Diệp Ngọc Tinh không biết Tả Khâu rút trúng thứ gì, hỏi thì Tả Khâu cũng không chịu nói, chỉ nói nó là thứ không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng càng như vậy, Diệp Ngọc Tinh lại càng lo lắng hơn, cậu suy nghĩ một lúc, hỏi Tả Khâu:
“Em…… Em có thể ở lại phòng của anh vào tối nay không? Em có thể ngủ trên sàn nhà!”
Tả Khâu chớp chớp mắt:
“Đương nhiên, không có vấn đề gì đâu.
Em có thể ngủ trên giường với anh, anh nghĩ tướng ngủ của em chắc sẽ không quá xấu đâu nhỉ.”
Anh cười hỏi Diệp Ngọc Tinh:
“Đúng không?”
–
Diệp Ngọc Tinh được ở lại phòng của Tả Khâu.
Một là cậu lo rằng Tả Khâu sẽ xảy ra chuyện sau khi rút thẻ bài, hai là cậu sợ mình mà ở một mình.
Percy và Tần Hạc Minh sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.
Diệp Ngọc Tinh nhớ lại trước khi Tần Hạc Minh trở về, ánh mắt anh trở nên hung ác như đang nhìn con mồi vậy, trong lòng cứ cảm thấy chột dạ.
Còn Percy thì nhìn cậu bằng vẻ mặt đau thương, Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như con gái của Percy, cậu đã động lòng và hoảng hốt một lúc, nhưng cậu biết đây chỉ là biểu hiện giả dối của Percy mà thôi.
Nghĩ như vậy, Diệp Ngọc Tinh khẽ thở dài.
Tả Khâu vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Diệp Ngọc Tinh, anh cười xoa đầu cậu:
“Sao vậy?”
Đương nhiên là không có khả năng Diệp Ngọc Tinh sẽ nói với Tả Khâu rằng mình đang buồn phiền về việc bị đàn ông quấn lấy, cậu đành phải chuyển chủ đề:
“Em đang nghĩ là…… Đến tột cùng thì ai mới là dị tộc.”
Tả Khâu chớp mắt, anh tháo mắt kính xuống, khiến khuôn mặt trở nên hơi sắc bén, nhưng nét mặt của anh vẫn dịu dàng như cũ, cho nên đã làm dịu đi vẻ sắc bén trên khuôn mặt.
“Em có nghi ngờ ai không?”
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu:
“Không có, em vốn nghĩ rằng Tần Hạc Minh là dị tộc đó.
Tuy nhiên…… Hôm qua em đã bỏ phiếu cho anh ấy, nhưng kết quả đáp án của em là sai.”
Nói tới đây, Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu nhìn Tả Khâu:
“Tả Khâu, hôm nay anh bỏ phiếu cho ai mà bị bắt rút thẻ vậy?”
“À…… Anh nói em đừng giận nha.”
Tả Khâu cười xin lỗi:
“Anh không muốn lừa em, anh đã bầu cho em.
Bởi vì anh muốn xác nhận thân phận của em.”
Đây là đáp án mà Diệp Ngọc Tinh không nghĩ tới, cậu sửng sốt một chút mới ấp úng nói:
“Không sao, nếu chọn em sẽ phải rút thẻ, vậy em không phải là dị tộc.
Nhưng mà, sao anh lại nghi ngờ em vậy?”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy biểu cảm của Tả Khâu vào lúc đó trở nên hơi kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ thì dường như chỉ là ảo giác của mình mà thôi, bởi vì Tả Khâu vẫn luôn là dáng vẻ ôn hòa lễ độ đó.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cậu:
“Ngọc Tinh, anh cảm thấy em là một người bạn rất tốt, anh không muốn trao lầm sự chân thành của mình.”
Diệp Ngọc Tinh không hiểu sao cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng cậu không biết kỳ quái ở chỗ nào.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tả Khâu nói như vậy vẫn làm cậu cảm thấy rất vui.
Diệp Ngọc Tinh nở một nụ cười rạng rỡ với anh, lờ mờ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ bé đáng yêu:
“Em cũng vậy, em cũng rất thích một người bạn như anh.”
Tả Khâu mỉm cười:
“Bất quá, sao em lại nghi ngờ Tần Hạc Minh là dị tộc vậy?”
Khi được hỏi câu này, Diệp Ngọc Tinh bĩu môi:
“Bởi vì anh ấy làm bộ làm tịch hù em sợ.
Em không biết liệu anh ấy có đeo loại kính áp tròng nào đó có thể thay đổi màu sắc của mắt hay không, mà anh ấy đã biến đôi mắt của mình thành màu tím ngay trước mặt em, cho nên em mới nghi ngờ anh ấy.”
Nói đến đây, Diệp Ngọc Tinh lại có chút ấm ức mà kéo chăn:
“Anh ấy thật sự rất quá đáng.”
“Đúng vậy, cậu ta thật sự rất quá đáng.” Tả Khâu nhẹ giọng nói.
Diệp Ngọc Tinh trò chuyện tâm tình với Tả Khâu một lúc, cảm thấy dường như mình và Tả Khâu đã gần gũi hơn, cậu vui vẻ cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa.
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Diệp Ngọc Tinh (mặt vui vẻ): Tui đã đã nói mình không phải dị tộc mà!
#Ban tổ chức hữu nghị cung cấp manh mối trò chơi:
[Hộp đen]: Chỉ cần gan đủ to, nói không chừng có thể rút ra bảo vật từ kho thẻ bài nha.
Theo tiến độ của cốt truyện, tôi bắt đầu từ từ giải phóng manh mối hộp đen.
Có ai đoán được sự thật trong trò chơi chưa? (Tác giả không phải ban tổ chức của trò chơi.)
- Hết chương 6-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...