Diệp Ngọc Tinh im lặng một lúc rồi duỗi tay ôm lưng Lâm Chỉ, nhỏ giọng nói:
“Tôi cũng đâu có nói là muốn giết mấy anh.”
Cậu vươn tay sờ miệng Lâm Chỉ, Lâm Chỉ thuận theo há miệng ra, lần này Diệp Ngọc Tinh đã chạm vào lưỡi của hắn, cậu do dự một chút, rồi vẫn nhìn vào mắt Lâm Chỉ:
“Lưỡi của anh trước đây bị sao vậy?”
Lâm Chỉ nắm ngón tay Diệp Ngọc Tinh hôn một cái:
“Ban đầu, cho dù đã biến thành hình dạng con người, lưỡi của anh vẫn là lưỡi sói, cho nên đã bị cắt.”
Giọng điệu của Lâm Chỉ rất bình thản, như thể tất cả những điều này chỉ là chuyện vặt vãnh không quan trọng:
“Mẹ anh mang dòng máu cao quý, lẽ ra bà ấy sẽ trở thành lãnh chúa của vùng lãnh thổ này, nhưng bà ấy đã bị trục xuất vì ở bên ma thú cấp thấp.
Mà những thứ được di truyền từ ma thú kia ở trên người anh đều bị coi là cấp thấp, bao gồm lưỡi và màu mắt.”
Diệp Ngọc Tinh không ngờ đây lại là nguyên nhân, cậu chạm vào mí mắt của Lâm Chỉ, nhỏ giọng an ủi hắn:
“Mắt xanh rất đẹp.”
Lâm Chỉ nhìn Diệp Ngọc Tinh, chậm rãi mỉm cười:
“Thật sao? Vậy em bằng lòng lên lên giường với hình dạng sói của anh sao?”
Sau đó, lại nói trong vẻ mặt lúng túng của Diệp Ngọc Tinh:
“Trêu em thôi.”
Hắn cúi đầu, khẽ hôn Diệp Ngọc Tinh:
“Biến thành sói rồi, anh không thể hôn em được.”
Diệp Ngọc Tinh được Lâm Chỉ nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, cậu hơi há miệng thở dốc, khi bị Lâm Chỉ đâm vào điểm nhạy cảm thì khẽ rên lên, rồi khi quá thoải mái thì lại nhẹ nhàng gọi tên Lâm Chỉ:
“Chậm, chậm một chút…… Ưm……”
Phần tóc bên mặt Lâm Chỉ thấm chút mồ hôi dính vào gò má, lông mi dài thẳng khẽ run lên trong mỗi lần thở dốc, hắn hơi cúi đầu và nhìn chăm chú vào Diệp Ngọc Tinh bằng đôi mắt màu xanh lam, nhìn cho đến khi cậu đỏ mặt quay đầu sang nơi khác.
Lâm Chỉ cười khẽ, khi Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ quái mà quay lại nhìn, hắn nhẹ giọng nói:
“Diệp Ngọc Tinh, anh sẽ cho em xem dáng vẻ mà một giấc mơ nên có.”
Diệp Ngọc Tinh ngây thơ nhìn Lâm Chỉ một lúc, sau đó nhìn thấy cảnh tượng xung quanh chợt thay đổi, cậu há to miệng nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mặt.
Sau khi hang động đơn sơ tối tăm sụp đổ, thì từ dưới đất chầm chậm mọc lên bốn bức tường vây quanh, ngay sau đó, mặt đất gồ ghề bắt đầu gợn sóng như nước, biến thành gạch men bóng loáng.
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, trông thấy nóc nhà đẹp như tháp lưu ly và màn thủy tinh đang rũ xuống.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, màn thủy tinh liền phát ra tiếng vang trong trẻo, xen lẫn trong đó là tiếng leng keng của từng chiếc chuông nhỏ được gắn trên đó, khi ánh sáng và bóng tối thay đổi, nó chiếu vào vai Lâm Chỉ những cái bóng nhạt màu như những con bướm đang bay.
Lâm Chỉ bế Diệp Ngọc Tinh lên khỏi mặt đất, động tác thay đổi làm cậu theo bản năng ôm lấy lưng hắn, rồi duỗi chân kêu lên một tiếng khi dương v*t trượt trong cơ thể.
Lâm Chỉ đặt Diệp Ngọc Tinh lên chiếc giường lớn trải ga trắng, lưng chìm vào cái nệm mềm mại, cậu nghe thấy những lời Lâm Chỉ nói bên tai.
“Chào mừng đến với Moline Snowland.”
Diệp Ngọc Tinh quay đầu liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, rồi quay đầu lại.
Lâm Chỉ nói trong ánh mắt nghi hoặc của cậu:
“Đây là giấc mơ của anh, vì vậy nó được kiểm soát bởi ý chí của anh.
Moline Snowland là lãnh địa của anh, sau này anh sẽ dẫn em đi xem.”
Hắn cúi người nắm chân Diệp Ngọc Tinh áp lên ngực cậu, Diệp Ngọc Tinh đã cau mày đá chân một cái vì hắn đi vào quá sâu, Lâm Chỉ xoa lòng bàn chân của Diệp Ngọc Tinh, thân dưới cũng chẳng dừng lại.
Hắn rũ mắt nhìn Diệp Ngọc Tinh vì quá sung sướng mà duỗi thẳng thắt lưng, đôi mắt cũng ầng ậc nước, hắn đưa tay vào đôi môi đang hơi hé mở phát ra tiếng rên rỉ, dựa theo trí nhớ mà sờ vào răng nanh nhỏ của Diệp Ngọc Tinh, đổi lại vài tiếng "ưm ư" mơ hồ của cậu.
Giọng điệu của Lâm Chỉ cứ đều đều, không nghe ra cảm xúc nào cả:
“Diệp Ngọc Tinh, nếu không phải lần đó em chạy vào phòng anh, anh vốn cũng không muốn cướp người với bọn họ.
Tuy rằng em rất xinh đẹp, cũng rất thu hút, nhưng anh đã quen sống một mình rồi.”
Tay hắn sờ lên bờ mông trắng nõn của cậu, ngón tay bóp vào da thịt mềm mại tạo ra dấu tay đỏ hồng:
“Nhưng ai bảo em va vào trong lòng anh làm gì.”
Lâm Chỉ cúi đầu, khi Diệp Ngọc Tinh bắn tinh, hắn cắn nhẹ vào trái cổ hơi run lên của cậu:
“Bây giờ, em là của anh.”
- Hết chương 72-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...