Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, Lâm theo Tứ đi chơi biển với mấy nhân viên bên công ty của Tứ. Cô vốn dĩ muốn rủ Tiểu Tuệ đi cùng cho đỡ ngại nhưng cô ấy lại bận việc không đi được. Sáng sớm, Tứ lái xe chở cô đến bến tàu, đã có vài người đến trước, đang đứng chờ. Tứ nắm chặt tay Lâm bước về phía họ, ánh mắt họ nhìn Lâm dò xét, có người ngưỡng mộ cũng có người ganh tị.
“Cô ta cũng có chút nhan sắc, nhưng so với sếp của tụi mình thì không xứng mấy.” Một cô gái tên Hân Hân lên tiếng, trong công ty ai cũng biết cô ta vốn dĩ rất thích Tứ, cô nhìn Lâm với ánh mắt không thiện cảm mấy.
“Thôi, bà đừng có đứng đó mà mơ mộng nữa, sếp mình là hoa có chủ rồi, đừng có xen vào người ta.” Một người nam lên tiếng.
Mọi người dần đến đông đủ, khoảng 7,8 người, họ bắt đầu lên du thuyền ra khơi. Cả đám đi vào trong căn phòng nhỏ trên du thuyền, ánh mắt họ bất ngờ khi thấy đã có người ngồi bên trong, và người đó không ai khác chính là Lý Tuấn Kiệt, anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng với chiếc quần bò lửng, đang ngồi cạnh cửa sổ, hai tay đặt lên thành ghế, mắt nhìn ra ngoài biển, cảnh tượng này thu hút không ít nhân viên nữ của công ty Thiên Tứ.
“Sao anh ta lại ở đây?” Lâm ngỡ ngàng.
“Anh rủ nó mà, hôm nay nó cũng được nghỉ, với lại…” Tứ ghé sát tai Lâm “Anh muốn giới thiệu mấy cô gái cho nó, chứ nó cứ lo công việc, biết bao giờ mới tìm được ai.”
Mấy cô nữ nhìn thấy Kiệt như mèo thấy mỡ, chạy vội đến ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi liên tục, Lâm nhìn Kiệt chăm chú.
“Anh là bạn của sếp Tứ à, anh có bạn gái chưa, anh làm ở đâu….” Các cô gái tranh nhau chỗ ngồi kế bên Kiệt, hỏi không ngừng. Kiệt không hứng thú mấy với họ, anh quay nhìn chỗ khác và bắt gặp ánh mắt của Lâm.
“Chúng ta ngồi xuống rồi giới thiệu nhau làm quen.” Tứ đặt tay lên eo Lâm, đẩy cô ngồi xuống ghế đối diện với Kiệt.
Sau khi rót rượu nâng ly, mọi người bắt đầu trò chuyện, chơi bài…Bị mấy cô gái vây xung quanh một lúc, Kiệt kiếm cớ đi ra khỏi phòng, anh cầm một ly rượu trên tay và đi ra mũi thuyền. Tận hưởng gió biển làm tâm trạng anh thoải mái hơn một chút. Lâm ngồi một lúc cũng thấy mệt, cô ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy Kiệt đang ngồi ở đó, suy nghĩ một lát rồi cô đi tới ngồi xuống bên cạnh.
“Thế nào rồi, có chấm được cô nào không?”
“Từ khi nào mà cô lại quan tâm tới chuyện của tôi vậy.” Giọng anh vẫn lạnh lùng, đưa ly rượu lên uống một hớp nhưng vẫn không nhìn cô.
“Xì…Tôi chỉ là không muốn anh phụ ý tốt của Thiên Tứ thôi, anh ấy lo với tính cách tệ như anh không tìm được ai chăm sóc khi về già.” Lâm bĩu môi.
Kiệt nghe vậy quay nhìn Lâm, chợt Lâm thấy hơi ngượng, cô quay mặt hướng khác: “Người thô lỗ như anh, đến bây giờ vẫn không có bạn gái thì cũng không có gì lạ, tôi khuyên anh nên nhẹ nhàng với con gái một chút, như vậy người ta mới thích anh được.”
“Cô không phải đối tượng của tôi, tôi cần gì nhẹ nhàng với cô.” Câu nói này của Kiệt quả thật khiến Lâm bối rối, cô quay nhìn anh, cau có: “Tôi có nói anh phải nhẹ nhàng với tôi à, ý tôi nói là những người con gái khác kìa.”
“Cô không phải con gái hả?”. Lâm nghe vậy cơn tức lại trồi lên. “Anh…” Cô không kiềm được giơ tay định đánh anh, nhưng anh nhanh tay chộp lấy tay cô,
“Con gái gì thô lỗ vậy.”
