Có Một Cánh Bồ Công Anh FULL


Những người có mặt trên hành lang thấy một người đi ngang qua liền né sang một bên, một số khác bĩu môi khinh bỉ, một số khác lại hướng ánh mắt ngưỡng mộ.
Bước xuống cầu thang, điện thoại trong túi rung lên, vội vàng bắt máy.
"Đợi một chút, mìnhsắp đến rồi!"
Bên kìa truyền đến tiếng càm ràm: [Hoa khôi a hoa khôi, đi nhanh một chút đi, mình và A Như sắp chết đói rồi!]
"Đã bảo đừng gọi mình là hoa khôi mà!" Tiết Cẩn vừa chạy xuống cầu thang vừa nói: "Khó lắm mình mới xin được Kỷ Huyền cho mình đi ăn với các cậu, vậy mà còn ở đó trách mình."
[Nga, biết rồi, phu nhân công tước bận bịu nhiều việc, chúng nô tỳ biết sai rồi ạ!]
Tiết Cẩn "xích" một tiếng bật cười, xa xa là canteen trường, nàng vội nói qua điện thoại: "Đến rồi, mình cúp máy đây."
Nói xong Tiết Cẩn liền cúp máy cho điện thoại vào balo, nhanh chân chạy về canteen.

Lẽ ra giờ này nàng phải ở trước cửa lớp Kỷ Huyền chờ nàng ấy cùng đi ăn trưa, nhưng Tố Kiều và Tốn Như nói rằng lâu rồi các nàng chưa đi ăn với nhau cho nên nàng phải dành nửa ngày năn nỉ Kỷ Huyền cho đến ăn cùng các nàng ấy.

Cuối cùng Kỷ Huyền cũng thỏa hiệp, với điều kiện tối hôm nay nàng phải chuyển qua nhà của nàng ấy ngủ lại một đêm.

Biết rõ Kỷ Huyền là một "chính nhân quân tử" cho nên Tiết Cẩn cũng không lo ngại gì, mà nếu nàng ấy thật sự có yêu cầu đó, có lẽ nàng cũng sẽ nguyện ý, vốn dĩ linh hồn lẫn con tim nàng đều đã dành trọn cho nàng ấy rồi.
Lúc gần đến canteen đột nhiên tiếng loa báo tin của trường vang lên: "Mời em Tiết Cẩn lớp 11S đến phòng Hiệu trưởng có việc gấp! Nhắc lại, mời em Tiết Cẩn lớp 11S đến phòng Hiệu trưởng có việc gấp!"
Ngay cả Tố Kiều và Tốn Như cũng nghe được tin báo này, vội vã chạy ra canteen thì gặp Tiết Cẩn đang đứng ngây người ở đó.
"Tiểu Cẩn có chuyện gì sao?" Tốn Như gấp gáp nói: "Sao hiệu trưởng lại muốn gặp cậu vậy?"
Tiết Cẩn cũng hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói: "Mình cũng không rõ, phải đến mới biết được."
Tố Kiều nói: "Mình và A Như đi với cậu."
"Hảo."
Ba người lập tức bỏ lại bữa ăn trưa của mình mà chạy lên phòng Hiệu trưởng, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Vừa vặn nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài, thấy được số xe, gương mặt của Tiết Cẩn liền nhăn nhó khó coi.
Ngay cả Tố Kiều và Tốn Như cũng chau mày nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, không cần hỏi cũng biết đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Tiết Cẩn mím môi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, không biết nên đẩy cửa vào hay không.
Tố Kiều bất mãn nói: "Ông ta bỏ mặc cậu giờ còn đến đây tìm nhất định là có ý đồ, cậu đừng vào!"
"A Kiều đừng nói bậy!" Tốn Như nói: "Mình nghĩ Tiểu Cẩn cậu phải vào xem thử có việc gì mới được, nếu bỏ đi như vậy người khác sẽ nói cậu như thế nào?"

Tiết Cẩn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong.

