Vượng Tài là một chú mèo đen lông dài chân trắng mình đen 2 tuổi, nó dùng cái đầu cọ quậy rồi uốn éo dưới chân của Khương Tuế Tuế, cải đuổi to như lông gà lắc lư lắc lư.
Vào sinh nhật lần thứ 16 của Khương Tuế Tuế, Hoắc Lâm Tây đã mang một chú mèo nhỏ về.
Lúc ấy chú mèo vẫn chưa mở mắt, nên luôn bám lấy Khương Tuế
Tuế không buông, những lúc cô rời đi thì chú mèo ấy ra sức mà kêu.
Sau đó, chú mèo nhỏ này đã được Hoắc Lâm Tây huấn luyện thành chú mèo dẫn đường để dẫn đường cho Khương Tuế Tuế.
Nên Khương Tuế Tuế liền đặt tên cho nó là “Vượng Tài.”
Khương Tuế Tuế đút cho Vượng Tài một miếng ức gà, Vượng Tài liền liềm ngón tay của cô, rồi dùng đầu của mình chui vào lòng bàn tay của cô.
Ăn xong bữa sáng, Khương Tuế Tuế liền thắt dây cho Vượng Tài, rồi để Hoắc Lâm Tây tiễn cô ra đến cửa.
Cô gái vừa nãy còn nói không muốn đến trường, bây giờ đầu cũng không quay lại mà ra khỏi nhà rồi.
Chờ đến khi bóng lưng của Khương Tuế Tuế biến mất trong tầm mắt của mình, người đàn ông liền dặn dò thuộc hạ “Đi theo đi, nếu như cô ấy thiếu một sợi tóc thì mấy người chết đền tội đi!”
Vệ sĩ được đào tạo bài bản, ngay lập tức đáp ngay một tiếng “Vâng!” Lúc này, Hoắc Lâm Tây nghe thấy phía sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Anh quay người, thì liền thấy khuôn mặt đáng ghét của Bạch Dạ.
"Bây giờ Hoắc gia, có phải trong lòng đang mang tâm trạng của một người cha hay không?"
Anh không nói gì cả mà chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Dạ.
Bạch Dạ thấy vậy liền sờ sờ cằm của mình rồi suy nghĩ: "Không đúng! Đêm qua, tiểu Tuế Tuế đã đích thân đưa thuốc đặc trị cho Hoắc gia, hôm nay đáng lẽ cô ấy không thể xuống giường được mới phải! Sao mới sáng sớm mà tiểu Tuế Tuế có thể nhảy nhót lính hoạt như vậy chứ?" Bạch Dạ nhìn Hoắc Lãm Tây một lượt từ đầu đến chân, rồi đưa ra kết luận: "Hoắc gia, sức chiến đấu của anh không ổn à!" Hoắc Lâm Tây nghe thấy liền dùng ánh mắt lạnh lẽo lặng lẽ hỏi Bạch Dạ: "Anh muốn chết đúng không?”
Một tay Bạch Dạ liền bịt cổ mình lại rồi lùi lại mấy bước.
Lập tức, anh ấy nghĩ đến điều gì đó kinh ngạc hỏi: "Không Không phải chứ, Hoắc gia tối qua anh, không cùng tiểu Tuế Tuế..
Hoặc Lâm Tây vẫn lười biếng quan tâm đến Bạch Dạ, anh liền đi về hướng phòng sách.
Bạch Dạ thấy vậy liền chủ động bám sát sau lưng anh.
"Gia, anh là trúng thuốc của Cửu Thiên Tuế đấy, vậy mà anh vẫn có thể chịu đựng được qua đêm sao?" Bạch Dạ há hốc mồm, anh ấy thật sự bái phục sức chịu đựng của Hoắc Lâm Tây “Là bác sĩ điều trị của anh, tôi nên khen anh quá mạnh mẽ hay là nên lo lắng, anh đã 24 tuổi rồi, mà vẫn còn non nớt như vậy!
Tôi sợ anh cử chịu đựng như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến bản thân!”
Hoắc Lâm Tây ngồi trước bàn đọc sách, trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ ngủ bằng chất liệu lụa, là Khương Tuế Tuế đã chọn cho anh, bộ đồ ngủ còn có họa tiết chú khủng long nhỏ màu xanh với nền xám.
Phần cổ áo có chút lộn xộn, hai chiếc cúc áo ở phía trên được thảo ra, để lộ ra nửa phần cơ ngực săn chắc.
Bạch Dạ đứng đối diện với Hoắc Lâm Tây, vừa hay có thể nhìn thấy những đường nét trên ngực của anh, nhìn thấy mấy đường bị móng tay quẹt đỏ hoét ở bên trong.
Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Trên gương mặt sâu thẳm điển trai của anh, nhuộm một luồng khí độc, một vài sợi tóc phủ xuống trần, góc mắt hiện lên mấy đường máu nhàn nhạt.
Thiết nghĩ Hoắc Lâm Tây đêm qua, đã không nuốt trọn chú thỏ trắng vào bụng, chỉ có thể kìm nén những ham muốn mãnh liệt của mình, suốt đêm qua anh đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn tột cùng.
"Hoắc gia." Trợ lý đặc biệt bên cạnh anh Châu Nhuệ bước từ ngoài vào, trong tay anh ta cầm một bản báo cáo nói:“Phương tổng của dầu khí Hải Minh biết tin con gái mình đạm qua đã bị Hoặc gia xử lý, liên tuyên bố cát đặt tất cả phí vụ làm ăn từ trước đến nay với Hoặc gia.
Nghe xong tình tiết trong mắt Hoặc Làm Tây lạnh lùng "Ông là muốn cắt là cát sao, người bên ngoài đầu biết hạn là người có giá thát
Con gái ông ta đã bỏ ra số tiền lớn để mua lại thuốc mê mà Cửu Thiên Tuế chế tạo ra rồi ra tay với tôi.
Chỉ xử lý con gái của Phương tổng đã là lòng nhân ái lớn nhất của tôi đối với dầu khí Hải Minh rối
Nếu Phương tổng đã muốn cạch mặt, Châu Nhuệ, công khai trực tiếp chuyện này ra ngoài đi.”
Anh muốn xem xem, là dầu khí Hải Minh muốn cắt đứt với tập đoàn Hoặc Thị, hay là giới thương nghiệp muốn cắt đứt với dầu khí Hải Minh "Vâng, thu lập tức làm ngay!"
Châu Nhuệ đang muốn lui xuống để thực hiện mệnh lệnh của Hoắc Lâm Tây, đang lúc muốn đi thì Hoặc Lâm Tây gọi anh ta lại, "Bảo anh đi tìm thần y đó, vẫn chưa tìm thấy à?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...