo.
Anh không biết tại sao cha lại bỏ rơi mẹ và anh, trong
kí ức thời thơ ấu, những đứa trẻ khác đều có cha ở cạnh bên, hờn giận làm nũng,
còn bên cạnh anh, chỉ có người mẹ lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, suốt ngày u
uất đau buồn.
Thậm chí, trong lòng anh, anh không hề có một chút căm
hận nào đối với cha, bởi đối với anh mà nói, đó chẳng qua là một danh từ xa lạ
tới mức không còn xa lạ hơn được nữa, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Còn bây giờ, Hà Đào lại nói rằng anh là con trai ruột
của cha nuôi anh?
Anh phải dùng tâm trạng như thế nào, cảm xúc như thế
nào để đối diện với người cha đã nuôi nấng anh suốt mười mấy năm dưới thân phận
một người cha nuôi đây?
- Đường tiên sinh, có một bức thư… của Đỗ Gia lúc sinh
thời nhờ tôi chuyển cho anh.
Hà Đào nhìn một lượt đám đông đang trợn mắt ngạc nhiên
tại hiện trường, bước lên trước một bước, đưa cho Đường Chính Hằng một phong
thư.
- Cha
Đối với Đường Chính Hằng mà nói, vẫn luôn là một từ
hoàn toàn xa lạ. Khoảnh khắc hai tay run rẩy đón lấy bức thư, trên khuôn mặt
lúc nào cũng lạnh lùng không chút cảm xúc cuối cùng cũng có một chút xao động
bi thương, ánh mắt anh cũng dần trở nên mờ đi.
- Không thể nào! Không thể nào! Cái kẻ người ngoài này
sao có thể là con trai ruột của lão gia được? Nhất định lão gia đã bị nó lừa
rồi! Mọi người không được tin nó! Không được tin nó!
Đỗ phu nhân vẫn tiếp tục vừa khóc vừa la hét làm náo
loạn không ngừng, sớm đã có người giúp việc và quản gia đi lên giữ bà lại
khuyên nhủ dỗ dành.
Đỗ Hiểu thì ngược lại, đã trở nên bình tĩnh, thoáng
hiện một nụ cười khẩy trên khóe môi.
Trong ánh mắt hận thù ngùn ngụt của Đỗ phu nhân và Đỗ
Hiểu, Đường Chính Hằng nhẹ nhàng bóc lá thư, tiếng giấy kêu sột soạt, âm thanh
bé nhỏ ấy có chút khiến người nghe đau tai.
Trên giấy là những nét chữ không còn quen thuộc hơn
được nữa, nhưng giờ phút này trông chúng lại trở nên xa lạ khác thường.
Tuy rất ghét cái cảm giác khi khóc, nhưng Đường Chính
Hằng vẫn khóc, lần này, cuối cùng anh cũng không còn nuốt ngược vào trong những
giọt nước mắt nữa. Đỗ Hiểu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Đường Chính Hằng quay
lưng về phía mọi người. Trên mặt anh… rõ ràng đang rơi những giọt nước mắt
không biết là buồn đau hay bàng hoàng.
Trong thư Đỗ Gia nói rõ với anh nguyên nhân ông đã bỏ
mẹ con anh đi năm đó, để bù đắp lại lỗi lầm, ông đã tốn đúng mười năm mới tìm
thấy đứa con trai đã mất tích nhiều năm của mình ở cô nhi viện. Nhưng khi đó,
ông đã là chồng, là cha của người khác mất rồi.
Có rất nhiều việc, thực sự vốn không có sự lựa chọn.
Đường Chính Hằng đưa tay lên quệt nước mắt, trong
khoảnh khắc đôi mắt khẽ chớp, anh đã hiểu rõ một sự thật. Có trong tay 43% cổ
phần của tập đoàn Hoa Cẩm, có nghĩa là anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong
Hội đồng Quản trị của Hoa Cẩm, cha ruột của anh… đã giao vào tay anh cả tập
đoàn Hoa Cẩm rồi.
Chắc chắn là ông hy vọng anh có thể giải quyết thật
tốt mọi việc của nhà họ Đỗ.
Ngẩng đầu lên, từ từ xoay người lại, ánh mắt của Đường
Chính Hằng lướt qua người đang tiến về phía anh là Đỗ Hiểu, nhìn thẳng vào Hà
Đào rồi cất tiếng nói.
- Luật sư Hà, cần bao nhiêu thời gian để làm thủ tục?
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi người
đều kinh động. Đỗ Hiểu mắt tóe lửa, bước tới trước mặt Đường Chính Hằng, hất
hàm lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi:
- Anh có tư cách gì nhận lấy cổ phần của Hoa Cẩm? Nói
anh là con trai riêng ở bên ngoài của cha tôi? Anh có chứng cứ chứng minh rằng
anh danh chính ngôn thuận là người của nhà họ Đỗ không?
- Di chúc mà Đỗ Gia để lại.
Đường Chính Hằng thờ ơ trả lời.
- Đường Chính Hằng!
Đường Chính Hằng dường như không hề quan tâm tới sự
khiêu khích của Đỗ Hiểu, mà đi thẳng lướt qua người cậu. Đỗ Hiểu mím môi, túm
lấy cổ áo Đường Chính Hằng, đột nhiên giơ nắm đấm lên, khua một vòng trong
không trung rồi nhằm thẳng vào Đường Chính Hằng giáng xuống!
- Á!
Đỗ phu nhân và Khưu Dương không hẹn mà cùng thét lên
một tiếng thất thanh, ngay lúc đó thì nhìn thấy Đường Chính Hằng giơ tay lên,
nhanh chóng tóm lấy nắm đấm đang lao tới từ Đỗ Hiểu.
- Tôi không muốn ra tay đâu đấy.
Anh lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên đang phẫn nộ trước
mặt, người em trai cùng cha khác mẹ.
- Tôi sẽ không để anh lấy đi một xu từ nhà họ Đỗ đâu!
Họ Đường kia, anh vĩnh viễn không thể trở thành người nhà họ Đỗ được!
Đỗ Hiểu tức giận rút nắm đấm lại, xoay người bước đến
bên mẹ, một bàn tay nắm chặt lấy tay bà, bàn tay còn lại giơ lên chỉ thẳng vào
Đường Chính Hằng, nhếch môi lên, ngón tay khua một đường trong không khí rồi
chỉ thẳng ra cửa, hét lớn:
- Bây giờ anh cút ngay đi! Chúng tôi không muốn nhìn
thấy anh nữa!
Đường Chính Hằng đứng im tại chỗ lặng nhìn Đỗ Hiểu,
sau đó quay người sải bước đi về phía cửa.
Nhà họ Đỗ, vốn đã không phải là nơi anh nên sống.
Lúc bước đến cửa, Đường Chính Hằng nghe thấy giọng nói
đầy khinh miệt và sang sảng của Đỗ Hiểu vang trong phòng khách, trái tim anh
khẽ run rẩy, bàn tay nắm tay nắm cửa hơi ngần ngại giây lát, rồi sau đó đẩy
mạnh cánh cửa lớn.
- Muốn có tài sản, chúng ta hãy gặp nhau ở tòa án!
Chủ tịch Đỗ Hoa Thành của Tập đoàn Hoa Cẩm mất mới 72
tiếng đồng hồ, giới báo chí Hong Kong đã lại tiếp tục tung ra scandal về người con
nuôi Đường Chính Hằng chính là con riêng của Đỗ Hoa Thành. Người con trai vốn
tưởng độc nhất của nhà họ Đỗ là Đỗ Hiểu, đã chính thức lên tiếng nhằm tranh
đoạt lại 43% cổ phần đứng tên Đỗ Hoa Thành của tập đoàn Hoa Cẩm, đồng thời tố
cáo Đường Chính Hằng giả mạo lên tòa án tối cao Cửu Long của Hồng Kông.
Sự tranh giành tài sản khốc liệt chẳng mấy chốc lan ra
trong giới thương nhân, và cũng đã đến thời điểm tổ chức tang lễ cho Đỗ Hoa
Thành.
So với lúc trước nhìn thấy ở Hội nghị cấp cao của Hoa
Cẩm, Đường Chính Hằng có vẻ gầy đi không ít, má cũng hóp lại nhiều. Anh không
hề che đậy đeo lên cặp kính râm to bản, gần như che mất một nửa khuôn mặt, trên
môi anh đã không còn nụ cười cao ngạo ngang tàng nữa, bộ comple đen không thắt
cravat, trông anh có phần suy sụp.
Tiểu Băng vì trọng lễ nghĩa nên đã thay mặt “Star” đến
viếng thăm, dù sao cũng là một tay Đỗ Hoa Thành tác hợp mối hợp tác này. Còn Kỉ
Tư Nam thì nhận được tin nhắn của Lâm Phi, hy vọng anh có thể thay cô cúi lạy
trước linh hồn Đỗ Gia.
Hai người mỗi người có một tâm trạng riêng, nhưng lại
đến cùng nhau. Kỉ Tư Nam mặc một chiếc sơ mi đen, trước khi xuống xe vẫn không
quên nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại mái tóc, khiến Tiểu Băng nhìn sang cảm
thấy có chút bất lực.
Người đàn ông bên cạnh nàng, có khuôn mặt đẹp trai
tuấn tú tới mức nàng cũng phải ghen tị, nhưng không giờ phút nào anh quên việc
duy trì hình tượng đẹp đẽ hoàn hảo của mình. Điều đó khiến nàng không khỏi có
chút tò mò, không hiểu sau khi trút bỏ vẻ ngụy trang hoa lệ này anh sẽ là con
người như thế nào?
Hai người khoác tay nhau bước vào phòng khách, cúi lạy
theo nghi lễ trước linh cữu người đã khuất, sau đó đến trước người nhà trả lễ.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên Tiểu Băng bắt gặp ánh mắt
lạnh lùng của Đỗ Hiểu, cậu đang nhếch môi cười với nàng. Trong nụ cười đó, rõ
ràng có ẩn ý nào khác.
Còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã nghe thấy tiếng hét chói
tai của Đỗ phu nhân lúc nãy vẫn còn lặng im ngồi khóc thút thít:
- Anh đến đây làm gì? Mau cút đi cho ta!
Tiểu Băng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt
nàng chính là người đang bị đồn đại là con riêng của Đỗ Hoa Thành, nhân vật
chính trong cuộc tranh đoạt tài sản nhà họ Đỗ đầy sóng gió – Đường Chính Hằng!
Anh vừa bước vào, cả phòng khách lập tức trở nên im
phăng phắc, không khí dường như bị đóng thành băng, âm ỉ tỏa hơi lạnh ra xung
quanh.
Đối mặt với tiếng chửi của Đỗ phu nhân, Đường Chính
Hằng không hề quan tâm mà tiến thẳng đến chỗ đặt linh cữu của Đỗ Gia. Mỗi bước
đi, trái tim anh đều đau như đang rỉ máu. Tại sao cha để lại cho anh… lại là
một căn nhà không có chút hơi ấm nào như thế này. Hay là… anh vốn không hề có
ngôi nhà nào cả.
- Anh không có tư cách đến viếng cha tôi! Anh nghe
đây, họ Đường kia, ông ấy là cha tôi! Là cha của tôi! Anh họ Đường, cả đời này
cũng chỉ có thể mang họ Đường! Không bao giờ có thể mang họ Đỗ được!
Đỗ Hiểu xông tới trước mặt Đường Chính Hằng, một tay
túm lấy cổ áo anh, mắt long lên sòng sọc. Ngược lại trong mắt Đường Chính Hằng,
không hề nhìn thấy bất cứ sự biến đổi cảm xúc nào, chỉ giống như một hồ nước
tĩnh lặng, mây mù giăng kín ngày cuối năm.
- Bỏ tay ra!
Anh nói chậm rãi, nhả từng từ một, vẫn bằng một giọng
lạnh lùng như trước. Đỗ Hiểu nghiến răng buông tay ra, phủi phủi tay áo, sau đó
chỉ tay ra cửa hét lớn:
- Anh cút ngay đi cho tôi!
- Làm lễ xong tôi sẽ đi.
Đường Chính Hằng căn bản không thèm để ý đến Đỗ Hiểu,
đi lướt qua người cậu đến thẳng linh cữu. Nụ cười của Đỗ Hoa Thành trong tấm
ảnh vô cùng hiền từ, đôi mắt đó đang nhìn anh, nơi khóe mắt có thoáng chút nếp
nhăn, có cảm giác chất chứa trong đôi mắt ấy là sự quan tâm vô bờ bến.
Cúi đầu xuống, gập lưng thật thấp, tất cả mọi kí ức
đều ngưng đọng, chìm sâu vào năm tháng, từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất không dấu
vết.
Những người khác đều không lên tiếng, đến cả những
người đang thầm thì cũng im bặt rồi nhìn Đường Chính Hằng đờ đẫn cúi lạy trước
linh cữu của Đỗ Hoa Thành, dường như trong phút giây đó họ đánh mất khả năng
ngôn ngữ của chính mình.
… Một lạy.
Mái tóc trước trán Đường Chính Hằng rủ xuống, che lấp
mọi biến đổi cảm xúc trong mắt anh. Tất cả mọi hỷ nộ ái ố, từ đây đều sẽ bị che
đậy lại.
- Cha!
Anh thầm hét lên trong lòng, đây là lần đầu tiên trong
đời anh gọi một người đàn ông như vậy, và sợ rằng, đây cũng sẽ là lần cuối
cùng.
… Hai lạy.
Tiểu Băng đứng bên cạnh cắn chặt môi, hình bóng Đường
Chính Hằng trong bộ trang phục màu đen giờ đây trông vô cùng quạnh quẽ và cô
đơn. Sự cô đơn đến xé lòng của ảnh khiến trái tim nàng nhói đau, đôi mắt nàng
không biết từ lúc nào đã dâng tràn dòng lệ.
… Ba lạy.
Kỉ Tư Nam khẽ khàng quay đầu lại, người con gái bên
cạnh anh đang đỏ hoe đôi mắt. Nhìn theo ánh mắt của nàng, anh nhìn thấy Đường
Chính Hằng đang lặng lẽ bỏ đi.
Nàng và anh ta… Cụp mắt xuống, Kỉ Tư Nam khẽ thở dài,
trong lòng anh đột nhiên dâng lên một nỗi buồn khó có thể kìm chế được.
Trong một khoảnh khắc, đột ngột vang lên bên tai anh
câu nói của Lâm Phi, không có cái khí thế bức ép người khác, trong câu nói đó
của cô chỉ có sự mất mát buồn đau.
- Nam, tuyệt đối đừng bao
giờ dễ dàng đem lòng yêu một người.
Bởi vì người yêu trước, sẽ là kẻ thua cuộc cả cuộc đời
này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...