Sau đêm đó Bạch Dương Vĩ cũng để ý nhiều hơn.
Hắn đã hỏi bác sĩ, nếu chịu khó cho ăn uống điều độ cùng uống thuốc.
Nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần là bệnh tiêu chảy sẽ thuyên giảm.
Bạch Dương Vĩ quyết định không đến công ty một tuần tập trung ở nhà chăm sóc cho Sở Hòa.
Thật ra thì việc này hắn cũng không cần lắm, ở nhà còn có dì giúp việc cùng quản gia.
Nhưng bệnh tình của Sở Hòa cách một tiếng phải hỏi một lần, nếu cậu gật đầu thì đưa Sở Hòa vào nhà vệ sinh, nếu cậu lắc đầu thì tức là không cần.
Bạch Dương Vĩ sợ những người khác hỏi Sở Hòa sẽ ngại, cho nên ở nhà theo sát Sở Hòa.
Không những thế, hắn còn thuê người lót thảm dưới sàn nhà, là loại thảm êm ái nhất.
Tránh trường hợp bị ngã cũng không đau lắm.
Thật ra Bạch Dương Vĩ là toàn tâm toàn ý yêu thương Sở Hòa.
Nếu không nhờ có chuyện hiến mắt, Bạch Dương Vĩ có lẽ cũng không thể nhận ra điều này.
Có lúc đang họp với các nhân viên qua máy tính, chỉ cần Sở Hòa gật đầu muốn đi vệ sinh.
Hắn cũng sẽ bỏ dở công việc, nhẹ nhàng dẫn cậu đi vào toilet.
Việc Bạch Dương Vĩ yêu một người cùng giới cuối cùng cũng truyền ra công ty, còn truyền ra đến bên ngoài.
Báo chí cũng bắt đầu đưa tin, hại ông bà nhà họ Bạch tức gần chết.
Thái Tuế Vân mấy ngày này cũng đòi gặp Bạch Dương Vĩ hoặc Sở Hòa vài lần.
Nhưng cuối cùng thím Hoa cùng quản gia chỉ có thể ra sức ngăn cản bà, hai thân già yếu cũng khổ quá đi...
Một tuần trôi qua, Sở Hòa vẫn lạnh nhạt với hắn.
Ngoài việc mỗi lần cần đi vệ sinh thì sẽ để Bạch Dương Vĩ dẫn đi, còn lại những chuyện khác cậu sẽ tự làm.
Mặc dù bọn họ ngủ chung một giường, nhưng không có nghĩa là sẽ đắp chung một chăn.
Cũng giống như việc bọn họ có tình cảm, nhưng không có nghĩa là sẽ có thể nhanh chóng hòa làm một với nhau.
Giữa trưa, Sở Hòa ngồi trên giường ngủ, ăn hết múi quýt mà Bạch Dương Vĩ đã đưa cho mình.
Sau đó lặng lẽ ngoan ngoãn tự rúc vào chăn đi ngủ.
Cuộc sống của cậu xem như rất nhàn hạ những ngày qua.
Hết ăn rồi lại ngủ, không ngủ thì cũng ăn.
Chán quá thì Bạch Dương Vĩ dẫn cậu đi ra ngoài vườn đi dạo một chút.
Cho nên sắc mặt Sở Hòa càng lúc càng tốt hơn.
Nhưng mà Sở Hòa vẫn vì chuyện đại tiện trong quần mà trở thành nổi ám ảnh.
Cậu hiện tại xem mình là gánh nặng của Bạch Dương Vĩ, cho nên cố gắng ngoan hết sức để không gây phiền cho hắn.
Đợi sức khỏe khỏe lại, cậu nhất định sẽ rời đi.
Không làm ảnh hưởng đến hắn nữa.
Bạch Dương Vĩ ngồi ở bên cạnh giải quyết công việc, thấy Sở Hòa lại bắt đầu ngủ trưa.
Hắn mỉm cười hài lòng, tiếp tục gõ máy tính.
Khoảng chừng ba mươi phút, thím Hoa gõ cửa, sau khi hắn ra mở cửa.
Bà nói nhỏ.
"Cậu chủ, có khách đến tìm cậu!"
Bạch Dương Vĩ nhớ rõ mình chưa từng hẹn ai đến nhà, nhíu mày nghi hoặc hỏi.
"Là ai vậy?"
Thím Hoa đáp.
"Là vị thầy pháp Thẩm Trúc Bạch cùng với ngài Trạch Khiết Long ạ!"
Hai người kia từng đến xem phong thủy cho nhà cha mẹ của hắn.
Tính tình cũng xem như là tốt.
Lại còn ngang ngửa tuổi với hắn, nhưng Bạch Dương Vĩ không biết hai người họ đến đây làm gì.
Thím Hoa còn nói thêm.
"Bọn họ...còn tự tiện đến tầng thờ cúng, lấy trái cây trên bàn thờ nhà mình bỏ vào túi nilong ạ..."
Bạch Dương Vĩ thật sự cạn lời, bất lực nói.
"Được rồi! Để tôi đi gặp bọn họ"
Bạch Dương Vĩ vừa bước lên lầu, đã nghe tiếng Thẩm Trúc Bạch nói chuyện với ai đó.
"Được rồi! Là do mấy thổ địa cùng các vị thần canh cửa nhà này mời tôi đấy nhé.
Chậc...trái cây nhà này đúng là tốt ghê ha, nho còn là loại đắt nhất.
Ái chà...tiện thể lấy luôn hộp bánh vậy..."
Bạch Dương Vĩ vừa lên tầng đã thấy Trạch Khiết Long bình thản dựa tường vào nhìn Thẩm Trúc Bạch nói chuyện với cái bàn thờ, tay người kia còn nhanh nhẹn lấy luôn cả trái cây và bánh kẹo đắt tiền được thờ ở trên đó.
Thật ra Thẩm Trúc Bạch là thầy pháp nổi tiếng gần đây, cậu không những diệt trừ yêu ma quỷ quái, lại còn thay đổi phong thủy.
Giúp nhiều nhà làm ăn phát đạt, tương đối có tiếng tăm trong giới nhà giàu.
Cậu cũng có một tật xấu, đó chính là đến nhà giàu nào cũng tiện tay lấy hết trái cây cùng bánh kẹo đắt tiền trên bàn thờ nhà đấy mang về.
Nhà nghèo thì cậu giúp họ trừ họa miễn phí, chỉ thích lấy của người giàu.
Cũng có vài người hỏi rằng cậu không sợ bị thần linh phạt sao.
Lúc đó Thẩm Trúc Bạch sẽ đáp.
"Là thần linh, linh hồn nhà các người mời tôi ăn mà..."
Thế là trái cây ở nhà Thẩm Trúc Bạch không hề thiếu.
Thật ra chồng của Thẩm Trúc Bạch cũng là một tổng tài giàu có, được xếp ngang hàng với Bạch Dương Vĩ.
Nhưng mà xem chừng anh ta cũng rất ủng hộ việc này.
Bạch Dương Vĩ vừa lên tầng, Thẩm Trúc Bạch đã cảm nhận được.
Vội quay đầu lại cười rất tươi nói.
"Xin chào! Là mẹ của anh gọi tôi đến đây..."
Bạch Dương Vĩ khó hiểu, còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Trúc Bạch đã sửa lại lời nói của mình.
"À thật ra là mẹ của anh nhờ tôi đến đây giúp anh trừ tà.
Nhưng tôi vô tình chọc tức bà ấy, tiện thể vừa xem ảnh của anh treo ở bên nhà chính liền biết anh sắp có nạn"
Bạch Dương Vĩ ngẩn người, còn cho là Thẩm Trúc Bạch nói bừa.
Nhưng Thẩm Trúc Bạch lại như đoán được suy nghĩ của hắn.
Cậu tiện tay bẻ trái chuối trên bàn thờ, sau đó tự nhiên lột vỏ bỏ vào miệng.
Tiếp tục nói.
"Dây tơ hồng của anh rất mỏng manh, nhưng dương khí của anh còn rất mạnh.
Có thể thấy bạn đời hoặc người yêu của anh có thể sẽ chết.
Hai người âm dương cách biệt..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...