Ánh sáng xuyên qua khung cửa kính hắt vào mặt của Tiết Cẩn, nàng vội nâng tay che ánh nắng chiếu vào mắt mình, dợm bước tiến vào trong.
Không ngoài dự đoán của Tiết Cẩn, Tiết Chính và Liễu Lan đều có mặt, đang ngồi trên ghế bành cùng hiệu trưởng uống trà nói chuyện.

Tiết Chính vốn là chủ tịch của một công ty bất động sản nhỏ, quyền hạn tương đối cao cho nên Hiệu trưởng mới nể mặt hắn, cùng hắn uống trà nói chuyện, còn cho hắn để xe hơi trong sân trường.
Liễu Lan thấy Tiết Cẩn đến liền buông tách trà xuống, giả vờ thân thiết tiến đến giúp nàng chỉnh lại đồng phục: "Con xem, sao lại không chỉnh cổ áo lại chứ? để di nương..."
Tiết Cẩn khéo léo lách người né sang một bên, lạnh giọng: "Tôi tự làm được."
Liễu Lan cười gượng, nói: "Tiểu Cẩn con đâu cần xa lạ với di nương như thế, nào, chúng ta lâu rồi không gặp, con cũng đến đây ngồi xuống cùng di nương uống tách trà đi."
"Nga? Chúng ta lâu rồi không gặp? nói đúng hơn là di nương đuổi tôi ra khỏi nhà rất lâu nên không gặp nhau."
Liễu Lan trợn mắt hung tợn nhìn Tiết Cẩn, nhưng lại không dám lớn tiếng, cố nén cơn giận xuống.
Tiết Cẩn cũng không muốn dây dưa nhiều với Liễu Lan, liền đến chỗ hiệu trưởng, hỏi: "Hiệu trưởng ngài gọi tôi đến đây là có chuyện gì?"
"À, cha mẹ của em muốn gặp em, cho nên tôi mới gọi em đến đây." Hiệu trưởng đầu hói cười cười nói: "Em cùng cha mẹ nói chuyện đi."
"Không cần!" Tiết Cẩn tuyệt tình lên tiếng: "Nếu không có gì em về đây."
Nói xong Tiết Cẩn liền cùng Tố Kiều và Tốn Như xoay người rời đi, vừa vặn cửa lại được mở ra, Tiết Hân cùng Thiên Hương cùng bước vào trong.
Thấy Tiết Cẩn, Tiết Hân điêu ngoa kêu lên: "Cái thứ cặn bã này sao cô lại có mặt ở đây chứ?"
Tiết Chính vội vàng đi đến kéo Tiết Hân ném cho Liễu Lan, gượng gạo cười nói: "Tiểu Cẩn con chấp nhất Tiểu Hân, nó còn nhỏ."
Tiết Cẩn quay lại, như cười như không: "Tôi chấp nhất với cô ta làm gì? tôi cùng Tiết gia sớm đã không còn quan hệ gì nữa, cứ coi như xui xẻo gặp phải đi."
Gương mặt Tiết Chính nháy mắt đỏ bừng xấu hổ, bị nhi nữ của mình chỉ trích làm sao không xấu hổ cho được chứ?!
"Tiểu Cẩn con nói như vậy không được rồi, con dù gì cũng mang họ Tiết, là con của ta và nương con mà."
"Ông rốt cuộc muốn cái gì đây?" Tố Kiều đứng chắn trước Tiết Cẩn, chống hông gào lên: "Tôi nói cho ông biết trước đây ông làm những gì với Tiểu Cẩn chúng tôi đều biết hết cả, đừng có ở đây mà giả nhân giả nghĩa, buồn nôn lắm!"
Tốn Như tiếp lời: "Hơn nữa Tiểu Cẩn sau này sẽ gả cho Kỷ sư tỷ, nàng sẽ mang họ Kỷ, không còn họ Tiết nữa đâu!"
Tiết Cẩn trợn mắt nhìn Tốn Như, nàng ấy cư nhiên đem nàng ném thẳng cho Kỷ Huyền, còn sẵn sàng đổi tên nàng thành Kỷ Cẩn luôn!?
Gương mặt Tiết Chính tái mét, vội vàng dỗ dành: "Tiểu Cẩn nếu con muốn kết hôn với Sharlley, cha cũng không có ý kiến gì, nhưng con cũng là từ Tiết gia gả đi, nói thế nào cũng là người của Tiết gia."
Tiết Cẩn nghiêm túc nhìn Tiết Chính, lạnh giọng: "Có phải ông biết tôi sắp cùng Kỷ Huyền đính hôn cho nên ông mới đến tìm tôi đúng không? có phải ông muốn lợi dụng tôi như ông đã từng lợi dụng mẹ tôi giúp ông gầy dựng nên công ty nghèo nàn của ông hiện tại không?"
Bị nói trúng tim đem, Tiết Chính xấu hổ không thôi, vội nói: "Con gái ngốc sao con lại nghĩ cha như vậy chứ? cha là nhớ con cho nên mới tìm gặp con thôi mà."
"Không dám phiền ông!" Tiết Cẩn lạnh lùng nói: "Tôi không muốn gặp ông nên đừng làm phiền tôi nữa!"

