Con ma nữ chết tiệt, tôi rất muốn chửi thề. Nó cứ cứng đầu như vậy, muốn Cố Lan cùng đi U Đô chăm sóc nó sao?
Theo tôi, con người đã chết thì không thuộc về thế giới này, không nên quấy rầy người sống trên thế giới này. Quay trở lại nơi họ nên đến mới là con đường đúng đắn. Cho nên khi tôi nhìn thấy ma nữ Giang Khánh Ly đến hãm hại Cố Lan, tôi vừa lo lắng vừa tức giận. Nhưng tôi không biết với người không có chủ ý thì còn cách nào có thể cứu Cố Lan.
Đến lúc này tôi mới thực sự nhận ra rằng một người bình thường đối mặt với nguy hiểm là vô năng cỡ nào.
Tôi hận mình quá yếu đuối và bất lực, không có cách nào tự cứu lấy mình.
“Tô Mộng, nhanh lên, lấy chiếc đũa ăn cơm của tớ trên giá sách, đi nhanh đi. Tớ… Tớ đến ngày, bị khống chế, thính giác và thị giác của tớ bị mất đi một nửa.” Vào thời khắc quan trọng vẫn còn Tống Tâm tỉnh táo nhắc nhở tôi một câu. Cô ấy đến kỳ là lúc thân thể suy yếu nhất.
Tôi và Tống Tâm là bạn bè bao nhiêu năm, đã sớm ngầm hiểu với cô ấy, mặc dù cô ấy không cho tôi biết lý do để tôi cầm đũa, nhưng thời gian không cho phép nói nhảm nhiều như vậy. Nhưng tôi ngay lập tức nhận ra rằng có một cách khác để đánh thức Cố Lan. Đũa cũng như trời đất, chiếc đũa nhọn và đầu đũa có ý là một ngày, là một vật âm dương. Dùng đũa kẹp chặt ngón tay áp út của bàn tay trái người đó là có thể đánh thức người bị ma nhập.
Tôi không biết rõ nguyên lý cụ thể, Tống Tâm đã nói với tôi cách này từ rất lâu rồi. Lúc đó cô ấy giải thích là một đầu chiếc đũa là vật âm dương, đầu khác là ngón giữa của con người được tiếp nối với trái tim.
Tôi là một sinh viên y khoa, vẫn có chút bài xích với những lý luận về âm dương huyền học này. Tôi không cảm thấy lời Tống Tâm là hoàn toàn chính xác, nhưng chắc chắn rằng âm dương huyền học kết hợp với Đông y, hơn nữa ở trong hầu hết các trường hợp là có thể chữa bệnh cứu người.
Dưới tình thế cấp bách, tôi chạy thẳng tới bàn học của Tống Tâm, trong bóng tối mờ mịt không nhìn được nhiều thứ. Nhưng trong nháy mắt này tôi đã phát huy tiềm năng của cơ thể mình, nhìn thấy rõ ràng rất nhiều thứ, suy nghĩ cũng rất rõ ràng.
Tôi giơ tay cầm lấy chiếc hộp mà Tống Tâm dùng để đựng đũa, mở hộp ra, nhanh chóng dùng đũa kẹp chặt ngón tay của Cố Lan.
Từ xa xưa đã có cầu tây đứt ruột xót, chưa kể ngón giữa được kết nối với trái tim trong truyền thuyết. Đau đớn có thể tưởng tượng được, Cố Lan đau đớn kêu thành tiếng, gào lên như lợn chết: “Đau chết tớ rồi. Tô Mộng, cậu có bệnh a? Lấy đũa gắp tay tớ làm gì vậy?”
Cô ấy dường như không biết mọi chuyện mình vừa làm, trong mắt tràn đầy ánh sáng linh động, như được sống lại, trong mắt tràn đầy tức giận vui sướng, mắt không có dại ra như mắt cá đã chết vừa rồi.
Tôi còn chưa kịp giải thích thì đằng sau lưng lại có một cơn gió u ám kéo tới, cơn gió băng giá mang theo hơi thở ai oán, làm cho cả người không khỏi toát mồ hôi hột.
Cố Lan như ở trong mộng mới tỉnh, rùng mình một cái, trầm giọng nói: “Chuyện gì vậy?”
Tôi đã thấy ma nữ đó đi xuyên qua cơ thể sống của Cố Lan, duỗi thẳng đôi bàn tay trắng xám đầy giòi ra khỏi vai Cố Lan. Giòi trắng bao phủ dày đặc cánh tay cũng như mu bàn tay xám trắng khô héo. Năm ngón tay của nó hình như vì khi nhảy lầu đã gãy xương, nhưng tràn đầy sức mạnh, trực tiếp bóp cổ tôi.
Tôi không có thời gian để phản kháng, sắp bị ngất đi, đầu óc tôi choáng váng, không nghĩ được gì.
Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ mắng: “Ngu xuẩn, có tôi ở đây, cô còn dám ra tay.”
Phản ứng đầu tiên của tôi dĩ nhiên là Lăng Vũ Dương đến cứu tôi, nhưng có vẻ đó không phải là anh. Tôi nhớ rất rõ giọng nói của Lăng Vũ Dương, có chút lạnh lùng và uy nghiêm, lạnh lùng như ánh trăng rơi trên mặt đất. Giọng nói này nặng nề mạnh mẽ, thật giống như một đại lực sĩ tục tăng.
Tôi nheo mắt nhìn thấy con ma không đầu coi thường chúng tôi đang đi tới đi lui trên mặt đất đột nhiên dừng lại, bẻ tay con ma nữ làm đôi. Sau đó giống nắm chặt như cái kìm, nắm phần gấp làm đôi, chế nhạo: “Không thấy tôi ở chỗ này sao? Coi tôi như vật trang trí?”
Hai tay ma nữ tùy ý gấp lại như tờ giấy, cổ của tôi cũng được cứu. Chỉ là tôi bị bóp quá chặt, bây giờ có vẻ như đã bị tổn thương khí quản. Chỉ cần tôi thở là tôi có thể cảm nhận được phần còn lại của cổ, từ trong ra ngoài, dường như có một sợi chỉ đang bắt lấy nó, gây ra tất cả các loại đau đớn. Cảm giác đau đớn nóng hừng hực này khiến người ta rất khổ sở.
Tôi lấy tay che cổ, nhìn con ma không đầu, tôi cũng không biết nó đang làm gì. Đột nhiên, nó chỉ chống lại ma nữ đã làm chúng tôi tổn thương.
Lúc này ma nữ đi vào sao không ngăn cản?
Tôi đang có chút nghi vấn thì chợt nghe thấy ma nữ Giang Khánh Ly hét lên: “Con mẹ nó sao anh lại thích xen vào việc người khác, tôi muốn lấy tính mạng của cô ấy thì mắc mớ gì đến anh? Anh đến đây, không phải cũng để lấy mạng sao?”
“Tôi đến đây làm gì thì mắc mớ gì đến cô? Cô nên về U Đô đi, tôi còn dễ nói chuyện. Nếu không, những người ở U Đô đó không phải là người ăn chay.” Con ma không đầu đột nhiên đứng dậy, đã bẻ gãy tay người khác, bây giờ còn nói rằng bản thân dễ nói chuyện, điều này thực sự không thể nghe nổi.
Nhưng rốt cuộc ma nữ cũng không chống lại được sức mạnh của ma không đầu, kháng cự hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Tôi đi cũng được nhưng anh mau thả tôi ra.”
“Hừ!” Con ma không đầu hừ một tiếng rồi nới lỏng tay.
Linh hồn Giang Khánh Ly cũng là một kẻ mềm nắn rắn buông, thấy ma không đầu lợi hại liền vội vàng bỏ chạy.
Cơ bắp toàn thân căng thẳng lúc này cũng không dám thả lỏng, tôi nâng Cố Lan từ trên mặt đất lên, co người vào tường, lấy hết can đảm hỏi: “Anh… anh là ma tốt đến để cứu chúng tôi sao?”
Tôi nghĩ mình thật ngu ngốc, còn hỏi người ta có phải là một con ma tốt không. Trên thế giới này, âm dương cách biệt, con người và ma quỷ vốn khác nhau, tốt xấu trên nhân gian có thể không áp dụng cho các giá trị quan của cõi âm.
Con ma không đầu cũng bị tôi chọc cười, bật ra một tràng cười trêu chọc: “Chủ nhân để tôi đến bảo vệ cô, không liên quan gì đến việc tôi có phải là một con ma tốt hay không. Cô là quỷ mẫu của cõi âm chúng tôi nên tôi mới cứu cô, bằng không thì tôi cũng lười quan tâm đến cô.”
Con ma này cũng chơi bài đùa giỡn à?
Tôi nghĩ con ma này kiệt ngạo bất tuân, cảm thấy mình phải dỗ dành, nhưng trong lòng tôi vẫn còn thắc mắc: “Tại sao ngay từ đầu anh không cứu, anh đi tới đi lui dọa chúng tôi là có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...