“Thì sao.” Mắt hai người bỗng lại chạm nhau, tay Kiệt lại đang nắm cổ tay cô. Chợt trong lòng cả hai người có cái gì đó sôi sục cho đến khi Thiên đi ra và gọi thì họ mới chợt tỉnh. Lâm đứng dậy, đi tới chỗ Tứ.
“Hai người đang nói gì mà vui vậy?”
“Em chỉ nói anh ta mau có bạn gái đi, để không làm kỳ đà chúng ta thôi.” Lâm nói.
Cô cứ nghĩ đây chỉ là câu nói đùa nhưng mà Lâm không ngờ Kiệt lại phản ứng mạnh, anh đứng dậy, quay nhìn Tứ: “Là bạn gái của mày nói thế đó, nên lần sau, mày đừng lôi tao tham gia vào mấy cuộc vui gì của hai người.”
Nói xong, anh lạnh lùng đi ngang qua Lâm và đi vào bên trong, lòng cô thắt lại khi nghe anh nói thế. Tất nhiên, Lâm không biết rằng, Kiệt phản ứng như vậy là vì anh cảm thấy nhói đau khi cô nói ra câu đó, nó xoáy vào vết thương trong tim anh, người con gái anh yêu lại là bạn gái của người bạn thân nhất của anh, hằng ngày phải nhìn họ thân mật, không có người nào có thể chịu đựng được dù họ có mạnh mẽ tới đâu.
“Mặc kệ nó đi, lúc nào cũng lầm lì, không hiểu được, chúng ta vào trong lấy đồ, sắp đến nơi rồi.”
…………………….
Mọi nguời đã tới khu du lịch nghỉ dưỡng của công ty Tứ, sau khi nhận phòng thì mạnh ai nấy về phòng mình sắp xếp đồ đạc, Lâm ở chung phòng với Hân Hân, Tứ với Kiệt chung một phòng, hai phòng có ban công sát nhau và đều hướng ra biển. Sắp xếp xong thì mọi người ăn trưa cùng nhau, Kiệt tới giờ vẫn không nhìn mặt của Lâm lần nào, Lâm không biết vì sao sự hờ hững, lạnh lùng của Kiệt lại khiến tâm trạng mình trở nên tồi tệ vậy, không nuốt nổi thức ăn trên bàn, cô lén nhìn anh suốt trong bữa ăn, ngoài hai người họ thì những người khác đều rất vui vẻ và hào hứng cho chuyến du lịch này.
"Ăn xong mọi nguời cứ chơi tự do, tối chúng ta tập trung lại có tiệc BBQ bên hồ bơi khách sạn." Thiên Tứ nói xong thì đứng dậy nắm tay Lâm." Ai muốn đi tắm biển cùng không?"
Có vài người đi spa, còn lại cùng nhau ra biển tắm. Về phần Kiệt, ban đầu anh không muốn đi nhưng Hân Hân cứ khoác tay bám riếc kéo anh cho bằng được.
“Cái cô Hân Hân này, vừa thấy sếp Tứ không còn hy vọng thì chuyển hướng ngay, đúng là…” Mấy cô đồng nghiệp nữ thấy khó chịu khi cô ta cứ đeo bám theo Kiệt.
Về phần Kiệt, do bị Hân Hân và mấy cô khác vây quanh kéo đi, anh đành theo dù rằng anh cảm thấy bắt đầu không kiềm chế nổi mỗi khi thấy người anh yêu thân mật với bạn thân của mình, cộng với câu nói lúc sáng của Lâm, anh càng không muốn đối mặt với cô.
Các anh nam chia nhau làm 2 đội, mỗi bên 2 người, Kiệt với Tứ đối đầu với nhau. Cả hai đều có những cú đánh mạnh khiến đối phương vất vả để chống đỡ, các cô gái bên ngoài cỗ vũ rất nhiệt tình.
"Cô nghĩ anh Tứ thắng hay là anh Kiệt thắng." Hân đứng sát lại bên Lâm.
"Ai thắng cũng không quan trọng, chơi vui thôi mà." Lâm ngồi xuống ghế bên dưới một cây dù gần đó để quan sát trận đấu, Hân cũng ngồi xuống theo, nhưng ánh mắt của Lâm chỉ nhìn Kiệt: "Mình sao vậy nè, đầu óc mình, tư tưởng mình sao cứ nghĩ đến anh ta, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, nghĩ đến bóng dáng sau lưng của anh ta lúc sáng thì tim mình nhói lại. Tại sao nãy giờ anh ta lại tránh mình, cái thứ cảm giác gì đây, khó chịu quá."
