Có Ma Vật Cạnh Trái Đất


Editor: Yuri Ilukh
Thời điểm hồn lực của Mãn Tình bùng nổ thì Trần Nhất Bằng đã bị hồn lực mênh mông làm cho lùi lại, cậu nhìn Mãn Tình đang không ngừng dãy giụa trên cỏ cho đến khi cô không còn động đậy nữa.

Trần Nhất Bằng vô cùng lo lắng, nhưng cậu gì cũng không làm được, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Nhìn một luồng sức mạnh khổng lồ tràn từ trong cơ thể Mãn Tình ra làm vỡ nát toàn bộ mọi thứ trong phạm vi 10 mét.

Nhìn hồn lực tinh khiết bị nhiễm đen, sau đó từng chút từng chút bị hồn lực màu vàng tinh lọc sạch sẽ.

Sau đó cơ thể cậu cảm nhận được một sức mạnh vô cùng ấm áp.

Sức mạnh này bao bọc toàn thân Trần Nhất Bằng, cậu cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay lúc nãy không cẩn thận bị ma khí làm bị thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong nháy mắt, các vết thương trên người cậu đều được chữa trị.
Đây là sức mạnh chữa lành! Cho nên bọn họ đã vượt qua rồi sao, Hồn hạch được bảo vệ sao? Trần Nhất Bằng mừng rỡ như điên chạy về phía Mãn Tình.

Nhưng một màn sau đó làm cậu sợ ngây người.
Một luồng sức mạnh tự nhiên vô khổng lồ, phảng phất như sức mạnh tự nhiên từ khắp mọi nơi đang điên cuồng chảy tới đây, tạo thành hình dạng một xoáy nước trên không.

Mà trung tâm xoáy nước là Mãn Tình đang yên tĩnh ngủ say, tóc cô đang bắt đầu dài ra, trong thời gian rất ngắt đã từ tóc ngắn ngang tai thành tóc dài ngang vai, ngang eo, sau đó tiếp tục tung bay trong luồng sức mạnh tự nhiên dồi dào.
"Quạc~~"
Trần Nhất Bằng còn nghe được tiếng kêu của Mika, hồn thú được hồn lực bao bọc bắt đầu biến hoá, thân thể từ từ lớn lên, trắng ra, móng vuốt sắc nhọn mọc ra, sải cánh cũng biến thành to lớn.

Mika tham lam hấp thụ hồn lực xung quanh và không ngừng lên cấp, cuối cùng bày ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Trần Nhất Bằng còn thấy được cây cỏ xung quanh bị hồn lực bùng nổ tàn phá gần hết lại một lần nữa sinh sôi, nảy nở, các cây cối khô cằn đã đơm hoa kết trái.
Sức mạnh chữa lạnh thật mạnh!
Trần Nhất Bằng không dám tới gần một người một thú đang không ngừng lên cấp, cậu chỉ lẳng lặng đứng canh giữ bên cạnh, đến khi màn đêm buông xuống, sao giăng đầy trời, hoa tươi đầy đất thì bóng người trên đất mới có chút động tĩnh.
"Đây là...!tóc của mình?" Mãn Tình vừa tỉnh dậy đã cảm nhận được sự khác biệt của mình, hồn lực tràn đầy quanh người, di chuyển quanh 8 luồng kinh mạch, sau đó chảy về hồn hạch.


Đúng vậy, cô đã có thể nhìn thấy hồn hạch, màu vàng, chứa một sức mạnh vô cùng to lớn.
Mãn Tình lảo đảo đứng dậy, lúc này cô mới hiểu được đầu tóc của mình dài đến thế nào, từ đỉnh đầu kéo dài đến dưới chân, sau đó tản ra thành một cái hình quạt dưới đất.
"Chị Mãn Tình" Trần Nhất Bằng đứng cách Mãn Tình không xa, có chút không rõ ràng gọi.

Hình ảnh trước mắt cậu thật sự quá đẹp, một mỹ nữ đang tắm dưới ánh trăng bàng bạc, giống như lướt trên ánh trăng.
Mãn Tình xoay người, vốn định đi tới chỗ Trần Nhất Bằng nhưng ánh mắt quét qua rồi nhìn chằm chằm vào Mika đang nằm trên cỏ, Mãn Tình lập tức hoảng sợ, chạy nhanh tới.

