Có Một Người Luôn Ở Bên
Gần bốn giờ sáng, thành phố vẫn chìm trong màn đêm, Thanh Mạc nghĩ ngợi gì đó rồi đến quầy bệnh viện hỏi han.
”Cô xem giúp tôi. Bệnh nhân Lưu Thanh Thanh là ai đưa đến?”
Phải. Anh nên bắt đầu từ đây.
”Có phải là người cắt tay tự tử lúc nãy không ạ?” Cô y tá liền hỏi lại
anh vô cùng nhiệt tình. Dù sao cũng là mỹ nam của bệnh viện, được nói
chuyện một chút cũng rất tốt.
”Đúng rồi” Thanh Mạc gật đầu, mày chău lại, ánh mắt đầy chờ mong nhìn cô ấy.
”Một cô gái, hình như tên là Vĩnh Mai Chi hay sao ạ?” Cô y tá nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
Vĩnh Mai Chi? Anh chưa từng nghe thấy cái tên này. Là bạn của Thanh Thanh? Hay là hàng xóm? Thanh Thanh có bạn rồi sao?
”Cô ấy đâu rồi?” Anh nghĩ nghĩ rồi lại hướng y tá hỏi.
”Sau đó cô ấy nghe điện thoại, có vẻ là khẩn cấp nên đi rồi. À. Cô ấy có để lại số điện thoại nói khi nào phẫu thuật xong thì gọi cô ấy” Y tá
đưa tờ giấy nhỏ nhỏ ra trước mặt anh.
Dãy số với những nét thanh mảnh xuất hiện trước mắt Thanh Mạc. Đây có lẽ là bạn đại học của Thanh Thanh rồi. Anh đoán, nói cảm ơn với cô y tá
rồi lưu số ấy vào máy mình.
Em gái anh có bạn rồi.
Hẳn là một chuyện tốt.
Vậy thì càng không hiểu, lý do con bé tự tử là gì?
Sớm hôm sau, Thanh Mạc liền đi một chuyến đến trường Thanh Thanh mà hỏi han. Đó là một ngôi trường khá rộng, kiến trúc theo kiểu hiện đại vô
cùng bắt mắt. Khoa của Thanh Thanh lại liên quan đến sinh học nên có cả
một khu vườn rộng lớn. Không khí cung nhờ đó mà thêm dễ chịu. Vài con
chim nhỏ đậu một góc làm khung cảnh thêm an bình mấy lần. Quả thực rất
hợp với tính cách em gái anh.
Nhấc máy lên liên lạc với cô bạn kia, anh hẹn luôn cô ấy ở một ghế đá trong trường.
Mà Vĩnh Mai Chi cũng rất nhanh đi ra, thấy anh liền hỏi: “Anh là anh của Thanh Thanh? Cô ấy sao rồi ạ?”
Quả thực trông anh ta cùng Thanh Thanh có khá nhiều nét tương đồng nên
cô mới nhận ra. Chuyện của Thanh Thanh tối qua cô cũng nói với bốn đứa
kia rồi, tất cả đều rất lo lắng. Nếu không vì có chuyện với việc chuyển
tiền xuống quê thì cô đã ở bệnh viện đợi Thanh Thanh rồi.
”Cảm ơn em đã lo lắng. Con bé ổn. Tôi đến đây là có chuyện muốn hỏi”
Anh khẽ đánh giá cô gái trẻ trước mắt, cũng là một người không đến nỗi
thiếu tin cậy. Lại thêm là ân nhân của gia đình anh nên Thanh Mạc đối
với người này vô cùng cảm kích.
Vĩnh Mai Chi thấy anh nói vậy liền ngồi xuống gật đầu:“Anh cứ hỏi đi ạ”
”Em có thấy cô bé có gì bất ổn mấy hôm nay không?”
Vĩnh Mai Chi lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua mà lạnh sống lưng. Lúc
cô đến, nhà Thanh Thanh không khoá cửa, cô gọi mãi không thấy Thanh
Thanh đáp lại bèn đi vào xem cô ấy đang làm gì. Ngang qua phòng tắm,
đập vào mắt cô là Thanh Thanh đang gục cạnh bồn rửa mặt, mà trong bồn
thì loang lổ máu đỏ. Một màu sắc rợn người.
Khi ấy cô gần như bủn rủn chân tay, cả người hết sạch sức lực mà ngã
xuống, tay còn trượt đi trượt lại mãi mới gọi được cho cấp cứu tới. Thật không nghĩ Thanh Thanh mới lúc chiều còn vui vẻ như thế mà tối đã có
thể tự tử?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!
”Anh cũng biết rồi đấy ạ. Em chơi với cô ấy cũng chưa lâu nên cũng không biết thế nào là bất ổn với Thanh Thanh. Vậy nên em sẽ kể điều em thấy
lạ nhé” - Vĩnh Mai Chi lên tiếng trả lời Thanh Mạc:“Hôm qua cậu ấy
bình thường ạ. Em định đi mua sắm với cậu ấy, tất cả rất ổn. À. Phải
rồi, có chuyện này cũng khá kỳ lạ. Có một hôm cậu ta qua đường đúng lúc
đông đúc suýt nữa bị tông mà còn cười vui vẻ. Như kiểu đang chơi trò
chơi mạo hiểm vậy. Lại còn có một hôm cậu ta vội vã cứu người trước một
đám xã hội đen nữa. Cũng may cảnh sát đến kịp thời...”