Nói xong Tiết Cẩn xoay người rời đi, đem cửa phòng hiệu trưởng đóng thật mạnh.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một dáng người quen thuộc đứng dựa vào tường, đôi mắt màu lam xinh đẹp chăm chú nhìn nàng.
"Kỷ Huyền?" Tiết Cẩn kinh ngạc: "Chị đến đây làm gì thế?"
"Khi nãy chị nghe thấy thông báo."
Kỷ Huyền đứng thẳng dậy, vươn tay vuốt tóc của Tiết Cẩn, dịu dàng hỏi: "Đã ăn trưa chưa?"
"Vẫn chưa?"
"Vậy chúng ta đi ăn."
"Nhưng còn A Kiều và A Như?"
Kỷ Huyền nhìn Tố Kiều và Tốn Như ở phía sau Tiết Cẩn, không nhanh không chậm nói: "Cùng đi ăn đi, Trịnh Lạc cũng muốn ăn chung một bữa với các em."
"Nếu vậy thì tốt quá." Tố Kiều cao hứng nói: "Ở gần trường có một nhà hàng Pháp mới mở, chúng ta đến đó ăn đi."
"Không được."
"Tại sao?"
Kỷ Huyền nhẹ giọng nói: "Cẩn không ăn được thức ăn nước ngoài."
"Sao?" Tốn Như bĩu môi, nói: "Tiểu Cẩn a, cậu sau này gả sang Anh quốc rồi, nên tập ăn thức ăn nước ngoài đi."
Tiết Cẩn ngượng ngùng trừng Tốn Như, gãi gãi mũi, nói: "Vậy đi ăn món Pháp đi."
Tố Kiều giống như không có xương sống, bám lấy Tiết Cẩn ôm ôm cọ cọ: "Tiểu Cẩn là tốt nhất nè~"
Kỷ Huyền một phát đem Tố Kiều kéo ra, rồi kéo Tiết Cẩn ôm vào lòng, biểu cảm trên mặt chính là "Cẩn là của ta, không được phép ôm"!!!
Tiết Cẩn không khỏi dở khóc dở cười, kéo Kỷ Huyền đi dùng bữa trưa, nàng sắp đói chết rồi a~
Tiết Chính vừa đẩy cửa ra chưa kịp gọi thì Tiết Cẩn đã bỏ đi mất, tức đến giậm chân.
Liễu Lan khoanh tay, điêu ngoa rống lên: "Được công tước nhìn trúng thì hay lắm sao? alpha phương Tây không có phòng hai chính thống cũng là nɠɵạı ŧìиᏂ, tốt đẹp lắm sao?"
"Bà câm cái miệng mình lại đi!" Tiết Chính giận dữ quát: "Bà có biết cái công tước đó thích Tiết Cẩn như thế nào hay không? chỉ cần một câu nói của nó thôi thì nhà chúng ta cũng sẽ bị nghiền nát, đến lúc đó đừng hỏi tại sao nó lại vô tình như vậy."
"Ông sợ nó mà mắng tôi sao?" Liễu Lan gào rống lên, không có một chút nào giống omega: "Tôi nói cho ông biết tất cả đều do ông bất tài, nếu không cần gì phải khúm núm trước mặt nó chứ!?"
"Cha mẹ thôi đi, đừng có cãi nhau nữa!" Tiết Hân đau đầu nói: "Cha mẹ thật sự muốn quỵ lụy cầu xin ả sao?"
"Còn không phải do mày sao?" Liễu Lan chỉ mạnh vào trán của Tiết Hân: "Mày yêu công tước không yêu lại yêu..."
Phát hiện Thiên Hương đang đứng phía sau Tiết Hân, lời vừa nói cũng không thể rút lại được, Liễu Lan chỉ đành ngậm miệng lại xem như không biết gì.
Thiên Hương liếc nhìn Liễu Lan, hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

