Mặc Sênh thời khắc này tự nghiệm thấy chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Một nửa vui mừng một nửa lo lắng, một nửa Quỳnh Dao một nửa dung.
Coi như cô là biết tại sao Úc Lê Xuyên bị cô đánh mà không tức giận, ngược lại vẫn cùng cô trở thành bạn tốt.
Bởi vì Úc Lê Xuyên mù mặt, phỏng đoán hay là trời sinh lớn như vậy không thấy rõ bất kì người nào, rốt cuộc có một ngày có thể thấy rõ cô, cho nên đối với cô rất đặc biệt
Như vậy cũng tốt giống như từ chưa thấy qua mặt người, rốt cuộc có thể thấy được, cậu khẳng định nguyện ý hai mắt nhìn cô thật lâu, nhìn một chút xem kết quả con người hình dạng thế nào.
Cô ở trong mắt Úc Lê Xuyên khẳng định rất đẹp nha!
Cậu ấy lớn như vậy, chỉ có thể thấy rõ một người là cô, cũng không biết cái gì là đẹp, cái gì là xấu, cũng không có tiêu chuẩn đo lường.
Có thể nói cô là đẹp nhất, cũng có thể nói cô là xấu xí nhất, dù sao thì chỉ có gương mặt cô.
Cái này mở mang cho cô thật sự quá lớn.
Cô ở trong cuộc đời Úc Lê Xuyên liền là độc nhất vô nhị, thậm chí xuất hiện, thì sẽ khiến cho cậu mừng rỡ như điên.
Úc Lê Xuyên vì có thể nhìn cô thật lâu, cũng đối với cô không tệ, giúp cô hoàn thành bài tập nhóm cũng là bình thường.
Mặc Sênh trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ, hay là nên đau lòng Úc Lê Xuyên, hoặc là nói giả tạo, dù sao không phải là vì bản thân cô có sức hấp dẫn.
Chuyện này không nói được.
Úc Lê Xuyên đến gần cô, nói không chừng cũng không phải thích cô, cũng không phải là bởi vì cô hấp dẫn nhiều người, mà là bởi vì tò mò.
Giống như nếu Mặc Sênh nghe nói trong vườn thú có một loại động vật độc nhất vô nhị hẳn là cô cũng nguyện ý mua vé đến xem.
Một mặt cô cảm thấy nếu như ngày nào đó Úc Lê Xuyên thật sự cùng cô ở bên nhay, cũng không phải là bởi vì cô tốt biết bao, mà là bởi vì Úc Lê Xuyên có thể thấy rõ cô, chỉ như vậy mà thôi.
Một mặt cô lại vui vẻ, cười lớn hahahaha, ngạo mạn đại phát, cô trong mắt giáo thảo là tồn tại đặc biệt nhất, cô ở trong mắt giáo thảo trường là tiêu chuẩn độc nhất.
Cô được trời ưu đãi điều kiện như vậy, nếu như còn không với được Úc Lê Xuyên, vậy cô ở phương diện độc thân tuyệt đối là dị bẩm thiên phú!
Còn có chính là sự ôn nhu của Úc Lê Xuyên, điều mà Mặc Sênh chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Mới vừa rồi được Úc Lê Xuyên chạm vào môi, gò mà cô lập tức nóng lên, cũng thật may là lại đeo khẩu trang lên, nếu không Úc Lê Xuyên có thể lần đầu tiên thấy mặt loài người biến thành mông con khỉ.
Vậy cũng coi là cô dùng mặt mình cho Úc Lê Xuyên một bài học.
Mặc Sênh có chút tò mò, cho nên tiếp túc hỏi: "Cậu ai cũng không thấy rõ sao?"
Úc Lê Xuyên dựa vào bàn, gật đầu một cái trả lời: "Tôi đây là chứng mù mặt toàn bộ, trong mắt tôi ngũ quan tất cả mọi người đều là mơ hồ, giống như có một đoàn sương mù ở trên mặt.
Thật ra thì tôi đến bây giờ cũng không biết chính mình dáng dấp ra sao."
"Có thể trị khỏi không?"
"Không thể." Úc Lê Xuyên thở dài một cái, "Tôi thùy chẩm cùng thượng thái dương rãnh đều bị thương tổn, từ rất sớm liền đi bệnh viện gặp bác sĩ, nhưng là không thể làm gì."
Mặc Sênh vẫn là lần đầu tiên biết chuyện này, trước đây cô biết chứng mù mặt chẳng qua là một cuộc thi sắc đẹp của nước H, không phân biệt được thí sinh là ai.
Không nghĩ rằng chứng mù mặt thật sự nghiêm trọng như vậy.
Mặc Sênh suy nghĩ hỏi: "Vậy lần đậu tiên cậu nhìn thấy tôi...."
"Tôi rất kinh ngạc, cả người cũng ngẩn ra.
Lúc ấy tôi ở lầu ba thư viện chậm rãi nhìn ra thao trường, chị đang cùng đồng đội chạy bộ, tôi đứng ở đó nhìn chị chạy năm vòng đều không dám đi xuống dưới lầu tìm chị, tôi sợ đây chẳng qua chỉ là ảo giác, xuống dưới lầu sẽ lần nữa không nhận ra."
Mặc Sênh không thể không biết xấu hổ nói chuyện mình cầu nguyện, chỉ có thể hàm hồ nói: "Vậy thì thật là thần kì, tôi chỉ không thấy rõ cậu."
"Ừ, tôi cũng cảm thấy rất thần kì, bất quá thật may có loại chuyện như vậy phát sinh, để cho tôi có thể chú ý đến chị."
Mặc Sênh đột nhiên tháo khẩu trang, đối với Úc Lê Xuyên giới thiệu: "Thấy không, cái này là lông mày, cái này là lỗ mũi, cái này là miệng..."
Úc Lê Xuyên bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, thanh âm ôn hòa nói: "Cái này tôi biết, tôi vẫn luôn sờ mặt mình."
"Ừ..." Mặc Sênh đột nhiên cảm thấy mình giống như kẻ ngu, lại đem khẩu trang đeo lên.
Úc Lê Xuyên cầm đàn violin, hỏi Mặc Sênh: "Có cái gì muốn nghe không, tôi tự mình kéo cho chị nghe."
Mặc Sênh bắt đầu lục soát kho tiểu khúc của mình, im lặng nửa ngày mới nói ra một bài: "Cái đó, kéo bài đi."
Úc Lê Xuyên nghe được bài hát này ngẩn ra, cầm đàn violin chần chờ một chút.
Mặc Sênh để ý tới hành động của Úc Lê Xuyên hỏi: "Sao vậy, không sao chứ?"
"À, chờ một chút tôi đang suy nghĩ phổ nhạc."
Úc Lê Xuyên từ trong túi lấy điện thoại di động ra, ngón tay bấm màn hình sau tìm ra phổ nhạc, ánh mắt nhìn lướt qua sau liền đưa điện thoại đặt ở một bên, sau đó đứng lên trình diễn vì Mặc Sênh.
Mặc Sênh thích loại nhịp điệu sẽ khiến cho người nhiệt huyết sôi trào này, nhất là Úc Lê Xuyên giải thích phải thật là vô cùng ưu tú.
Mặc Sênh nghe không nhịn được vỗ tay, lại cảm thấy như vậy giống như không quá lễ phép, lại dừng lại, ngồi ở trên ghế nghiêm túc lắng nghe.
Chờ kéo xong bài hát, Mặc Sênh ho nhẹ một tiếng nói: "Vẫn là rất khá, chính là đi, mùi vị có chút kém, cùng với khi trước tôi nghe không quá giống, nhưng mà cũng coi là có thể tồn lại được điểm."
"Ừ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Úc Lê Xuyên trả lơig bằng chất văn lịch sự.
Mặc Sênh cầm lấy điện thoại muốn tìm những phiên bản của người khác cho Úc Lê Xuyên nghe, kết quả phát hiện cô trước nghe qua là phiên bản đàn nhị.Mặc Sênh: "....."
Mẹ, quá mất mặt, đầu bị phân trát? Còn phê bình người ta chứ?
Úc Lê Xuyên không có phá ra, mà là hỏi: "Còn có cái gì muốn nghe chứ?"
"Tôi biết rất ít nhạc violin....> thì sao?" Cái bài hát này Mặc Sênh biết ở douyin.
"À, là đó là senbonzakura của Lindsay Sterling, phải không?"
"A?"
"Phiên dịch là ngàn gốc@"
"À....."
Úc Lê Xuyên hiển nhiên là biết bài hát này, cầm đàn violin lên trình diễn lần nữa.
Này vẫn là một bản nhạc vô cùng sôi trào, nhịp điệu sẽ khiến cho người nhiệt huyết sôi trào, tư như đem lại tinh thần hăng hái.
Cô nghe miệng mở thành hình chữ "o", cầm lấy điện thoại ra lén ghi lại dáng vẻ kéo đàn của Úc Lê Xuyên, sau đó gửi đến đội bóng chuyền.
Sở Dư Sênh: Thật đẹp trai có phải hay không?
Đội trưởng: cút
Chủ công; cút
Hai truyền Kì Ninh: cút
Nhắc nhở: bạn đã bị cho ra khỏi nhóm trò chuyện.
Mặc Sênh nhìn màn hình điện thoại di động đều kinh hãi, đám nữ nhân này vô tình như vậy?
Một lát sau, Mặc Sênh lần nữa bị kéo vào nhóm trò chuyện.
Hai truyền Kì Ninh: cậu có ở nhóm hay không không vấn đề, chúng tớ chủ yếu là muốn nhìn giáo thảo
Đội trưởng: trong miệng tôi ngậm chanh, đem video lăn lộn qua lại nhìn ba lần, sắc đẹp cũng chỉ bình thường mà!
Chủ công: Đội trưởng, màn hình chị có phải ướt nhẹp hay không?
Phó công: Eo của Úc Lê Xuyên có chút nghịch thiên a, eo này nhỏ đến hai thước không?
Thấy bọn họ thảo luận, Mặc Sênh mới hướng eo Úc Lê Xuyên nhìn sang.
Úc Lê Xuyên trước đó mặc áo sơ mi, vạt áo sơ mi nhé vào trong quần, áo khoác rộng mở nên có thể thấy rõ eo của cậu.
Cô nhìn một chút eo Úc Lê Xuyên lại nhìn eo mình, sau đó chẹp chẹp miệng.
Bài hát kết thúc, Úc Lê Xuyên buông đàn violin xuống hỏi Mặc Sênh: "Còn muốn nghe gì không? Không phải nhạc violin cũng có thể, chỉ cần có nhịp điệu, đều có thể nhìn thử một chút."
Mặc Sênh thật đúng là nói một ca khúc.
Úc Lê Xuyên sau khi suy nghĩ một chút đem đàn violin thả lại vào trong rương, tiếp đi tới bên đàn dương cầm mở nắp ra, thử âm một chút sau nói: "Bài hát này đàn dương cầm sẽ dễ nghe hơn."
"Cậu còn biết chơi đàn dương cầm sao?" Mặc Sênh kinh ngạc hỏi.
"Ừ, tôi học qua rất nhiều nhạc khí, đàn violon là luyện chủ yếu.
Như vậy cũng tốt giống như thể dục sinh các chị, đánh bóng chuyền cũng sẽ đánh được bóng rổ chứ?"
"Đâu chỉ a..." Mặc Sênh bẻ đầu ngón tay cùng Úc Lê Xuyên tính toán, " Giờ học tự chọn của chúng tôi thì có bóng bàn, bóng rổ, bóng đá thậm chí là thái cực quyền, những hạng mục này trong bốn năm đại học phải học hết.
Thi đấu thể thao chuyên nghiệp như chúng tôi khá tốt, tranh giải có thành tích liền có thể triệt tiêu rất nhiều.
Bạn cùng phòng tôi Bạch Tiểu đình ở khoa giáo dục thể dục chuyên nghiệp, vậy thật là...!tốt nghiệp thi liền mười môn phối hợp."
Ngón tay Úc Lê Xuyên đặt trên đàn dương cầm diễn tấu.
Nhịp điệu du dương, ca khúc quen thuộc theo thanh âm đàn dương cầm được phơi bày ra, Mặc Sênh nghe vô vùng có cảm xúc.
Đàn xong một khúc, Mặc Sênh tự mình không keo kiệt chút nào tán dương: "Cậu thật là lợi hại a."
Úc Lê Xuyên cười thấy răng không thấy mắt, lại cảm thấy cao hứng quá lộ liễu vội vàng thu liễm lại nụ cười, lần nữa quên mất Mặc Sênh không thấy được biểu tình của mình.
Nhưng mà cậu cũng không biết, đạn mạc trên đỉnh đầu bán đứng mình.
Trước đó, Mặc Sênh thấy đỉnh đầu Úc Lê Xuyên hiện đều là điện tâm đồ, màu đỏ, nhảy lên bình thường.
Giờ phút này đột nhiên biến thành biểu tình [Vui sướng], cũng xếp hàng quét qua ba cái.
Úc Lê Xuyên ngồi, Mặc Sênh đứng, vẻ mặt này vạch qua trước mắt cô.
Mặc Sênh đột nhiên cảm thấy thú vị, tiếp tục khen ngợi: "Tôi cảm thấy tài nghệ dương cầm của cậu cũng không tệ, cái này còn là cậu không chủ yếu luyện.
Vậy nếu cậu chủ yếu luyện, không phải giống như Tiểu Lãng sao?"
Úc Lê Xuyên vội vàng chối: "Anh ấy là thầy, tôi khẳng định không theo kịp."
Nhưng mà đỉnh đầu quét qua sau biểu cảm [vui sướng].
Mặc Sênh tiếp tục khen: "Khẳng định được, siêu cấp dễ nghe, tôi tưởng như là đắm chìm trong đó."
Mặc Sênh nhìn thất thải( bảy màu) [Hì hì...] phía sau đi thoe ba cái biểu cảm [Trách móc] quét qua trước mặt mình, lúc này bật cười.
Mặc Sênh đi tới nhìn đàn violin của Úc Lê Xuyên hỏi: "Tôi nghe nói hệ các cậu đặc biệt đốt tiền, nhạc cụ cũng bằng toàn bộ tài sản của tôi." Vừa nói vừa dè dặt đụng một cái vào đàn violin của Úc Lê Xuyên.
Úc Lê Xuyên cũng không thèm để ý, gật đầu nói: 'Đúng, quả là một phân tiền một phân hàng, chúng tôi học chuyên nghiệp, dĩ nhiên là phải chuẩn bị nhạc cụ chuyên nghiệp một chút."
"Cái này của cậu bao nhiêu tiền?"
"Năm trăm ngàn."
Mặc Sênh vội vàng đem tay thu hồi lại, kinh ngạc hỏi: "Vân tay tôi sẽ không ăn mòn nó chứ?"
Úc Lê Xuyên lập tức cười: "Không có kim loại như vậy, âm sắc của nó là hết sức tốt."
Mặc Sênh cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều, rất sợ nhìn cũng có thể nhìn hư, toàn bộ tài sản của cô cũng không đủ.
Âm thanh nhắc nhở của điện thoại Mặc Sênh reo lên, Mặc Sênh cùng bạn đồng đội gửi trò chuyện giọng nói chuyện tranh tài hữu nghị, cũng không kiêng kị Úc Lê Xuyên đang ở đây.
Úc Lê Xuyên nghe một ít sau hỏi: "Chị có tranh giải sao, tôi có thể đi xem chứ?"
Mặc Sênh đĩnh đạc trả lời: "Tranh tài hữu nghị không có ý nghĩa, thật ra thì đây chính là ngược thức ăn."
Dựa theo đội ngũ bọn họ tài nghệ đệ nhất cả nước cùng những trường học khác tổ chức tranh tài hữu nghị, các hay là sân nhà, thật ra thì chính là ngược thức ăn.
Đây cũng là trường này muốn tìm các cô tài nghệ cao làm bồi luyện, để đội viên trong đội ngũ của mình biết vấn đề ở đâu.
Úc Lê Xuyên lại hết sức cố chấp: "Tôi vẫn muốn nhìn dáng cẻ tranh tài của chị một chút."
"Vậy thì tới thôi, chớ bị giọng oang oang của tôi hù là được." Mặc Sênh ngược lại không để ý cái này, đem điện thoại di động bỏ túi vào túi, hất cằm một cái với Úc Lê Xuyên, "Đi, tôi đưa cậu đi ăn cơm, đem theo năm trăm ngàn của cậu, chớ làm mất.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...