Nhưng đầu tóc dài trải đầy đất bị cây cỏ giữ lại, Mãn Tình bực bội, hồn lực quanh người rung động biến đầu tóc ngắn lại như ban đầu.
Không còn tóc dài nữa làm Mãn Tình trở về dáng vẻ lúc trước, Trần Nhất Bằng bị "sắc đẹp" làm giật mình cũng vội lấy lại tinh thần, từ từ chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Mãn Tình cùng nhau kiểm tra tình trạng của Mika.
"Hình như Mika không sao" Mãn Tình kiểm tra tình hình trong cơ thể Mika, không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
"Lúc nãy Mika lên cấp" Trần Nhất Bằng nhân cơ hội nói, "Chắc là lên cấp quá nhanh nên còn đang trong quá trình tiêu hoá năng lượng"
"Chắc là vậy" Mãn Tình lập tức yên lòng, hồn lực của cô tăng mạnh cũng là nguyên nhân khiến Mika lên cấp, chỉ là...!hình như không thấy ma hạch đâu nữa.
Mãn Tình bỏ Mika đang ngủ say vào túi rồi đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ở cách đó không xa tìm được chậu Tinh nguyệt phong lan bị cô vứt lại trước đó.

Cánh hoa Tinh nguyệt phong lan vẫn đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt, đất chỗ rễ cây bị rớt ra để lộ một góc của trận bàn.
Mãn Tình cầm trận bàn lên, đi đến dòng suối nhỏ rửa sạch bùn đất, sau đó bọc lại chôn vào chậu Tinh Nguyệt phong lan.

Sau khi làm xong mọi thứ thì trời cũng đã gần sáng.
"Tiểu Bằng, chúng ta đi thôi" Mãn Tình nói.
"Đi đâu?" Trần Nhất Bằng hỏi theo bản năng.
"Đi mang Viêm Khải về"
___
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, cổng Tinh thành cũng được mở ra.


Những thủ vệ ở đây canh gác cả đêm cũng có chút mệt mỏi nhưng khi thấy 2 người đang đứng trước cổng thành thì cơn buồn ngủ lập tức bay biến.
Mãn Tình không để ý đến họ, lướt qua thủ vệ đi vào trong thành.
"Vừa rồi...!vừa rồi 2 người kia là...!cửa hàng trưởng của tiệm thuốc Quý tộc và bạn gái của Dị Hồn sư mãn cấp phải không?" Lúc Mãn Tình không ở đây thì tai tiếng của cô và Viêm Khải đã lan rộng khắp Tinh thành, xưng hô của cô đã đổi từ con gái cả nhà họ Lâm thành dược sư trung cấp rồi lại thành bạn gái của Dị Hồn sư mãn cấp.
"Chị Mãn Tình, chúng ta về tiệm thuốc đi, em sẽ triệu tập toàn bộ nhân viên của chi nhánh tới" Đi thách thức hồn điện thì tất nhiên phải gọi người.
"Không vội, chị muốn đi tới một chỗ khác trước"
"Chỗ nào?"
"Nhà họ Lưu" Mãn Tình ôm Mika đang ngủ trong túi ra, "Mika, chúng ta có thể mạnh lên thì nên đến cảm ơn bọn họ thật tốt"
"Quạc!"
Nửa tiếng sau, chuyện Mãn Tình trở về đã truyền khắp Tinh thành, ai cũng biết cô đang đi về phía nội thành, lúc mọi người còn đang cho rằng cô sẽ đi về nhà họ Lâm thì lại thấy Mãn Tình vẫn đứng mãi ở trước cửa Lưu phủ.
Ông Lưu được người nhà họ Lưu được thông báo thì đi ra mở cửa, ông đứng trước cửa nhìn hai người cực kì khinh thường nói, "Cháu gái, mới sáng sớm đã đứng trước cửa Lưu phủ làm gì thế?"
"Đương nhiên là tới cảm ơn người nhà họ Lưu 2 ngày trước đã quan tâm tôi" Mãn Tình mỉm cười nói.
Ông Lưu cũng biết chuyện Mãn Tình nhắc tới là việc Lưu Khánh đẩy cô ra khỏi kết giới, nhưng trước mặt mọi người đương nhiên ông sẽ không thừa nhận...!ông Lưu nhìn về phía Trần Nhất Bằng bên cạnh Mãn Tình khinh miệt cười.

Tiệm thuốc Quý tộc đúng thật là rất có thực lực nhưng một cửa hàng trưởng của chi nhánh tiệm thuốc Quý tộc cũng không đại diện cho cả tiệm thuốc.
"Cháu gái, mau về nhà đi thôi, dạo này ông Lâm đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của cháu đấy" Ông Lưu vui sướng khi người gặp hoạ nói.
"Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự mình giải quyết" Mãn Tình vừa nói chuyện vừa dừng ánh mắt trên người Lưu Khánh đứng phía sau ông Lưu, Lưu Khánh đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, lập tức lui về sau 2 bước theo bản năng.
Lưu Yến thấy được ánh mắt Mãn Tình thì không cam lòng yếu thế đi lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, chết đến nơi rồi xem cô còn đắc ý được bao lâu"
Tuy rằng không phải đích thân Lưu Yến đẩy Mãn Tình nhưng khi thấy người khác gặp hoạ thì cô ta cũng vô cùng vui vẻ.
"Yến nhi, đừng nói lung tung, hồn điện sẽ tự xử lý" Ông Lưu ra vẻ quát con gái mình.
"Không sai, cô Lưu nói rất đúng" Mãn Tình bỗng nhiên cười vang, cô vô cùng đồng ý với câu nói vừa rồi của Lưu Yến, "Chết đến nơi rồi, để tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu?"
Ông Lưu nhíu mày, cảm giác như có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu.
"Cô biết thì tốt" Lưu Yến đắc ý nói.
"Mika" Mãn Tình tiếp tục mỉm cười chỉ về phía trước nói, "Phế bọn họ"

"Quạc!" Mika lập tức bay nhanh như điện, xẹt qua người ông Lưu, nhắm thẳng vào 2 anh em nhà họ Lưu sau lưng ông ta.

Sau đó 2 tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên, ông Lưu nghe tiếng quay lại nhìn thì muốn vỡ cả tim, hồn lực đang không ngừng bay ra từ chỗ đan điền 2 anh em nhà họ Lưu, sau đó rất nhanh liền tiêu tán.
Đây là...!hiện tượng hồn hạch bị đập nát.
"Tôi...!tôi gϊếŧ cô" Ông Lưu bất chấp mọi chuyện, triệu hoán huyền võ, vận động sức mạnh toàn thân bổ về phía Mãn Tình.
"Mãn Tình"
"Chị!"
Người nhà họ Lâm vừa nghe tin đồn đã vội chạy tới đây, nhưng cảnh tượng đầu tiên họ nhìn thấy lại là ông Lưu đang bổ về phía Mãn Tình, cảm thấy cứu không kịp thì hốc mắt đều bắn ra tia máu.
"Rầm!"
Khi lưỡi đao sắp bổ trúng Mãn Tình thì một lá chắn sức mạnh màu vàng được tạo thành ngăn chặn lại.

Mãn Tình đứng phía sau lá chắn, mỉm cười nhìn chăm chú vào ông Lưu.
"Cô..." Ông Lưu không thể tin nổi, nhưng khi còn chưa nói xong thì một luồng gió trực tiếp quét tới đẩy ông ta ra.

Mika duỗi cánh thật lớn của mình bảo vệ Mãn Tình chặt chẽ, một đôi mắt lạnh băng như chim ưng nhìn chằm chằm vào 3 người nhà họ Lưu.
Biến hoá này làm mọi người ở đây đều hoảng sợ, bố Lâm vẫn phản ứng lại đầu tiên, ông đi tới, nhìn 2 anh em nhà họ Lưu bị huỷ hồn hạch đang không ngừng kêu la thảm thiết, cùng với ông Lưu đang kinh ngạc khi bị hồn thú đẩy lùi, sắc mặt ông phức tạp nhìn về Mãn Tình hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
"Sao mọi người lại nghiêm trọng vậy, chỉ là huỷ đi hồn hạch của một nam một nữ mà thôi, không phải mạng nhỏ còn giữ được sao" Mãn Tình cười lạnh nói.
"Con nói gì vậy!" Bố Lâm nổi giận.
"Lâm Sùng Nghiệp, chuyện này tôi sẽ tự báo cáo với hồn điện, nếu không trả công bằng cho tôi thì nhà họ Lưu sẽ theo đến cùng" Huỷ hồn hạch của 2 đứa con ông thì có khác gì huỷ đi tương lai của nhà họ Lưu đâu, ông tuyệt đối sẽ chiến đấu tới cùng với nhà họ Lâm.
"Được, không chết không ngừng, vậy hôm nay tôi cho ông một cái kết, đỡ phải diệt cỏ không tận gốc, gió thổi lại mọc lên" Mãn Tình tiến lên một chút, Mika cũng bước theo, hồn lực trên người đang ngưng tụ với tốc độ kinh khủng.
"Dừng tay!" Một thân ảnh trên trời bay xuống dừng giữa khoảng trống giữa ông Lưu và Mãn Tình, "Gϊếŧ hồn sư vô cớ là tử tội".
Người vừa tới là thành chủ Tinh Thành, Thương Thiên Nghiệp, ông sợ 2 nhà Lâm Lưu đánh nhau nên mới tới đây, không nghĩ vậy mà lại gặp được cảnh Mãn Tình đang muốn tiêu diệt nhà họ Lưu.
"Chủ thành Thương, nếu gϊếŧ hồn sư vô cớ là tử tội vậy thì ông không nên ngăn tôi lại" Mãn Tình nói.
"Ý cô là gì?" Chủ thành thương, bố Lâm và mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
"Hai ngày trước, lúc thủ thành Tinh thành, con trai cả nhà họ Lưu, Lưu Khánh, đã giả vờ bị thương nhân cơ hội đẩy tôi ra khỏi kết giới, muốn mượn tay ma vật gϊếŧ tôi" Mãn Tình nói.
"Cái gì?!" Mọi người kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn về nhà họ Lưu.
"Cô nói bậy, cô ngậm máu phun người, chứng cứ đâu?" Ông Lưu cho dù đang điên tiết nhưng cũng biết không thể thừa nhận chuyện này.
"Chị của tôi sẽ không nói dối" Lâm Hạo bỗng nhiên lên tiếng.
"Tiểu Hạo, không cần tranh luận với bọn họ, không có chứng cứ thì sao?" Mãn Tình cười khinh bỉ, "Không có chứng cứ thì ảnh hưởng đến việc tôi dạy dỗ các người sao?"

"Khinh người quá đáng, chủ thành Thương, xin ông chủ trì công đạo giúp tôi"
"Chuyện này..." Thương Thiên Nghiệp cũng nhức đầu, nếu chuyện Mãn Tình nói là sự thật, nhà họ Lưu đuối lý thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Nhưng câu nói vừa rồi của Mãn Tình tràn đầy hận ý, hơn nữa hồn lực của cô bỗng nhiên tăng lên, hồn thú hình như cũng lên cấp, nếu chưa làm rõ ràng mọi chuyện thì Thương Thiên Nghiệp cũng không giải quyết vẹn cả đôi bên được.
"Chủ thành Thương, cô ta chứa chấp Dị Hồn sư mãn cấp, là đồng loã với người suýt chút nữa hại cả Tinh thành" Ông Lưu tiếp tục gia tăng tội trạng của Mãn Tình.
"Ông mà không nhắc đến thì tôi quên mất, nếu không phải con trai ông đẩy tôi ra thì Viêm Khải cũng sẽ không vì cứu tôi mà ma hoá hồn hạch.

Tôi cũng sẽ không nhờ hoạ được phúc phá tan phong ấn, lên cấp thành hồn sư mãn cấp" Lời nói của Mãn Tình nghe như đơn giản, nhưng trong đó bao hàm 3 tin tức lớn; thứ nhất là cô bị người nhà họ Lưu đẩy ra khỏi kết giới, cho nên hôm nay cô báo thù là không sai; thứ hai là Viêm Khải vì cứu cô nên hồn hạch mới bị ma hoá, cũng không phải anh cố ý giấu diếm, ý đồ phá huỷ Tinh thành; thứ ba, cô bây giờ là đại hồn sư mãn cấp.
Mọi người nghe xong 3 tin tức này thì đều bàn tán sôi nổi, vẻ mặt tràn ngập không tin tưởng.

Ông Lưu nghe Mãn Tình nói xong thì mặt xám như tro tàn, không dám nói bậy nữa.

Mãn Tình vậy mà lại là đại hồn sư mãn cấp, một câu đơn giản đã nhẹ nhàng đưa cho nhà họ Lưu cái tội hãm hại 2 đại hồn sư mãn cấp.

Nhà họ Lưu của ông làm gì có năng lực suýt hại chết 2 đại hồn sư mãn cấp chứ.
"Chuyện này..." Thương Thiên Nghiệp nhất thời không phân được thật giả, một bên là Chiến Hồn sư cấp 11, một bên là đại hồn sư mãn cấp, ông không muốn tổn thất bên nào nên nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Việc này tôi sẽ tiếp tục điều tra, hôm nay tạm thời cứ dừng ở đây được không"
"Được" Mãn Tình sảng khoái đồng ý.
"Vậy thì tốt quá, cô có thể theo tôi về phủ thành chủ được không, tôi muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng" Thương Thành Nghiệp nói tiếp.
"Không được, tôi có việc phải làm, tôi đi trước đây" Mãn Tình nói xong thì xoay người rời đi.
"Con muốn đi đâu?" Bố Lâm giơ tay kéo Mãn Tình đang muốn rời đi, nhưng tay ông liền bị Mika hất ra.
"Chị" Lâm Hạo cũng lo lắng nhìn lại đây.
Mãn Tình dừng một chút, liếc nhìn bố Lâm và em trai nói: "Yên tâm, chị đi chuẩn bị vài thứ, sẽ quay về nhanh thôi"
Mãn Tình nói xong thì cũng không dừng lại, lướt qua đám người đi khỏi nhà họ Lưu.

Trần Nhất Bằng cũng theo sau Mãn Tình rời đi.
Bố Lâm và Thương Thiên Nghiệp nhìn theo Trần Nhất Bằng đi phía sau Mãn Tình, mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng có chút không tin được.

Còn có...!chuẩn bị một chút là chuẩn bị cái khỉ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui