1.
Ai ai cũng biết, Moore đại nhân, lãnh chúa của Ma Vực cực kỳ ghét thỏ tuyết Đô La La, vì vậy một trong những ma thú được coi là thú cảnh như thỏ tuyết Đô La La đã bị cấm xuất hiện ở Ma Vực.
–
Khi tôi đến đón bé hầu gái của mình ở Ardglass, tôi phát hiện em ấy đang ôm cái đồ quỷ đó trong lồng ngực.
Không không không, đương nhiên không phải là tôi sợ thỏ, tôi chỉ đơn giản là ghét chúng tôi.
Tôi nói:
“Bé hầu gái, Ma Vực cấm nuôi thỏ tuyết Đô La La.”
Bé hầu gái ngây thơ chớp chớp mắt, nhìn tôi bằng đôi mắt to sáng long lanh đó của mình:
“Không thể sao?”
Vì thế, tôi đã không thể nói ra lời từ chối được:
“…… Cũng không phải là không thể nuôi lén.”
Không ai biết rằng có một con thỏ tuyết Đô La La bị pháp luật của Ma Vực cấm nuôi, đang được nuôi trong cung điện của lãnh chúa.
Điều này làm cho tôi rất đau đầu, nhưng thay vào đó tôi đã được nhìn thấy bé hầu gái ôm thỏ cười vui vẻ để lộ lúm đồng tiền:
“Moore! Moore! Thỏ nè!”
Được rồi, tôi nghĩ bụng, đôi khi không phải là tôi không thể chịu đựng được sự tồn tại của thỏ tuyết Đô La La.
2.
Ai ai cũng biết, tôi là một người rất coi trọng quy tắc và nguyên tắc, con dân của Ma Vực nên thức dậy khi mặt trời đỏ mọc và ngủ khi nó lặn.
Ngoài ra, các quy tắc tôi đưa ra bao gồm: Mấy thứ chết tiệt như thỏ tuyết Đô La La không được xuất hiện trên một mảnh đất nào của Ma Vực, các con dân của tôi cũng biết rằng lãnh chúa của bọn họ không thích nó.
Nhưng……
Tôi nhìn con người lùn hơn mình cả một cái đầu trước mặt, cúi xuống rồi bị em ấy nắm chặt tóc:
“Moore! Moore! Thỏ của em biến mất rồi!! Mau đi tìm đi!”
Tôi: “……”
Tốt lắm, ngay ngày hôm đó, sau khi mặt trời đỏ đã lặn, tất cả ác ma của Ma Vực đã bị gọi dậy tìm một con thỏ tuyết Đô La La đeo ruy băng vàng.
Cũng trong ngày hôm đó, trước khi mặt trời đỏ mọc lên ở Ma Vực, bé hầu gái của tôi đã ôm về con thỏ tuyết Đô La La mà em ấy nhớ nhung, vì thế, tôi đã nhận được một nụ hôn vang dội được in trên má.
Được rồi, tôi nghĩ bụng, đôi khi các quy tắc cũng không quan trọng như vậy.
3.
Ai ai cũng biết, trong bảy đại lãnh chúa, tôi là ác ma duy nhất có xuất thân thấp hèn, huyết thống thấp kém.
Nhưng chỉ cần ác ma đó đã từng nghe qua danh tiếng của tôi, nếu như đầu óc không bị gì thì sẽ không đề cập chuyện này trước mặt tôi.
Mỗi ác ma với sinh lý khỏe mạnh đều có sừng, nhưng chỉ có ác ma mang dòng máu thấp kém mới có thể để lộ sừng trên đầu khi không khống chế được, bởi vì đó là biểu tượng phản tổ, mang ý nghĩa thấp kém, man rợ.
Các ác ma mang dòng máu thấp kém sẽ kiểm soát sự xuất hiện của sừng thông qua những nỗ lực không ngừng, bao gồm không giới hạn trong việc uống ma dược, vẽ vòng tròn ma pháp trên người, tu luyện.
Tôi thuộc về người cuối cùng.
Vào ngày thứ ba bé hầu gái đến Ma Vực, em ấy đã nắm lấy tay tôi một cách hào hứng:
“Moore! Em muốn đi ngắm mặt trời lặn!”
Tôi nói bằng giọng điệu kỳ lạ:
“Mặt trời lặn?”
Ma Vực không có mặt trời lặn, chỉ có mặt trời đỏ kỳ lạ treo trên bầu trời đen, nó sẽ mọc lên và lặn xuống đúng giờ nhờ vào sự kiểm soát của ma pháp trận to lớn.
“Đúng vậy đó!”
Bé hầu gái lắc lắc cánh tay tôi:
“Chẳng phải mặt trời đỏ bên ngoài sẽ lặn xuống sao! Em muốn ngắm mặt trời lặn!”
Đây là một yêu cầu rất ngu ngốc, bất cứ ác ma nào sống ở Ma Vực cũng đều biết rằng mặt trời đỏ chỉ là ảo ảnh dưới ma pháp trận, nó cung cấp một dấu hiệu về thời gian trôi đi cho các ác ma sống ở Ma Vực.
Nhưng người đưa ra yêu cầu này là bé hầu gái của tôi, vì thế yêu cầu này cũng trở nên không ngu ngốc như vậy nữa, tôi gật đầu:
“Được, anh bế em nhé?”
Bé hầu gái suy nghĩ một chút, rồi đi vòng ra sau lưng tôi, vỗ lưng tôi:
“Em muốn anh cõng em.”
Do đó, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, đỡ mông bé hầu gái để em trèo lên.
Sau khi trèo lên, bé hầu gái sờ đỉnh đầu tôi:
“Moore, sừng của anh đâu? Em muốn sờ sừng của anh.”
Tôi: “……”
–
Vì thế, vào ngày hôm đó, ác ma ở Ma Vực đã nhìn thấy một loài người không biết trời cao đất dày, ngồi trên cổ lãnh chúa đại nhân của bọn họ, nắm cặp sừng trên đầu ngài.
Đám ác ma há to miệng, trong khoảng khắc đó, chúng ước gì mình là người mù, vì sợ ngày nào đó lãnh chúa đại nhân sẽ đến tìm mình tính sổ.
–
Tôi mặt không cảm xúc nhìn đám con dân khi đi ngang qua mình đã há to miệng, sắc mặt cũng lạ lùng, tôi không biết những người khác nghĩ gì, nhưng bé hầu gái của tôi rất vui khi được nắm sừng của tôi, ngồi trên người tôi quơ chân múa tay liên tục.
Được rồi, tôi nghĩ bụng, đôi khi thể diện cũng không quan trọng như vậy.
4.
Bé hầu gái nói muốn ngắm mặt trời lặn, nhưng trên đường đi thì em ấy đã bị gió tạt vào mặt làm cho đau rát, vậy nên tôi chỉ còn cách mang theo em ấy chậm rãi đi bộ trong Ma Vực.
Quãng đường vốn chỉ cần bay 10 phút là tới giờ lại phải đi hơn 1 tiếng, cho nên khi chúng tôi đến nơi, bé hầu gái chỉ nhìn thấy một góc nhỏ đỏ rực của mặt trời đỏ.
Em ấy vừa tiếc nuối vừa thất vọng “a” một tiếng thật dài.
Vì vậy, tôi đã bảo với em ấy:
“Bé hầu gái, đây chỉ là một ảo ảnh được điều khiển bởi ma pháp trận mà thôi.”
Nhưng em ấy lại phồng má:
“Nhưng nó rất đẹp!”
Tôi hỏi em:
“Thật sự rất muốn ngắm hả?”
Em gật đầu rồi lại thở dài một hơi:
“Không sao, mai chúng ta lại tới đây.”
Tôi nắm lấy eo em ấy nhấc lên, để em ngồi trên vai mình:
“Hôm nay cũng có thể ngắm.”
Vì vậy, ngay ngày hôm nay, sau khi mặt trời đỏ lặn xuống, đám ác ma ở Ma Vực đã nhìn thấy ma pháp trận điều khiển mặt trời đỏ bị kích hoạt hết lần này đến lần khác, họ cứ trông thấy mặt trời đỏ hết mọc rồi lại lặn.
Ác ma A ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó cùng ác ma B cũng đang dại ra liếc nhìn nhau một cái:
“Sao lại thế này? Thế giới sắp diệt vong rồi à?”
- Hết phiên ngoại 4-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...