Diệp Ngọc Tinh đẩy xe đẩy nhỏ đi vào, chờ đến khi cậu nhìn thấy người ngồi đối diện Adonis là ai, thì suýt nữa đã không kìm được bản năng mà co giò bỏ chạy.
Percy mặc một bộ váy dài lộng lẫy dày nặng, mái tóc dài màu đỏ rượu xõa trước ngực, khuôn mặt diễm lệ lộ ra một nụ cười:
“Adonis, đây là cô bé mà con nói muốn cưới đó sao?”
Adonis gật đầu:
“Vâng, mẹ.
Con yêu em ấy sâu đậm, hy vọng ngài và cha sẽ cho phép chúng con kết hôn.”
Tần Hạc Minh ngồi bên cạnh, với thiết lập nhân vật là cha trong bối cảnh trò chơi, cười khẩy:
“Ta không đồng ý.”
[Nhiệm vụ: Hãy bày tỏ tình cảm của mình dành cho cậu Adonis trước mặt ông chủ và phu nhân, cầu xin bọn họ hãy cho phép cậu và cậu Adonis ở bên nhau.]
Diệp Ngọc Tinh:……
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy rằng nếu mình thật sự hoàn thành nhiệm vụ này, sợ là cách cái chết cũng không xa.
Cậu xoắn xuýt một lúc, trước khi tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, gian nan nói:
“Con, chúng con thật sự rất yêu nhau.”
Tần Hạc Minh tức đến mức bật cười:
“Ồ? Phải không?”
Diệp Ngọc Tinh bị ánh mắt dữ tợn của Tần Hạc Minh làm cho sợ hãi không dám nói nữa, cậu liếc nhìn Adonis cầu cứu.
Adonis ho nhẹ một chút, nói ra lời thoại trò chơi đưa cho:
“Cha, ngài đã mất đi người yêu vì cái nhìn của thế tục, xin đừng ngăn cản con và Tiểu Tinh Tinh ở bên nhau.
Tuy rằng thân phận giữa chúng con cũng không phù hợp với nhau, nhưng chúng con thật sự yêu nhau mà.”
Biểu cảm của Tần Hạc Minh có chút vặn vẹo, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy một giây sau anh sẽ bùng nổ mà cất tiếng chửi bậy, nhưng không biết tại sao vẫn cứng rắn kìm lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu:
“Câm miệng cho ta, đừng nói những điều không nên nói.”
Percy thờ ơ quan sát một lúc, sau đó nắm chặt tay Diệp Ngọc Tinh, nở nụ cười quan tâm với cậu:
“Đừng dọa cô bé đáng thương này.”
Diệp Ngọc Tinh được Percy mỉm cười ôm vào trong lồng ngực, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và mái tóc dài buông xõa của Percy, vả lại Percy còn đang mặc váy nữa, lúc này y giống như một quý cô xinh đẹp quý phái bước ra từ tranh vẽ vậy.
Diệp Ngọc Tinh có chút choáng váng, dù nói ra sao, Percy lớn lên đúng thẩm mỹ của cậu một cách hoàn hảo.
Nhưng ngay sau đó, cậu đã đưa tay chống lên ngực Percy, sờ sờ bộ ngực phảng lì kia, cậu như bị người ta đột ngột tạt một gáo nước lạnh vậy, lập tức tỉnh táo lại, cậu từ trên người Percy đứng dậy:
“Tôi, tôi đi trước.”
Percy trước khi buông tay đã khều nhẹ ngón cái nhỏ bé của Diệp Ngọc Tinh:
“Lát nữa gặp lại, bảo bối.”
–
Thời điểm Diệp Ngọc Tinh trở lại phòng bếp, Mary vẫn đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn, khi thấy Diệp Ngọc Tinh quay lại, cô giục cậu:
“Kiểm tra xem nước trên bếp đã sôi chưa.”
Diệp Ngọc Tinh ngoan ngoãn nhìn thoáng qua bếp lò, vẫn chưa sôi, cậu thăm dò hỏi Mary:
“Mary, ngoại trừ chúng ta, những hầu gái khác đâu rồi?”
Mary quay đầu đối diện với Diệp Ngọc Tinh bằng khuôn mặt không có ngũ quan của mình.
Diệp Ngọc Tinh không thể đoán ra tâm trạng của Mary qua biểu cảm được, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “Mary” màu vàng trên mặt cô vặn vẹo một chút, cậu sợ hãi lùi lại hai bước, đảm bảo rằng mình có thể kịp thời chạy ra ngoài khi có chuyện khác thường xảy ra.
Mary đau lòng nói:
“Ừm, Ngọc Tinh.
Nếu không phải chủ nhân của trang viên trả lương rất nhiều, mà gia đình tớ còn hai đứa em trai cần phải nuôi, thì tớ cũng không muốn tiếp tục làm việc ở cái trang viên bị ma ám này đâu.”
Nói đến đây, Mary đi thẳng hai bước về phía Diệp Ngọc Tinh:
“Nhưng tớ biết cậu khác với tớ, Ngọc Tinh, cậu đã trèo lên cậu Adonis, rất nhanh sẽ trở thành nữ chủ nhân của trang viên.
Tớ hâm mộ cậu lắm luôn đó.”
Diệp Ngọc Tinh:
“Ặc, vậy những hầu gái khác trong trang viên đâu rồi?”
Mary hạ thấp giọng:
“Suỵt! Đây là một bí mật, tớ nghe người hầu nam tên Hans của trang viên nói rằng, họ đã bị con ma mặc áo choàng trắng trong trang viên bắt vào lúc nửa đêm.”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy, cơ thể khẽ run lên, không thể dựa theo lẽ thường để suy đoán thế giới trò chơi được, nói không chừng nơi này thật sự có ma quỷ, mà ma quỷ thì lại là thứ mà Diệp Ngọc Tinh sợ nhất.
Sau khi Mary nói xong những lời này, liền quay lại đứng trước tủ bát để làm điểm tâm.
Nhìn Mary đang bận rộn trước bếp lò, Diệp Ngọc Tinh chuẩn bị đi ra ngoài tìm manh mối.
Dù sao cậu cũng không biết nấu ăn, mà rõ ràng là Mary cũng không có trông cậy vào cậu thật sự có thể giúp được gì trong bếp.
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Để đề phòng, tôi sẽ nói một câu, đừng ship công với nhau nha.
- Hết chương 20-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...