1.
Trong một khoảng thời gian dài sau khi ra khỏi trò chơi, Percy đã luôn cố biến mình trở thành sự tồn tại mà Diệp Ngọc Tinh thích nhất.
Y cảm thấy cái gọi là chung vợ thật nhảm nhí, nếu không phải đánh không lại những người khác thì ai mà đồng ý cái ý tưởng chết tiệt này chứ.
Trong thời kỳ này, Percy đã thử nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm không chỉ giới hạn ở việc mặc quần áo phụ nữ, giả vờ là một người dịu dàng tốt bụng, học cả nấu ăn.
Nhưng sau một thời gian, Percy thấy rằng những phương pháp này không được hiệu quả lắm.
Mặc quần áo theo thẩm mỹ của Diệp Ngọc Tinh thật sự là khiến Percy cảm thấy khó đỡ, đồng thời Percy cũng phát hiện ra mình không có tài nấu ăn gì cả, lúc nấu ăn, tia lửa bùng lên suýt nữa đã đốt trụi tóc của y.
Đề cao bản thân thất bại, Percy nhanh chóng nghĩ ra một lối thoát khác.
Đó là —— hạ thấp người khác.
Percy rất biết cách đâm thọc người khác, y cố ý chọc tức Moore để đánh lộn với hắn, hiển nhiên Moore cũng ghét cay ghét đắng cái khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người của y, lúc đánh nhau luôn nhắm vào mặt mà đánh, nhưng đây lại chính là điều mà Percy muốn.
Sau khi Percy soi gương xác định tuy mặt mình bầm tím nhưng vết thương đó không làm giảm đi vẻ đẹp của mình một chút nào, thì đã cố ý đến trước mặt Diệp Ngọc Tinh than thở.
Percy không cần nói gì, chỉ cần bày ra vẻ mặt bị ấm ức sâu sắc, rồi khi Diệp Ngọc Tinh vừa lo lắng vừa tức giận hỏi “là ai”, lại ngập ngừng nói ra tên Moore như người bị hại là được.
Cách này rất hiệu quả, Diệp Ngọc Tinh đã không thèm ngó ngàng gì đến Moore một tuần rồi.
Lần đầu tiên đã thành công, Percy rất đắc chí, thậm chí còn nghĩ ra nhiều cách khác nhau để hạ thấp sức hút của người khác và đề cao sức hút của bản thân hơn, y bắt gió bắt bóng sưu tập rất nhiều lịch sử tình ái của Tần Hạc Minh, bất kể là thật hay giả, rồi tiết lộ toàn bộ cho Diệp Ngọc Tinh “trong lúc vô ý".
Diệp Ngọc Tinh nghe xong biểu cảm có chút kỳ lạ, nhưng hình như cũng không để ở trong lòng lắm.
Song, Diệp Ngọc Tinh không thèm để ý, không có nghĩ là những người khác cũng không thèm để ý.
Tần Hạc Minh nhạy bén phát hiện mấy trò mèo của Percy, anh cũng còn được coi là khách sáo mà hẹn Percy ra trao đổi, sau đó mỉm cười đánh cho Percy trở tay không kịp.
Tần Hạc Minh rõ ràng đã học được một bài học từ Moore, chỉ đánh vào những nơi không thể nhìn thấy trên cơ thể y, tránh gò má xinh đẹp như phụ nữa của Percy.
Thế nhưng vì cả hai đều ngang tài ngang sức, nên Percy đã ăn rất nhiều đòn, Tần Hạc Minh cũng bầm dập.
Percy ôm cái bụng bị thương, nhìn Tần Hạc Minh bằng vẻ mặt phức tạp, như thể mới quen biết anh:
“Từ khi nào mà cậu trở nên dễ thỏa hiệp như vậy.”
Rõ ràng từ trước đến nay Tần Hạc Minh luôn là kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Giọng Tần Hạc Minh khá bình thản:
“Cho dù là ác ma, có điểm yếu cũng sẽ thay đổi.”
2.
Percy không hiểu bộ lý luận đó của Tần Hạc Minh, triết lý sống của y từ trước đến nay là đã muốn thì phải có được, chẳng sợ phải dùng mọi cách.
Y là ác ma nghe theo nội tâm của mình nhất, vì vậy cũng là ác ma ra tay với Diệp Ngọc Tinh đầu tiên.
Y thích Diệp Ngọc Tinh, yêu linh hồn của cậu.
Nếu có thể, Percy thậm chí muốn nghiền nát Diệp Ngọc Tinh, vùi cậu vào cơ thể mình.
Tiếc rằng phương pháp này không thực tế, cho nên mặc dù Percy thường nghĩ về nó trong lòng, nhưng chưa một lần nào nghĩ đến việc thực hiện nó.
Percy không muốn thỏa hiệp, y không cam lòng.
Tưởng tượng đến việc phải chia sẻ Diệp Ngọc Tinh với những người khác, y liền ước gì có thể giết hết tất cả mọi người.
Rõ ràng người Diệp Ngọc Tinh thích đầu tiên là mình mà……
3.
“Percy, anh sao vậy?”
Percy quay đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh dùng ngón tay mềm mại cầm lấy tay Percy:
“Gần đây trông anh không được vui, có chuyện gì sao?”
Percy mấp máy môi, không nói gì, bởi vì y biết giờ phút này một khi mà mình lên tiếng, những lời được nói ra sẽ dính phải ác niệm đặc quánh khiến người ta khó thở và dục vọng chiếm hữu đáng sợ đối với Diệp Ngọc Tinh.
Cuối cùng, y chỉ hơi khom lưng ôm lấy Diệp Ngọc Tinh, đặt cằm lên vai cậu, thấp giọng nói:
“Anh sợ em không thích anh.”
Diệp Ngọc Tinh kỳ quái hỏi:
“Tại sao em lại không thích anh?”
Percy giọng điệu rầu rĩ:
“Vậy em sẽ mãi mãi thích anh nhất chứ?”
Lúc này Diệp Ngọc Tinh chần chờ một lúc vẫn không nói chuyện, Percy đợi một hồi, tâm trạng chìm xuống đáy cốc, y kiềm nén xúc động giết chóc bạo lực, sau khi nhắm hai mắt lại để bình tĩnh một lúc, thì nghe thấy Diệp Ngọc Tinh nhẹ giọng nói:
“Em không thể thích anh nhất được.
Adonis đã nói, quá mức thiên vị sẽ hại chết anh.”
Diệp Ngọc Tinh xoa lưng Percy một lát:
“Đừng đánh nhau với người khác nữa.
Anh đau, em cũng sẽ đau lòng.”
Diệp Ngọc Tinh tạm dừng một chút, rồi lại nói:
“Cũng đừng nói xấu người khác.”
Percy cảm thấy giờ phút này mình nên ngẩng đầu để sau khi Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy mặt mình thì sẽ mềm lòng, nhưng cuối cùng y lại không làm như vậy, chỉ vùi đầu vào cổ cậu, thấp giọng đáp:
“Anh biết rồi.”
Không hiểu sao y lại cảm thấy có chút uất ức, tựa như cảm giác ấm ức không cam lòng nhưng đành phải chấp nhận khi biết được Diệp Ngọc Tinh rời đi với Adonis trong giấc mơ lúc đó.
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh quay đầu hôn lên bên mặt y một cái:
“Em luôn thích anh, giống như thuở ban đầu.”
Percy hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của Diệp Ngọc Tinh, thầm nghĩ chắc chắc lúc nãy Diệp Ngọc Tinh đã uống sữa, nếu không thì sao y lại ngửi thấy mùi sữa trong miệng cậu chứ.
Y ghé lại gần ngậm lấy môi Diệp Ngọc Tinh, quả nhiên đã nếm được hương sữa ngọt ngào trên đó.
Percy cảm thấy một vùng nhỏ trong trái tim mình đã trở nên vừa mềm mại vừa sạch sẽ, y thầm nghĩ: Được rồi, không đánh nhau thì không đánh nhau.
- Hết phiên ngoại 8-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...