Có Một Loại Bi Thương


Cô nằm đó nhìn bóng bà vú Hồng khuất dần sau cánh cửa, rồi lại nhìn xung quanh căn phòng một vòng, ngủ lâu thế này rồi nên cảm giác cơ thể rất mệt mỏi, nếu không phải nhờ đứa con trong bụng đánh thức cô dậy thì chắc cô sẽ không còn muốn tỉnh dậy nữa.

Tạm ăn đỡ một chén cơm cho chắc bụng, vú Hồng còn đặc biệt pha cho tôi một ly sữa bầu, tôi cũng ngạc nhiên lắm nhưng không để tôi thắc mắc thì vú liền nói:
- Ở nhà này giờ ai mà không biết con có em bé! Coi như đây là một tin vui trong suốt những ngày tang lễ của ông Hoàng, trong thời gian con chưa tỉnh dậy là một tay Đoàn thu xếp gọn gàng từ đám tang ông Hoàng đến việc trên công ty nhưng vẫn không quên đi mua những thứ cần thiết cho bà bầu, sữa này cũng là nó tự chọn cho con và đứa bé trong bụng đấy!
- Vậy sao? Anh ta đúng là tốt thật nhỉ!
Cô nghe vú Hồng nói mà miệng không thể ngừng được nụ cười mỉa mai trên môi mình, dù sao cô vẫn phải sống để sinh ra đứa bé này.

Uống hết một ngậm sữa bầu vào trong cơ thể thì cô mới cảm nhận lại được một chút sức lực, cô nhờ vú Hồng đỡ vào phòng tắm để có thể tắm rửa sạch sẽ hơn một chút.

Trong lúc nhờ vú Hồng tắm dùm cho cô, cô ngồi trong bồn tắm, gương mặt vô hồn kèm theo giọng nói nhàn nhạt:
- Trong lúc con bất tỉnh… Khôi Vỹ có về biệt thự không?
- Con yên tâm đi… tối nào nó cũng tranh thủ về sớm để thay ta chăm sóc cho con hết! Chỉ có điều cái cô thư ký của nó lâu lâu cũng có lại đây chơi nhưng không ở qua đêm chỉ là có lên thăm con rồi lại về thôi!

- Vậy ạ!...!còn ba con đã được chôn cất ở đâu vậy?
Vú Hồng có hơi khựng lại nhưng rồi vẫn cố gắng trả lời từng câu từng chữ thật rõ ràng:
- Ông chủ được chôn cất cùng chỗ với con bé Phương Hà.

Tôi nghe đến đây tự nhiên lại không thể khóc được, chắc có lẽ vì những người xung quanh tôi lần lượt ra đi nên khiến con tim này bị chai sạn, tôi thở dài một hơi rồi lại hỏi tiếp:
- Có phải Khôi Vỹ đã lên chức chủ tịch công ty của ba con rồi không?
- Ừ… giờ chỉ có mỗi nó là quán xuyến tốt nhất, nó còn phụ giúp cả công ty của ông Huỳnh nữa mà.

- Dạ… vú ra ngoài chuẩn bị giúp con một tờ giấy và một cây viết cứ để trên bàn tí con ra!
- Con tính làm gì à?
- Dạ! Để khi nào xong hết con sẽ kể vú nghe.

Vú Hồng nghe lời cô rồi vội vàng ra bên ngoài chuẩn bị những gì cô đã nói, khi cảm thấy bản thân mình đã được rửa sạch, cô mới đứng dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi bồn tắm, mặc lên cho mình một bộ cánh màu tím nhạt rồi đánh một chút son cho thêm phần tươi tắn.

Đến khi cảm nhận được sức sống của cơ thể cô mới lặng lẽ ngồi vào vị trí bàn trang điểm bên trên đã có để sẵn một mẩu giấy và cây bút mực xanh.

Hít một hơi thật sâu, cô mới bắt đầu cặm cụi viết một lá đơn ly hôn, từng nét bút được cô viết lên một cách mạnh mẽ không hề có sự dao động hay ngừng lại suy nghĩ một lúc nào.

Chắc có lẽ những gì cô phải chịu đựng đã quá đủ để dừng một tình yêu… rõ ràng ngay từ đầu là do cô sai, bây giờ vẫn là do cô sai!
Đến khi hoàn thành một lá đơn đầy đủ, cô mới ký tên mình vào, chỉ còn một khoảng trống là dành cho người đàn ông kia.


Trời đã sập tối, trong căn phòng từng đầy ấp tiếng cười nói vui vẻ giờ đây lại chỉ còn một màn đen lạnh lẽo, có lẽ từ lúc đầu chỉ riêng mình cô là nghĩ nó ấm áp...!Tiếng cạch cửa phòng mở ra, dẫu biết là anh đã về nhưng cô lại chọn cách ngồi trên đầu giường đọc sách nhàn hạ đến vô hồn.

Anh trông thấy cô đã tĩnh, lúc đầu có hơi sững sờ mà khựng lại vài giây nhưng khi nhìn kỹ hơn về người con gái trước mặt, cảm xúc của anh như vỡ oà, cố gắng từng bước đi lại phía Cảnh Phi.

Nhưng trái ngược với anh lại là một khuôn mặt không cảm xúc từ cô.

Ánh mắt sắc bén của Cảnh Phi khi nhìn thấy Đoàn lại càng thêm phẫn nộ, Anh ngồi xuống bên giường nhìn cô âu yếm nói:
- Em cảm thấy thế nào rồi? Em có đau ở đâu không… sao em tỉnh dậy mà không bảo vú Hồng gọi cho anh biết một tiếng… à mà thôi… về thấy em thế này anh cũng rất bất ngờ… Cảnh Phi à… em đang có thai đó… em biết anh vui thế nào không...!
Đáp lại những lời nói của Đoàn là một cái nhìn đầy sắc lạnh từ Cảnh Phi, cô chỉ khẽ nhếch môi lên một cái khi anh nhắc đến đứa con trong bụng.

Nhưng rồi khi anh có ý định chạm vào người cô thì đã bị Cảnh Phi ngăn cản lại bằng một câu nói đầy sát thương:
- Đủ rồi! Hạ màn đi Khôi Vỹ.

Bây giờ ba tôi đã mất, điều anh muốn là chiếc ghế chủ tịch cũng đã có, vậy thì cớ gì anh lại chưa hạ màn trước mặt tôi? Hay anh nghĩ tôi vẫn sẽ ngây thơ mà làm một con bù nhìn nữa à!
- Em nói gì vậy?

Cảnh Phi lại nở một nụ cười khẩy, cô tiếp tục nói:
- Không biết trong bao lâu nữa, anh sẽ đem cô nhân tình của anh về đây chiếm lấy căn phòng này! Mà không cần phải chiếm đâu, tôi sẵn sàng dâng tặng cho hai người!
- Cảnh Phi… em biết được những gì?
- Cũng không nhiều lắm nhưng đủ để chúng ta ly hôn.

Tờ giấy trên bàn trang điểm, anh xem rồi ký vào đi, tôi không muốn nói nhiều thêm về chuyện của anh nữa.

Chúng ta kết thúc đi!
Đoàn cầm tờ đơn ly hôn mà chính tay Cảnh Phi đã viết, nét bút của cô năm nào vẫn mượt mà như thế nhưng lần này thì lại khác, chắc có lẽ là vì cô không còn muốn tiếp tục với anh nữa nên mới từng câu từng chữ dứt khoát đến đau lòng.

Đôi mắt anh đã bắt đầu đỏ hoe khi đọc tờ đơn này từ cô, nhưng cô của bây giờ chỉ muốn được giải thoát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận