Cô Mèo Đanh Đá Của Hoắc Gia


“Mau bắt lấy cô ta!”
"Đừng chạy!"
Khương Tuế Tuế đụng đầu vào gốc cây lớn, cơ thể của cô dao động, cả người ngã lăn ra sườn đồi.

Trên người cô đang mặc bộ váy cưới màu trắng, bộ váy cưới sau khi nhúng vào vũng bùn lầy nhường như đã kéo theo cơ thể cô xuống.

Với lại cô bị mù, mắt không nhìn thấy gì, thậm chí ngay cả đường thoát thân cũng không tìm thấy.

"Bịch!"
Khương Tuế Tuế lăn từ trên sườn đồi ngã xuống mặt đường, cả người nhường như bị cuốn vào đáy gầm xe.

Chiếc Hummer màu đen đậu trong mưa, ngồi bên trong xe, người đàn ông mặc vest chau chau mày.

"Hoắc gia, tôi sẽ xuống kiểm tra."
Người trợ lý ngồi ở ghế phụ xuống xe, chưa kịp đợi anh ta vòng ra phía bên kia xe, một bàn tay nhỏ trộn lẫn máu và bùn giơ ra, một tiếng “bộp” vỗ lên tấm kính cửa sổ xe.


Hoắc Lâm Tây mím đôi môi mỏng của mình, một chân đạp mở cửa xe, tay anh thò vào trong bộ vest và rút súng ra!
Một bóng hình tuyết trắng ngã nhào vào lòng anh.

Hoắc Lâm Tây ngây ra một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt cứng đơ, anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bẩn thỉu nắm lấy áo khoác vest, mặt mày nhăn nhó.

Cô gái trong lòng ngước khuôn mặt bẩn thỉu lên, ánh sáng vàng rực bên trong xe chiếu sáng đôi mắt sáng nhưng không có tâm điểm của cô.

Khương Tuế Tuế sờ khuôn mặt của người đàn ông, ngón tay miêu tả được ngũ quan lập thể của đối phương.

Đối phương là một nam giới, tỉ lệ khuôn mặt rất tiêu chuẩn.

“Xin hỏi, anh đã kết hôn chưa?”.

Âm thanh mềm mại truyền đến bên tai Hoắc Lâm Tây, anh vô ý thức mở miệng trả lời:
"Chưa".

"Tôi sẽ gả cho anh, xin hãy cứu tôi!"
Khương Tuế Tuế như bắt được cọng rơm cứu người, cánh tay thon nhỏ vòng qua cổ của người đàn ông này.

Hoắc Lâm Tây ngây ra tại chỗ, Khương Tuế Tuế chờ vài giây, không nghe thấy một chút phản ứng gì của đối phương, cô vội vàng kiễng mũi chân lên, chạm vào môi người đàn ông!
Những hạt mưa dần nặng nề như tấm màn, muốn ôm trọn hai người lại với nhau, bao bọc hai người trong thế giới của riêng họ.

Trợ lý lấy tay che mặt, quỳ xuống đất, như muốn hóa đá.

Cơn mưa lạnh lẽo khiến Khương Tuế Tuế không chịu được mà run rẩy, cô cắn khóe môi và nghiêm túc nói: "Chúng ta đã hôn nhau rồi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Hoắc Lâm Tây bóp cổ sau của cô gái, giống như đang xách chú mèo nhỏ lên vậy.

Anh liếm đôi môi bị cắn rách, trên khuôn mặt điển trai, ý cười tà ác dữ dội.


"Cô chết chắc rồi!"
Cô bé mù này căn bản là không biết, cô ấy đã chọc phải ai.

"Cô ta ở bên kia!"
Hơn chục người tay cầm gậy và dao, chạy xuống dốc đồi, ánh đèn pin chiếu sáng dọi vào mặt Hoắc Lâm Tây.

Dưới màn mưa, người đàn ông với bộ vest đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám người đang vây quanh anh.

Trợ lý đặc biệt quỳ dưới đất vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã có người giơ gậy hướng vào Hoắc Lâm Tây.

Tiếng mưa làm mờ đi tiếng kêu thảm thiết, và tiếng gậy đập vào da thịt.

Hơn 30 giây sau, đám người tập kích Hoắc Lâm Tây toàn bộ đều ngã sụp trên mặt đất.

Hoắc Lâm Tây vuốt những sợi tóc mái ướt trên trán lui sau đầu, hạt mưa to bằng hạt đậu vàng, nhảy nhót trên khuôn mặt lập thể sâu thẳm của anh.

Anh quay người, phát hiện cô gái gan dạ tày trời đó đã biến mất!
Đã nói là gả cho anh, vậy mà còn bỏ chạy sao?
Người đàn ông mở cửa xe, động tác lại một lần nữa.

Chiếc váy cưới trắng tuyết được nhuộm màu xám xịt, cô gái thanh tú co mình lại và nằm nhắm mắt ngủ.


Cô bé này, vậy mà có thể ngủ yên trong khi anh đang xé xác ở bên ngoài sao?
Hoắc Lâm Tây chậc nhẹ một tiếng.

Anh đã nhặt được một món đồ chơi thú vị.

*
Ngày hôm sau:
Khương Tuế Tuế tỉnh dậy, mở mắt ra, trong ánh mắt là một mảng tối tăm, cô vươn cánh tay dài, sờ xung quanh, lại giữ cơ thể của mình và ngồi dậy.

Có lẽ cô đang ở trên giường, trên người là tấm chăn mịn màng và tinh tế, bao quanh là mùi hương tuyết liên hồi mát lạnh.

Khương Tuế Tuế sờ theo thành giường, động tác vụng về bò xuống giường.

Lúc đầu cô còn không phân biệt được hướng đi của mình, nhưng lúc này bất ngờ có tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận