Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi


Cái thuật bói toán Tam Thanh này cũng thật là kỳ quặc!
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Cậu đến một lát nữa có tai họa đổ máu cũng tính được ra, vậy cậu có thể tính ra được thời gian cụ thể xảy ra chuyện không? Như vậy chúng ta…cũng có thể chuẩn bị.”
“Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa, nhưng tôi không đoán được cụ thể là có chuyện gì xảy ra dẫn đến tai họa đổ máu.

Bạch Họa Chí có Thái Ất Tam Hào Lao là mạnh nhất cũng đã bị chúng tôi phá vỡ rồi, cái trận pháp nhà lao này đã bị Lăng Vũ Dương sắp đặt lại hoàn toàn, chỉ có Lăng Vũ Dương mới nhìn rõ được bí mật trong đó, từ đấy nên mới có thể sử dụng một cách chính xác.” Những gì mà Nam Cung Trường Mặc nói quá sâu xa, không chỉ tôi nghe mà thấy ngơ ngác, đến ông lão đó cũng không hiểu gì.

Ông lão chậm chạp ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn, “Vậy… tôi ở lại đây làm phiền các vị rồi, hy vọng là… hy vọng là chúng ta đều có thể thuận lợi thoát khỏi cái tai họa đổ máu này.”
“Ông lão, tôi có phải là đã từng gặp ông ở đâu không? Tôi nhìn ông… có vẻ rất quen đấy.” Vóc dáng của Lăng Vũ Dương cao to, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn xuống ông lão này.

Bóng đen hình dáng ông cụ già từ từ ngẩng đầu lên, ông ta có chút ngạc nhiên, “Không thể nào, từ sau khi tôi chết thì luôn ở nơi này, từ trước đến nay chưa từng ra bên ngoài…”
“Không, tôi muốn nói là khi ông còn sinh thời cơ.

Ông còn nhớ chuyện khi còn sống chứ, có từng gặp qua ai được gọi là Liên Quân Dương không?” Lăng Vũ Dương ôm tôi, cũng cùng ngồi xuống ghế ở cạnh bàn, giọng điệu của anh ấy nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng lại nhìn ông lão với ánh mắt rất sâu xa.

Thân thể ông lão đột ngột như bị điện giật, “Cậu biết đứa trẻ nhà họ Liên đó! Nói ra thì cậu và đứa bé đó cũng có vài nét giống nhau đấy…”
Rồi ông ta lại chăm chú nhìn về phía tôi, đôi môi run rẩy, “Thật là giống quá… cô và cô ấy quá là giống nhau… cô có phải là Tiểu Thất không? Đều… đều đã lớn đến thế này rồi à!”
Tiểu Thất là ai?
Tôi lại là ai…
Vấn đề này vẫn là một câu hỏi cho đến khi tôi có thể nhớ ra được toàn bộ ký ức trước đây của mình.

Tôi thậm chí còn không hề biết những người thân có máu mủ với mình rốt cuộc là ai nữa, càng không biết Tiểu Thất mà cái bóng đen với hình dáng của ông lão này nói đến thì có quan hệ gì với tôi.

Nhưng mà ông ta biết được Liên Quân Dương, đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Nơi đã bị cả U Đô và dương gian lãng quên như Quỷ Vực này, lại có thể gặp được người quen, không thể không nói là duyên phận trên thế gian này thật sự là khó nói.

“Tiểu Thất là ai?” Tôi lại hỏi lại ông ta
Ông ta dừng lại một lúc, hình như đang nhớ lại những chuyện gì đó trước đây, một lát sau mới nói: “Tiểu Thất từ nhỏ đã là do tôi chăm sóc, tuy rằng đến lúc sáu, bảy tuổi thì đã rời khỏi tôi rồi.

Nhưng mà tôi… vẫn nhớ rõ được dáng vẻ của cô ấy.

Lúc đó cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng mà thật sự là rất giống với cô, cô có phải là cô ấy không?”

“Tôi… tôi cũng không biết tôi có phải là Tiểu Thất không, tôi không nhớ gì về tất cả mọi chuyện trước bảy tuổi cả.” Tôi cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi giải thích với người khác về điều này, tôi đã không nhớ được bất cứ điều gì trước khi bảy tuổi.

“Mất trí nhớ à…” Giọng điệu của ông ta có vẻ thất vọng, khẽ thở dài ra một hơi, rồi lại lẩm bẩm nói nhỏ, “Tại sao lại vừa khéo đến mức không có ký ức gì trước bảy tuổi vậy, trên đời này thật là lại có chuyện trùng hợp đến thế sao?’
Tôi cũng cảm thấy trên đời này không có chuyện trùng hợp đến vậy, nhìn cái bóng đen mang hình dáng của một ông lão, tôi đặc biệt muốn xác định xem rốt cuộc ông ta có phải là người đã từng quen biết, hoặc là một người thân nào đó của mình hay không.

Nhưng mà gương mặt của ông ta thì không thể nào nhìn rõ được, với vẻ ngoài đen xì như thế này, tôi không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào.

Tôi thăm dò hỏi ông ta: “Tên của mẹ tôi có phải là Khương Hải Dĩnh không?”
“Đúng… đúng thế! Làm sao mà cô biết được cái tên này?” Ông lão xúc động hỏi lại tôi.

Tôi ngập ngừng một lúc mới nói: “Có một lần ba mẹ nuôi của tôi lỡ mồm nói đến… thế nên… thế nên mới nói đến cái tên này, cũng có lẽ tôi đúng là Tiểu Thất mà ông muốn tìm chăng.

Tuy rằng… tôi có lẽ là không nhớ gì về ông hết.”
Đột nhiên, đôi mắt đỏ rực của ông lão đó liếc nhìn nửa mặt tôi, đưa ra một yêu cầu, “Có thể… có thể yêu cầu cô một chuyện không? Cô có thể vén tóc lên được không?”
Yêu cầu này nếu đặt ra với một cô gái khác thì rõ ràng là một yêu cầu rất mất lịch sự.

Nhưng mà tóc của tôi che lên bên tai có đeo cái khuyên tai kim cương, tôi đưa tay vén tóc ra, ông lão đó liền nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Ông ta đột nhiên lớn tiếng kêu lên, “Đây là… vật đính hôn của Tiểu Thất và cậu chủ nhà họ Đường mà, tại sao… tại sao cô lại đeo nó ở trên tai…”
Xem ra người được gọi là Tiểu Thất chính là tôi rồi, tuy rằng không biết tại sao trước đây lại gọi tôi là Tiểu Thất.

Đường Tiểu Thất.

Cái tên này sao mà có cảm giác đặt rất tùy tiện.

Tôi không muốn giấu diếm ông lão này điều gì, nói: “Chuyện của trước đây, tôi cũng không nhớ gì hết.

Cái khuyên tai đính kim cương này là tôi… là sau khi tôi gả vào nhà họ Liên, Liên Quân Thành mới tặng nó cho tôi.”
Tôi chậm rãi trả lời câu hỏi của ông ta, cảm giác như thời gian đã trôi qua sáu, bảy phút rồi, cũng đã sắp đến thời điểm có tai họa đổ máu mà Nam Cung Trường Mặc nói.

Theo như cách nghĩ của tôi lúc này, lẽ ra nên nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi cái tai họa đổ máu đó đến mới đúng.


Chứ không phải là ngồi ở đây chờ chết, nhưng Lăng Vũ Dương và Nam Cung Trường Mặc thì đều không hề động đậy, tôi không hiểu trong đầu bọn họ rốt cuộc đang nghĩ đến chuyện gì mà tôi không biết, chỉ còn cách ngoan ngoãn ở lại trong căn nhà này chờ đợi.

“Cô… cô đã kết hôn với Liên Quân Thành rồi ư?” Ông lão tỏ ra có chút kinh ngạc, sau đó hình như cũng đã dần dần chấp nhận được chuyện này, “Nhà họ Đường gặp phải biến cố lớn như thế, cô… cô đã mất trí nhớ nên đây cũng là lẽ thường…”
Tôi đang định giải thích, tôi kỳ thực không phải là gả cho Liên Quân Thành thì nhìn thấy Lăng Vũ Dương khẽ lắc đầu.

Trong lòng lật tức hiểu ra, ông lão này có mối quan hệ rất lớn với nhà họ Đường, biết được tôi không phải là gả cho Liên Quân Thành thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào nữa.

Cái ý nghĩ này vừa thoáng qua thì trong đầu lại lập tức có những cách nghĩ khác.

Bây giờ gần như là có thể một trăm phần trăm khẳng định là, ông lão ở trước mặt tôi đấy có quan hệ với những người thân trước đây của tôi, tung tích của những người thân mà tôi thất lạc có lẽ chỉ cần hỏi ông ta là có thể biết được rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi rối bời, chỉ muốn hỏi ông ta ngay lập tức tung tích người thân của mình.

Có thể nói là quan hệ của huyết thống là một mối liên kết mà dù là thời gian hay bất cứ chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể cắt đứt được.

Lòng tôi chỉ trong chốc lát đã trở nên vô cùng nôn nóng, hận là không thể lập tức biết được bọn họ giờ đang ở đâu.

Sống có…
Sống có tốt không?
Nếu hỏi thẳng như thế thì quả thật là quá đường đột.

Lời muốn nói đã ở bên cửa miệng, tôi ngược lại cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, hỏi về thân phận của ông lão trước: “Nói nhiều như thế rồi, vẫn không biết thân phận của ông là gì.

Ông… ông và nhà họ Đường có quan hệ như thế nào?”
“Tôi… khi tôi còn sống, họ của tôi là họ Thành, bọn họ đều gọi tôi là chú Thành.

Có thể coi là quản gia của nhà họ Đường, lúc nhà họ Đường gặp nạn, Tiểu Thất cô cũng mất tích.” Ông ta có lẽ là đã ở trong lãnh địa của quỷ quá lâu, thời gian của Quỷ Vực cũng chậm hơn so với bên ngoài, nghĩ đến những việc khi còn sống cũng có vẻ chậm chạp.

Lúc nói chuyện, ông ta cũng là một dáng vẻ chậm rãi, cảm giác rất nặng nề, thiếu sức sống.

Vừa nghe đến là quản gia nhà họ Đường, tôi thật sự không còn có thể khống chế được sự kích động trong lòng nữa, cắn môi hỏi ông ta: “Ông có biết người của nhà họ Đường đến cuối cùng là đi đâu rồi không? Ông… ông tại sao lại ở Quỷ Vực này?”

Trong lòng tôi thật sự sợ hãi nhất là, người của nhà họ Đường cũng đều xuất hiện ở Quỷ Vực này.

Điều đấy có nghĩa là người nhà của tôi đều đã bị hại chết hết rồi, hy vọng điều này sẽ không bao giờ xảy ra.

“Đúng thế… Tại sao tôi lại ở Quỷ Vực này nhỉ? Tôi…” Ông lão này hình như là vẫn không biết tại sao mình lại đến Quỷ Vực này, ngay lập tức cũng tỏ ra bối rối.

Gương mặt của ông ta là một màu đen kịt, căn bản là không thể nhìn rõ được tâm trạng ở trên mặt ông ta là gì, chỉ có thể cảm thấy giọng nói và âm điệu của ông ta vô cùng thê lương.

Vào lúc này, Nam Cung Trường Mặc vén tay áo lên, quần áo trên người cậu ta vẫn còn đang ướt sũng.

Dưới ống tay áo là một chiếc đồng hồ đeo tay đã được cải tiến, kim của mặt đồng hồ đang chuyển động không ngừng.

Nhìn chằm chằm vào cái kim đồng hồ, cậu ta nói: “Đến rồi, tai họa đổ máu trong quẻ tượng đó đến rồi.

Chúng ta chuẩn bị thôi…”
“Tai họa đổ máu rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Tại sao lại bắt buộc phải đợi ở đây vậy? Các cậu… các cậu có phải là đã thông đồng với nhau lên kế hoạch gì không?” Tôi cảm thấy hai người bọn họ đều coi tôi là con ngu mà đùa cợt vậy, chuyện gì cũng không hề nói cho tôi biết, khiến tôi có chút bực mình.

Nam Cung Trường Mặc lần này không còn có ý định giấu tôi nữa, “Tai họa đổ máu này có quan hệ rất lớn với việc giải quyết sự việc của Quỷ Vực.

Nếu như tránh đi thì cũng sẽ để vuột mất cơ hội lần này.

Tôi hy vọng là sự việc có thể giải quyết chỉ trong một lần, bằng không âm gian bên đó không còn ai cai quản nữa, như thế thì sự việc sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
Làm như thế này có được gọi là quyết đánh đến cùng không?
Tôi không biết tại họa đổ máu rốt cuộc là có thể nghiêm trọng đến mức nào, đứt tay xước miếng da chảy tỉ máu cũng được gọi là tai họa đổ máu.

Đầu đứt lìa cũng được gọi là tai họa đổ máu, nói chung là chỉ cần nhìn thấy có máu thì được gọi là tai họa đổ máu rồi.

Thỏa nào Quỷ Liên Tử lại tính ra được Nam Cung Trường Mặc là mấu chốt của lần đến Quỷ Vực lần này, vì cậu ta biết thuật bói toán Tam Thanh.

Chỉ cần mọi việc làm theo những quẻ tượng mà cậu ta bởi toán ra thì không sai đi đâu được.

Chỉ là việc học thuật bói toán đều là vì người khác, cái giá mà bản thân phải trả thực sự là quá lớn.

“Hóa ra là như vậy, mấy người sao lại không chịu nói sớm chứ?” Tôi nói với giọng điệu trách móc.

Nam Cung Trường Mặc liếc mắt nhìn Lăng Vũ Dương, hạ giọng nói: “Tôi cũng không hề nói cho anh ta biết, trong quẻ tượng thi cái thứ đó rất là mơ hồ.

Tất cả có thể bói ra được cũng chỉ là có từng đó, biết trước thì cũng không có tác dụng gì cả.”

Tôi đưa mắt nhìn Lăng Vũ Dương, sắc mặt của anh ấy thi lại hoàn toàn tỏ ra nhẹ nhàng và trấn tĩnh.

Cứ như là chuyện tai họa đổ máu sắp xảy ra đây chẳng khác gì chỉ là một trò chơi trẻ con vậy, trong tay anh ấy vẫn còn đang chơi chén nước trả trên mặt bàn.

Linh thể thi không thể uống được nước, nhưng lại có thể thưởng thức tinh hoa thức ăn và nước trà.

Còn những thử đồ ăn và nước trà đã bị dùng qua thì vẫn duy trì ở trạng thái trước khi ăn.

Cũng giống như tiểu quỷ trước đây Liên Quân Thành thường mang theo ở dây đeo bên người vậy, nó có thể giúp anh ta uống hết thuốc xổ trong cà phê, đến khi Liên Quân Thành uống thì không hề bị sao cả.

Đột nhiên, anh ấy đặt cái chén xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào người của ông lão, “Chú Thành, người giết chủ có phải là một người phụ nữ không?”
“Phụ nữ?” Ông lão nghe thấy điều này hình như nhớ đến điều gì đó, kinh ngạc kêu lên, “Là một người phụ nữ, vào cái đêm hôm đó, Tiểu Thất bị mất tích.

Cô ta xông vào và… và giết chết tôi…”
“Vậy còn những người khác của nhà họ Đường đâu?” Tôi cảm thấy trong lòng lo lắng, vội vàng hỏi.

Nhà họ Đường còn có đến cả quản gia, vậy cũng được coi là một gia tộc lớn mới đúng?
Một gia tộc lớn như vậy đột nhiên biến mất, thể nào cũng sẽ có manh mối gì đó.

Đặc biệt là sau khi mệnh cách của tôi bị sửa đổi, người trong gia đình tôi lại mất tích như vậy, rốt cuộc là chuyện này do ai làm.

Bọn họ thì lại đi đâu mất rồi?
Cái bóng đen mang hình dáng của ông già đó thì đột nhiên ôm lấy đầu, hình như đang nhớ đến một điều gì đó rất đau khổ, “Ông chủ trước khi đi đã có căn dặn tôi cũng phải đi cùng, bọn họ đi đến… bọn họ đi đến… khụ khụ khụ…”
Bên ngoài thôn Huyền Đăng đột ngột xộc vào từng đảm từng đảm sương màu trắng.

Làn sương trắng xóa ma quái đến từ khắp mọi nơi xung quanh lan vào khắp thôn Huyền Đăng giống như là có sinh mệnh vậy, hơn nữa tốc độ lan ra còn rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ thôn Huyền Đăng.

Làn sương trắng đó lan đến cái hố khổng lồ, nhanh chóng che lấp vị trí của cái hố lớn đó vào trong đảm sương trắng.

Nếu như trước đó không biết ở đó có cái hố ấy, đi ngang qua là chắc chắn sẽ rơi vào cái vực sâu đó muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Ông lão đó đang nói nửa chừng thì bị làn sương trắng đó xộc vào làm cho ông ta bị sặc, họ khủ khu.

Tôi thi nghe thấy bên tai tiếng kêu đầy lo lắng của Nam Cung Trường Mặc: “Đến rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui