15.
Tôi cố gắng tìm cách đột phá vào phòng từ những nơi khác, dùng bùa đào, kiếm đào mộc, tượng sư tử bằng ngọc cũng được, nhưng dán gương bát quái lên cửa sổ có phải là quá đáng không!
Quanh đi quẩn lại chỉ có phòng của Tạ Khả mới vào được.
Sao thế, anh ấy sống cứng lắm à?
Mặc kệ, tôi không phải vào đó để hút tinh khí hay hại mạng sống của anh ấy, vào một chút có sao đâu!
Lần này tôi không trực tiếp thấy cảnh mỹ nam tắm rửa, nhưng cũng vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng, mềm nhũn và dính xuống trán, trông rất ngoan ngoãn, có chút giống với Tạ Khải.
Tôi bèn che giấu đi cảm xúc của mình, định sẽ tiến qua cửa phòng Tạ Húc đi sang phòng Tạ Khải. Nhưng tôi lại đâm sầm vào cửa, mặt trong của cửa không dán gì tức là bên ngoài có. Nếu như tôi lúc này đi ra ngoài thì có thể sẽ thấy hai cặp sư tử đá ngồi trước cửa.
Tôi bị thương ở đầu, và lúc này trong lòng tôi đã bắt đầu cảm thấy tức giận, chỉ muốn ra khỏi đây, không hề quan tâm đến Tạ Khải và Vương Ngọc Ngọc.
Quay người một cái, tôi thấy Tạ Húc đứng trước cửa sổ, trên đó đã dán kín những tấm bùa.
Ôi chuyện này.
Cảm thấy hơi không đúng đắn đấy anh trai à
Tôi nhìn thấy phía cuối cùng có một góc chưa được dán ấn giấy, tôi bay vụt lên nhưng lại trực tiếp lao vào lòng Tạ Húc. Tôi quay lưng về phía anh ta nên tự nhiên không thể thấy anh ta nâng tay ôm lấy tôi, và sau đó tôi đụng phải cửa kính.
Sau khi anh ta làm xong tất cả những điều này thì tắt đèn lên giường, tự nhiên đến nỗi không thể tự nhiên hơn.
Chỉ để lại mình tôi đứng một mình trong bóng tối.
16.
Tôi suy nghĩ một lúc và quyết định xâm nhập vào giấc mơ của Tạ Húc, trừng phạt anh ta xé bùa tới tê tay.
Vì điều này, tôi đã tạo ra một giấc mơ vô cùng hoành tráng, trong giấc mơ đó, bách quỷ dạ hành, chỉ có mình anh ta là người sống.
Nếu muốn ra khỏi đó, anh ta cần phải xé bỏ tất cả chướng ngại vật trước mắt, mới có thể thấy cửa ra.
Tôi để anh ta xé phù giấy suốt một đêm, tôi không tin là vào sáng hôm sau anh ta nhìn thấy tờ phù giấy mà không cảm thấy phiền lòng.
Địa điểm được đặt ở Tokyo vài trăm năm trước, tôi thích tiếng kẽo kẹt của gỗ khi đi trên rêu xanh. Tôi cũng lẫn trong đó, thỉnh thoảng lại hú lên vài tiếng, so với những hồn ma khác tôi thực sự là một trong những con ma bình thường nhất.
Ít ra thì cái đầu của tôi sẽ không đi được vài bước lại rơi xuống đất, và lưỡi tôi cũng không làm vấp người đi phía trước.
Tôi đang giúp 1 kẻ nhiều chuyện ở phía trước nhặt lưỡi, thì bất ngờ một bàn tay to từ phía sau ôm lấy eo tôi và siết chặt.
Hành động đột ngột khiến tôi lúng túng, thậm chí không biết phải đi tiếp thế nào, ma nhện nữ phía sau đẩy tôi tiếp tục đi về phía trước, và đoàn người theo sau.
Tôi vừa định kêu cứu thì một bàn tay khác đã bịt miệng tôi lại, "Đừng lên tiếng."
Đó là Tạ Húc.
Sao anh ta có thể ở đây???
Tôi đã sắp xếp cho anh ấy một chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, trong khi tôi ở cuối đoàn.
Nhưng tình hình hiện tại khiến tôi không thể suy nghĩ về những vấn đề đó.
Anh ta ôm tôi rẽ ra khỏi đoàn người và trốn vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Tôi đột nhiên hối hận vì đã tạo ra một bối cảnh quá cụ thể, anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi gọi tên tôi.
Tư Tư.
Đã từ lâu tôi không nghe thấy hai từ này, nó xa lạ đến mức tôi mất một lúc mới nhận ra rằng mình thật sự có một cái tên.
Người đàn ông đối diện với tôi thì hoàn toàn ngược lại, khi anh ấy thốt ra hai từ đó, nó trôi chảy đến không thể tin được, như thể anh ấy đã gọi tôi như vậy hàng ngàn lần trong suốt mười năm qua.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị anh ấy nắm chặt cằm và hôn sâu.
Trong cơn mơ màng, tôi quên hết mọi thứ chỉ nhớ một câu hỏi cuối cùng, tại sao kỹ thuật của anh ấy lại tốt đến vậy?
17.
Sớm ngày hôm sau, đợi Tạ Húc mở cửa, tôi cũng thuận tiện đi theo ra ngoài.
Cười chết, làm gì có con ma nào vô dụng như tôi, phải đợi con người mở cửa mới ra ngoài được.
Nhưng may mắn là anh ta đã xé bỏ hết các dải bùa chú dán trên cửa sổ.
Tôi vụt bay ra ngoài nhanh như chớp, trên đường không ngừng nhớ lại nụ hôn đầy đắm đuối vào tối hôm qua. Tôi tự hỏi bản thân: Ma quỷ có thể đỏ mặt không?
Như vậy, tôi cũng không còn tâm trạng để quan tâm đến Vương Ngọc Ngọc nữa, cứ để mọi chuyện phát triển theo cách nó muốn, có họ Vương ở đây, Tạ Khải cũng không dám làm gì con bé đâu.
18.
Ma quỷ không quá nhạy cảm với thời gian, một năm trôi qua rất nhanh, tôi lẽo đẽo theo bên cạnh Vương Ngọc Ngọc mỗi ngày.
Nhưng có vẻ như bố mẹ đã quên mất tôi, không ai nhắc đến tôi nữa.
Ngoại trừ Tạ Húc, người đàn ông này mỗi tuần vào thứ 4 và thứ 7 đều đến nhà tôi nấu ăn, sau đó lấy ra những bức ảnh của tôi vào lúc 100 ngày tuổi.
Một mặt tôi cảm thấy khó chịu, nhưng mặt khác lại rất biết ơn.
Vẫn còn người nhớ đến tôi, vậy thì tôi cũng không phải là đã hoàn toàn chết đi.
Vương Ngọc Ngọc đã thuận lợi lên lớp chuyên của trường trung học tốt nhất toàn thành phố, cùng với Tạ Khải. Tạ Khải là tự mình thi đỗ, còn con bé là dùng tiền để vào. Tôi có thể hiểu điều này, người trong nhà tôi từ trước đến nay không có gen học hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...