"Thiên Hương!"
Tiết Hân định đuổi theo thì bị Liễu Lan cản lại: "Mày làm cái gì mà phải đuổi theo nó chứ?"
"Mẹ điên rồi sao? Cha của Thiên Hương là chủ của ba nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố đó!" Tiết Hân rống thẳng vào mặt của Liễu Lan: "So ra nhà của chị ta giàu gấp năm lần nhà của chúng ta nữa đó!"
Liễu Lan trợn mắt, không ngờ bản thân lại tự lấy đá đập vào chân mình, tự đánh mất một cô "con rể" giàu có!
Tiết Chính giận đến nghiến răng, chỉ thẳng mặt Liễu Lan quát: "Cái thứ đàn bà vô dụng!"
Nói xong liền giận dữ xoay người bỏ đi, bỏ mặc cả mẹ con Liễu Lan.
"Mẹ thấy mẹ gây ra chuyện gì rồi hay chưa!?" Tiết Hân giận dữ nói: "Con đi tìm Thiên Hương xoa dịu cô ta, còn mẹ muốn làm gì thì làm!"
"Tiết Hân con!"
Còn chưa dứt lời Tiết Hân đã mất dạng, Liễu Lan tức giận giậm chân xuống đất, nhanh chân đuổi theo Tiết Chính.
...
"Kỷ Huyền sao giờ mới đến chứ?"
Trịnh Lạc rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt các nàng: "Trễ mười phút rồi."
"Có chút việc."
Kỷ Huyền kéo ghế cho Tiết Cẩn, đứng chờ nàng ngồi xuống.
Tiết Cẩn có chút không quen, nhưng vẫn ngồi xuống, để Kỷ Huyền kéo ghế giùm mình.
Trịnh Lạc cũng rất phong độ đứng dậy kéo ghế cho Tốn Như, còn Tốn Như thì e lệ ngồi xuống ghế, càng nhìn càng thấy gian tình lộ liễu.
Tố Kiều tính vốn hào sảng, không cần ai kéo ghế cũng có thể ngồi xuống được, thản nhiên nói: "Đã gọi món rồi chứ?"
"Đã gọi." Trịnh Lạc cười lộ ra cái răng nanh nhỏ: "Bữa ăn hôm nay Kỷ Huyền trả."
Kỷ Huyền cũng không có ý kiến gì, mở menu ra, hỏi: "Cẩn, em muốn ăn món nào nữa không?"
Tiết Cẩn mỉm cười đáp: "Không cần đâu, em cũng không ăn nhiều lắm."
Mọi người cười nói vui vẻ mới phát hiện Diệp Ân ngồi yên nãy giờ không nói gì, khiến bầu không khí nhanh chóng chùn xuống.
"Thiết đầu, làm gì thế? Đi ăn mà mặt như đưa đám vậy?"
"Sao?" Tố Kiều che miệng cười: "Các chị gọi Diệp sư tỷ là thiết đầu sao?"
"Nga, không những vậy Kỷ Huyền còn được gọi là..."
Kỷ Huyền trừng mắt nhìn Trịnh Lạc: "Thạch đầu, im ngay!"
Tốn Như đang uống nước liền phun ra ngoài, nhìn Trịnh Lạc, mím mím môi cười: "Chị...!chị gọi thạch đầu sao?"
Trịnh Lạc oán hận nhìn Kỷ Huyền, nói: "Phải a thổ..."
Một cái muỗng bay thẳng vào đầu của Trịnh Lạc!
Kỷ Huyền trừng mắt đe dọa.
Tiết Cẩn ở bên cạnh che miệng cười, nói: "Thổ? Em đoán thử nhé? Là thổ đầu!?"
Trịnh Lạc giơ ngón cái: "Chính xác!"

