Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Bạch Dương Vĩ vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy Tiểu Ái Nhi giận dỗi liếc nhìn mình.
Từ hôm qua đến hôm nay cơ thể hắn đã mệt mỏi vì đêm qua làm việc không hề được nghỉ ngơi.
Hôm nay về đến nhà thì rắc rối chồng chất rắc rối, bây giờ còn thêm Tiểu Ái Nhi giận dỗi.
Đầu của Bạch Dương Vĩ hiện tại đã đau không chịu được.
"Em giận sao?"
Tiểu Ái Nhi ngồi trên giường, mặt quay sang hướng khác không muốn trả lời.
Bạch Dương Vĩ cũng ngồi xuống cạnh giường, xoay cổ nhẹ nhàng hỏi.
"Em giận sao?"
Tiểu Ái Nhi quay sang, ánh mắt ngấn nước ửng đỏ đáp.
"Em cất công chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bác gái.
Vậy mà anh lại khiến bác gái tức giận bỏ về, chẳng phải công sức em đều đổ sông đổ biển sao?"
Thật ra Tiểu Ái Nhi tức giận chuyện Bạch Dương Vĩ công khai bao che cho Sở Hòa, đã như thế còn kéo cô vào muốn cô xác nhận việc mình không gây khó dễ cho cậu.
Tiểu Ái Nhi ôm một bụng tức đến nổ tung, liên tục tìm cách gây sự.
Bạch Dương Vĩ tiến đến, kiễn dỗ dành đáp.
"Được rồi! Buổi tối anh đưa em sang nhà chính để tổ chức tiệc với bọn họ được không? Chuyện nhỏ nhặt như thế em đừng giận nữa."
"Đều tại anh cả, bác gái đang vui vẻ anh bỗng nhiên làm trái ý bác ấy làm gì? Cùng lắm để Sở Hòa đứng ngoài đó chịu cực một chút cũng có sao đâu? Bây giờ thì hay rồi, mẹ con giận nhau rồi"
Bạch Dương Vĩ cứ nghĩ Tiểu Ái Nhi lo lắng cho gia đình, anh lập tức cười trừ nói.
"Không sao mà, mẹ không giận lâu đâu.
Hơn nữa Sở Hòa cũng là con người, để cậu ấy chịu đựng ngoài trời như vậy sẽ không hay?"
"Có gì không hay chứ? Rõ ràng bác gái phạt cậu ấy là đúng mà.
Anh cứ bênh vực như vậy không sợ sau này cậu ta lại cậy vào anh mà lên mặt sao?"
Bạch Dương Vĩ nhíu mày, không vui đáp.
"Đúng là Sở Hòa sai, nhưng đây là chuyện riêng giữa, anh và Sở Hòa.
Dù gì anh cũng đã trừng phạt cậu ấy rồi, bây giờ để Sở Hòa chịu thêm một trận nữa cơ thể cậu ấy sẽ không chịu nổi mất"
Tiểu Ái Nhi nghe đến đây lửa giận kìm nén cuối cùng cũng bùng nổ, cô ngồi trên giường liên tục đánh vào lưng hắn oán trách.
"Anh rõ ràng là bênh vực cậu ta ra mặt, rõ ràng là chú ý đến cậu ta.
Anh không hề quan tâm đến cảm xúc của em.
Anh nói đi, có phải anh cũng thích Sờ Hòa hay không ?"
Bạch Dương Vĩ cảm thấy bây giờ tâm tình rất tệ, đầu cũng đau như búa bổ.
Tiểu Ái Nhi liên tục khóc bên tai khiến hắn cũng nhịn không được mà lớn tiếng.
"Đủ rồi! Em có thôi đi không? Chỉ vì việc của Sở Hòa mà em muốn làm loạn bao nhiêu nữa.
Anh chán ghét cậu ta, hoàn toàn không có tình cảm với cậu ta.
Nhưng cậu ta cũng chưa từng làm hại gì anh, đánh cũng đã đánh rồi, chịu phạt cũng đã chịu phạt rồi.
Em làm rối lên như vậy là có ý gì?"
Tiểu Ái Nhi bị hắn quát mà có chút sững người.
Bộ dạng hung dữ của Bạch Dương Vĩ khiến cô bất ngờ.
"Em làm sao vậy? Hai hôm nay cứ liên tục hỏi những câu không đầu không đuôi là có ý gì hả?"
Bạch Dương Vĩ không kìm lòng được chất vấn, Tiểu Ái Nhi biết rõ nếu như càng cố cãi lại hắn trong này thì không hay.
Cô đành xuống nước trước.
"Em xin lỗi, là vì vừa nãy có chút kích động nên không để ý đến cảm xúc của anh"
Bạch Dương Vĩ đứng lên phẩy tay chán nản nói.
"Được rồi, bỏ qua đi!"
"Em cũng chỉ là vì quá lo lắng cho bác gái, bữa tiệc cũng bị hủy rồi nên lòng có chút buồn thôi...!Dù sao thì Sở Hòa...."
"Anh nói là đủ rồi!"
Tiểu Ái Nhi đang định nói điều gì đó về Sở Hòa thì Bạch Dương Vĩ đã chặn miệng cô lại trước, bây giờ hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
Bạch Dương Vĩ đi xuống bếp tránh mặt Tiểu Ái Nhi, tiện thể tự rót cho mình một cốc nước.
Hắn lấy một ly thủy tinh ra, ngẩn người đổ một cốc nước.
Trong lòng rối như tơ vò.
"Rõ ràng mọi thứ đều đang bình yên, bỗng dưng Tiểu Ái Nhi trở về đều rối hết cả lên.
Hay là do mình suy nghĩ quá nhiều?"
Bạch Dương Vĩ trong lòng đặt ra cậu hỏi, đầu cũng càng lúc càng loạn hơn.
"Ha ha Sở Hòa, con ăn chậm một chút.
Nhìn xem có khác gì con mèo không ?"
"A...a...a....!Ha ha ha..."
"Cuối cùng cũng chịu cười, con làm cho ta và thím Hoa lo chết mất!"
Phòng của Sở Hòa nằm gần bếp, căn phòng đó vốn dĩ cách âm không tốt, hắn nghe bên trong có tiếng cười đùa.
Tâm liền nhộn nhạo theo.
Bạch Dương Vĩ nghe được tiếng "a..a" của Sở Hòa.
Tiếng cười của quản gia và thím Hoa, hắn cũng tò mò muốn xem bọn họ làm gì.
Hai ngày hôm nay căn nhà trở nên căng thẳng, hiếm khi nghe được những tiếng cười thỏa mái này.
Bạch Dương Vĩ không kìm lòng được, đôi chân như bị ai thôi miên mà tự động đi đến phòng của Sở Hòa.
Qua khe cửa nhỏ, hắn như một tên trộm lén lút nhìn vào khung cảnh bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...