Mãi suy nghĩ, Lâm không chú ý thấy mọi người đang hét lên vì quả bóng đang bay về phía cô và Hân Hân. Đến khi cô hoàn hồn lại thì cô chỉ thấy được Kiệt nằm truớc mặt mình, tay trái ôm lấy tay phải đang chảy máu do khi nãy cố sức chạy tới, nhảy ra giơ tay đỡ bóng cho cô, tay vô tình quẹt vào thành ghế bị thương, Tứ cũng định đỡ bóng nhưng do vị trí Kiệt đứng gần Lâm hơn nên anh nhanh hơn một bước.
Mọi nguời đều chạy tới, Tứ đỡ Kiệt đứng dậy, Lâm cũng phát hoảng nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.
"Mày không sao chứ."
"Trầy xíu thôi, không gì đâu.”
“Anh Kiệt, anh đâu cần vì em mà phải liều mình vậy…Để em đưa anh về khách sạn rửa vết thương.” Hân Hân thấy Kiệt liều mình đỡ trái bóng cứ tự nghĩ là vì mình, càng khiến cho cô thích Kiệt hơn, cô khoác một bên tay còn lại của Kiệt định đi theo anh.
Nhưng Kiệt đã gỡ tay cô ra khỏi tay mình: “Không cần đâu, cô ở chơi với mọi người đi…” Anh quay nhìn Tứ, dù Lâm đứng kế bên nhưng anh vẫn không liếc lấy một cái. “Tao về khách sạn nghỉ xíu, mọi người chơi tiếp đi."
"Ok, mày rửa vết thương đi nhá." Tứ và mọi người tiếp tục chơi, có người đề nghị chơi đấu nam nữ, Hân Hân cũng bị kéo ở lại tham gia. Lâm Lâm từ chối vì lý do say nắng và muốn trở về phòng nghỉ ngơi, cô bảo Thiên Tứ đừng lo lắng và tiếp tục ở chơi cùng đồng nghiệp.
Thật ra chỉ là Lâm lo lắng cho Kiệt nên mới tìm cớ chạy theo về khách sạn xem anh ra sao. Chừng chừ một lát, cô mới dám nhấn chuông cửa phòng anh, vài giây sau, cửa mở ra, Kiệt xuất hiện với tay cầm khăn, anh đang lau vết thương.
"Cô làm gì ở đây?" Giọng anh đầy vẻ khó chịu.
"Anh vì cứu tôi mà bị thương, tôi phải có trách nhiệm, tôi đã mượn ít băng gạc y tế và thuốc bôi của khách sạn, để tôi giúp anh." Lâm định bước vào bên trong nhưng Kiệt cản lại, giật lấy đồ trên tay cô.
"Cám ơn, để tôi tự làm, cô trở lại chôi với họ đi." Kiệt đóng cửa lại.
Lâm bần thần một lúc rồi thơ thẩn đi về phòng mình: "Thiệt là bực mình, Lý Tuấn Kiệt...Cái con người gì mà lạnh lùng, bất lịch sự...người ta chỉ là quan tâm anh thôi mà, sao lại thô lỗ như vậy…tôi ghét anh...tôi không thèm quan tâm anh nữa..." Lâm đứng ngoài ban công phòng mình hét lớn, cô nghỉ tầng lầu này cao như vậy chắc không ai nghe thấy đâu nhưng cô quên béng mất, phòng Kiệt và phòng cô ban công sát nhau.
“Làm chuyện xấu nên lén lút đừng có phô trương…” Giọng Kiệt vang lên kế bên khiến Lâm giật mình nhìn qua thì thấy anh đang nằm ngã người trên chiếc ghế bành và bây giờ đang nhìn cô, giây phút này cô chỉ muốn tìm cái lổ chui xuống mà thôi. Mặt ửng đỏ vì ngượng, miệng cô lắp bắp.
"Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi, rõ ràng tôi có ý giúp anh nhưng anh lại đối xử với tui lạnh lùng như vậy…Với lại…” Mặt Lâm lại đỏ hơn. “Với lại lúc trên thuyền tôi nói anh đừng làm kỳ đà thật ra chỉ lỡ lời thôi, chứ tôi không nghĩ như vậy đâu...”
“Cô không cần giải thích, tôi không quan tâm những gì cô nói.” Kiệt lấy miếng băng, dán lại vết thương, nó rách một đường khá dài, nhưng không sâu lắm.
“Tôi...tôi...Tôi không nói chuyện với anh nữa, đồ đáng ghét." Cô tức tối quay vào bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...