Kỷ Huyền ngồi bên cạnh ai oán nhìn Tiết Cẩn.
Tiết Cẩn khanh khách cười, không ngờ Kỷ Huyền còn có dáng vẻ này!?
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, do các nàng đặt một nhã gian nên không bị ai làm phiền, thoải mái dùng bữa.
Kỷ Huyền suốt buổi chỉ gắp thức ăn cho Tiết Cẩn, dáng vẻ như gà mẹ chăm sóc cho gà con.
Do buổi chiều không có đi học nên các nàng ai cũng không vội trở về, ăn uống cười nói vô cùng vui vẻ.
Trịnh Lạc hắng giọng ho, đứng dậy nói: "Sẵn đây có chuyện muốn thông báo với mọi người!"
Tố Kiều rất không nể mặt, tạt thẳng một thau nước lạnh vào mặt Trịnh Lạc: "Chuyện sư tỷ muốn nói có phải là chuyện chị và A Như quen nhau đúng không? chuyện đó ai cũng biết rồi, không cần thông báo!"
Mặt Trịnh Lạc liền chuyển sang trắng bệt.
Tốn Như xấu hổ trừng Tố Kiều.
"Nga, mặc dù ai cũng biết nhưng vẫn phải chúc mừng hai người." Tiết Cẩn nâng ly nước hoa quả của mình lên, nói: "Chúc mừng hai người nha!"
"Tiểu Cẩn chỉ có cậu là tốt nhất." Tốn Như cọ dụi vào người Tiết Cẩn mếu máo: "A Kiều cậu ta trêu mình~"
Tiết Cẩn vỗ vai Tốn Như, nói: "Mình có cảm giác con gái lớn gả đi rồi."
Tố Kiều sặc sụa ho, khanh khách cười lớn.
Tốn Như mặt mày xám xịt trừng Tiết Cẩn: "Cậu cũng trêu mình!"
"Nói đến chuyện cưới gả mới nhớ."
"Sao, Trịnh sư tỷ nhớ cái gì a?" Tố Kiều châm chọc nói: "Có phải quên chưa đi thỉnh an nhạc phụ và nhạc mẫu rồi không?"
Tốn Như đá vào mông Tố Kiều một cái: "Đừng có nói bậy!"
Trịnh Lạc hắng giọng ho che giấu xấu hổ, nói: "Kỷ Huyền hình như cậu chưa gặp gia đình Tiết sư muội, hai người muốn đính hôn cũng phải thông qua gia đình mới được chứ."
"Cậu nói cũng đúng." Kỷ Huyền nhìn sang Tiết Cẩn, hỏi: "Khi nào chúng ta về thăm gia đình em được?"
Tiết Cẩn ngây người ra, nói: "Kết hôn...!thì phải có cha mẹ chủ trì sao?"
"Ân."
"Em..."
"Chị hiểu rồi." Kỷ Huyền xoa đầu Tiết Cẩn, ôn nhu nói: "Chúng ta chỉ làm cho đủ lễ thôi, còn người chủ trì vẫn là đại di và tiểu di của em."
Tiết Cẩn yếu ớt cười: "Chị không sợ người khác dị nghị sao?"
"Kệ họ, chị cũng không đủ sức quản."
Tiết Cẩn che miệng cười, nói: "Vẫn là chị nghĩ chu toàn nhất."
Kỷ Huyền không quan tâm xung quanh có người, cúi xuống hôn lên môi Tiết Cẩn một cái, thật nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Một đám người xấu hổ cúi đầu xuống ăn lấy ăn để, hai người này cũng quá tự nhiên rồi!!!
Diệp Ân đột nhiên đứng dậy, không mặn không nhạt nói: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Tố Kiều nhìn theo bóng lưng của nàng, nhăn mặt, lắc đầu, đúng là nghiệt duyên a~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui