Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Hai người kia vừa rời đi thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa của gia đình nhà họ Bạch.
Sở Hòa bận rộn phụ người làm nấu ăn, ở bên bàn ăn.
Một nhà ba người kia đã bình thản vừa ngồi uống trà vừa nói chuyện riêng.
Phu nhân Bạch tên là Tô Mỹ Lai, là một người đàn bà nhạy bén trong giới làm ăn.
Tính tình có chút kiêu ngạo, thành ra rất ít khi thấy người phụ nữ này cười.
Mỹ Lai nhấp một ngụm trà, hạ giọng hỏi Bạch Dương Vĩ.
" Con và Tiểu Ái Nhi tính khi nào kết hôn, người nhà bên đó lâu lâu cũng có gọi điện hỏi thăm nhắc khéo chuyện của hai đứa đó."
Bạch Dương Vĩ cười cười đáp.
" Con tính cuối năm nay hoặc đầu năm sau ạ.
Quen nhau cũng lâu rồi, vài tháng nữa cô ấy về nước sẽ cùng ở chung nhà với con.
Mẹ cứ yên tâm, con tự biết tính toán"
" Ừm, cha con dạo này sức khỏe không được tốt.
Con nhìn xem, sắc mặt ông ấy càng lúc càng xanh xao rồi.
Hai đứa mau chóng kết hôn đi.
Để còn có cháu cho ông ấy còn bế"
Bạch Trọng cũng gật đầu nói theo.
" Đúng vậy, con và Tiểu Ái Nhi mau chúng kết hôn đi.
Quen nhau lâu như vậy, nếu không kết hôn nhanh kết hôn thì sẽ có nhiều chuyện khác xảy ra lắm."
" Ba mẹ à, con biết rồi.
Mọi người không cần lo lắng cho con đâu"
Bỗng nhiên, một mùi hương thơm nhẹ lan tỏa đến mũi của Bạch Dương Vĩ.
Hắn hít một hơi, cười nhẹ nói vọng vào cho Sở Hòa nghe.
" Sở Hòa à! Có phải là đang nấu canh cá không ? Thơm quá"
Sở Hòa không phản ứng gì, chỉ khuấy nhẹ nồi canh.
Miệng cười nhẹ nhàng mãn nguyện.
Bạch Dương Vĩ có thể đối với mọi người rất lạnh lùng, nhưng đối với Sở Hòa lại rất thỏa mái.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, dù vậy thì ít nhiều gì thì Dương Vĩ vẫn luôn coi Sở Hòa là em trai mình.
Mỹ Lai nhăn mặt, nhắc nhở con trai.
" Sở Hòa dù sao cũng chỉ là người làm của nhà mình.
Con cứ đối xử thỏa mái với nó như thế rồi cũng có một ngày nó sẽ không còn sợ con nữa cho xem"
Bạch Dương Vĩ xua tay, vẫn rất tin tưởng đáp.
" Sở Hòa hiền lành như vậy.
Con lớn lên cùng cậu ấy lẽ nào con không biết sao, dẫu cho bị bao người ăn hiếp Sở Hòa còn chịu đựng.
Có gì mà phải cẩn thận cậu ấy chứ ? Sở Hòa rất hiểu chuyện đó"
" Con đó, con cứ xem chiều nó suốt như vậy.
Lỡ sau này Tiểu Ái Nhi về sống chung ganh tị thì làm sao?"
Mỹ Lai nhắc nhở một câu, Bạch Dương Vĩ lại khẳng định một câu.
" Không sao mà, dẫu sao vợ vẫn hơn người làm chứ"
Một câu của hắn khiến hai vị phụ huynh bật cười, chỉ là hắn không biết rằng ở trong bếp.
Nếu để Sở Hòa nghe được câu này chắc chắn sẽ buồn lắm.
Nhưng bọn họ cần gì quan tâm Sở Hòa buồn hay không ? Bọn họ sẽ quan tâm đến một người làm nhỏ bé như cậu sao ?
Vốn dĩ ranh giới đã được vạch từ trước, chủ là chủ mà người làm là người làm.
Bọn họ sẽ chẳng để ý đến Sở Hòa sẽ ra sao cả.
Mỹ Lai như nhớ lại chuyện gì, chuẩn bị nói tiếp.
" Con còn nhá Hàn Châu không ?"
" Hàn Châu? Làm sao mà không nhớ cho được.
Cái tên ghê tởm đó đến chết con vẫn còn nhớ"
" Ừm.
Thật ra Hàn Châu đã công khai giới tính thật của mình, cậu ta là đồng tính.
Tháng trước vừa kết hôn với cậu chủ tịch trẻ công ty đối thủ của cha con"
Bạch Dương Vĩ có chút khinh thường khi nhất đến Hàn Châu.
Vốn dĩ bọn họ từng là bạn tốt, học chung cấp ba với nhau.
Nhưng có một lần Hàn Châu, đứng trước mặt mọi người tỏ tình với hắn.
Mà cuộc đời Dương Vĩ lại không thích người đồng tính, cho nên đã đánh người ta đến lệch cả sống mũi.
Sau đó Hàn Châu chuyển trường, bọn họ cũng chẳng còn quan hệ hay liên lạc gì cả.
Kể từ đó đến nay, không hiểu tại sao ác cảm của Dương Vĩ dành cho đồng tính lại càng tăng thêm.
Nhắc đến Châu Hàn, ánh mắt hắn lọp rõ vẻ khinh bị nói.
" Chỉ cần cậu ta biết điều thì con cũng sẽ chẳng quan tâm cậu ta làm gì.
Vốn dĩ từ trước đến nay con ghét đồng tính luyến ái"
Lời nói ra mạnh miệng khiến hai vị phụ huynh của hắn không nói thêm lời nào.
Chỉ là hắn không biết, ông bà xưa thường có câu.
" Ghét của nào, trời cho của nấy"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...