”Mạo hiểm?” Thanh Mạc nghe câu này liền đanh mặt lại. Anh không phải
không nghĩ đến trường hợp này, mà chỉ là luôn hy vọng không phải nó...
”Có sao không ạ?”Thấy anh có vẻ đăm chiêu, Vĩnh Mai Chi liền hỏi.
Việc này có liên quan đến chuyện cô ấy tự tử hay không?
Ngừng một lúc cô lại nghĩ gì đó nói:“Cậu ấy còn nhắc đến một người bạn
nữa. Họ có vẻ rất thân, là thanh mai trúc mã thì phải. Cậu tên là gì ý
nhỉ. A. Là Trọng Thiên Vũ ạ”
Thanh Thanh đôi lúc cũng kể cho cô nghe về người bạn này, mỗi lúc như
vậy cô ấy đều rất vui. Mỗi tội Vĩnh Mai Chi vẫn là không biết mặt mũi
người đó như thế nào.
Thấy ánh mắt tò mò của Vĩnh Mai Chi, Thanh Mạc cùng từ chối cho ý kiến mà chỉ nhắc nhở: “Không sao. Cảm ơn em. Đúng rồi, tạm thời em đừng thăm con bé nhé. Anh có một số chuyện cần xác nhận lại.”
Rồi lại nhanh chóng rời khỏi ngôi trường mà hướng nhà của Thanh Thanh đi. Phỏng đoán của anh, cần một số điều nữa.
Thanh Thanh lại nói Trọng Thiên Vũ? Liệu có phải Trọng Thiên Vũ anh đang nghĩ tới?
Lại thêm hành động kỳ lạ...
Còn một điều cuối cùng, là cách sinh hoạt của em ấy...
Mà ở bệnh viện lúc này, Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh. Thấy bố mẹ ở đây lại vô cùng bất ngờ.
”Con tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào?” Bà Lưu cố gắng nghe lời con trai để không xúc động mà nhẹ nhàng hỏi.
”Sao con lại ở đây ạ?”
”Con bị ốm” Ông Lưu đang ngồi đọc báo ở ghế thấy con gái hỏi liền trả lời.
Thanh Mạc nói không nên kích động con bé.
Thanh Thanh khẽ nhìn qua khung cửa, ánh nắng ngày đông nhẹ nhàng mơn chớn từng vật nó đi qua. Thời tiết chắc hẳn rất tốt.
”Mẹ, con muốn ra kia” Cô chỉ xuống phía vườn mà nói.
Mẹ cô cũng rất ưng thuận để cô ăn một ít cháo rồi đẩy xe đưa Thanh Thanh xuống vườn.
Không khí trong lành, cũng có một vài bệnh nhân đang đi qua đi lại,
Thanh Thanh khẽ nhắm mắt tận hưởng một chút. Khoé môi lại cong lên vui
vẻ.
Mà bà Lưu thấy như vậy càng khó hiểu hơn. Con gái bà bị làm sao vậy?
”Mẹ, con ở đây một mình một lát nhé” Thanh Thanh thích thú nhìn mấy chú chim bồ câu mà nói.
Bà Lưu không đành lòng nhưng vẫn đi ra phía cửa bệnh viện đứng ở xa nhìn Thanh Thanh.
Thanh Thanh thấy mẹ đi rồi liên tiến đến mấy chú chim nói:“Cậu sao lại trốn mẹ tôi?”
Thiên Vũ từ một gốc cây đi ra không trả lời cô mà chỉ hỏi:“Cậu sức khỏe thế nào rồi?”
”Họ nói tôi bị ốm” Thanh Thanh nhìn Thiên Vũ trả lời.
”Ừ. Mau khỏe nhé” Thiên Vũ cười trả lời cô.
Thanh Thanh đưa tay lên khẽ ẩn cậu ta vài cái cười:“Này. Mấy ngày nay cậu đi đâu thế?”
”Cậu tò mò à?” Thiên Vũ ghé sát vào người cô hỏi. Giọng đầy cợt nhả.
”Thanh Thanh, con đang làm gì thế?” Giọng nói của mẹ cô vang lên đầy lo
lắng. Con gái bà bảo bà đi ra rồi lại đứng vào chỗ khuất khiến bà không
khỏi lo lắng nó lại nghĩ quẩn.
Thanh Thanh thấy mẹ gọi liền quay lại trả lời:“Con đang nói chuyện với
Thiên Vũ, này Thiên Vũ...” Cô với tay định lôi cậu ta nhưng phát hiện
Thiên Vũ đã đi rồi.
Tại sao phải tránh mẹ cô?
Mẹ cô cũng rất thích Thiên Vũ mà?
Bà Lưu nghe câu nói của con gái liền chấn động suýt nữa không đứng vững nổi. Trong đầu ong ong lên một tiếng.
Thanh Thanh con gái bà đang nhắc về Thiên Vũ? Thằng bé Trọng Thiên Vũ trước đây?
Thằng bé đã chết từ hơn mười năm về trước ư???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...