Mặc Sênh nhìn vật sáng trước mắt, trong nội tâm suy nghĩ vô cùng kỳ diệu.
Tất cả các cảm xúc u ám đều bắt đầu biến mất, trong lồng ngực bốc lên phảng phất là kẹo bông gòn, hương thơm bay theo chiều gió mà phất phơ mù mịt, lại tinh tế ấm áp, còn lan tràn vị ngọt, để cho Mặc Sênh luôn theo hướng cứng rắn đều bắt đầu ôn nhu.
Cô cười một tiếng, thản nhiên đưa tay sờ gò má của Úc Lê Xuyên, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ.
không thấy được chỉ có thể dùng tay để miêu tả dáng vẻ của Úc Lê Xuyên, mi của cậu, mắt của cậu, mũi cao cùng với đôi môi mềm mại.
Giống như câu chuyện thầy bói xem voi thời xưa.
Cô chỉ có thể bằng một chút cảm giác đoán ra dáng vẻ của Úc Lê Xuyên.
Chỉ là như vậy, cô vẫn cảm thấy chàng trai trước mắt này nhất định rất dịu dàng, bộ mặt đường cong hài hòa, da nhẵn nhụi.
Một lát sau Mặc Sênh nhanh chóng thu tay về, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ở đầu ngón tay mình hơi nóng lên, bụng ngón tay giống như đầu que diêm, lớp bột phủ ở diêm quẹt giấy nhám, lại tiếp tục đụng chạm thì sẽ bốc cháy.
Cô có chút lúng túng giải thích: "Tôi đại khái có thể đoán được hình dáng cậu ra sao."
"Ừ, như thế nào?"
"Chính là rất đẹp mắt."
Úc Lê Xuyên cười lên, tiếng cười êm ái.
Cũng không biết có phải hay không hai người dựa rất gần tiếng cười kia tựa như quát ngay ở lỗ tai Mặc Sênh làm cho cô theo bản năng bóp rái tai.
Úc Lê Xuyên tựa như nghĩ tới điều gì nói: "Học tỷ, tôi có hai tấm vé, gần đây sẽ có một buổi trình diễn tôi tham gia cho nên hy vọng học tỷ có thể tới làm khán giả."
Mặc Sênh đưa tay nhận lấy vé, gật đầu một cái nói: "Tôi nhất định phải cổ vũ cho cậu, ở dưới khán đài làm cho cậu điên cuồng đánh cell."
"Thật ra thì an tĩnh nghe là được rồi."
Mặc Sênh còn chưa từng nghe qua các buổi trình diễn chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Các cậu có phải hay không không thịnh hành cái này?"
"Ừ, quả thật các buổi hòa nhạc không quá giống nhau."
"Được, tôi biết, coi như xin nghỉ cũng sẽ đi." Mặc Sênh nhìn ngày tháng một cái, cũng không nhớ nổi ngày đó có giờ học hay không, liền đem vé bỏ vào trong túi xách của mình.
Úc Lê Xuyên vội vàng nói tiếp: "Tôi đưa chị trở về kí túc."
"Không cần! Cũng vào trường học còn đưa cái gì chứ? Trong trường học ai muốn đánh cướp hệ thể dục chúng tôi cũng phải cân nhắc nhiều một chút."
"À, không phải...Tôi....."
"Thật không cần, cậu cũng một ngày mệt nhọc rồi, về sớm một chút."
Mặc Sênh nói xong một thân một mình hướng kí túc xá nữ đi, đi mấy bước còn xoay người lại cùng Úc Lê Xuyên vẫy tay chào tạm biệt.
Úc Lê Xuyên nhìn Mặc Sênh đi xa một mình đứng ở chỗ cũ phiền muộn một lát sau đó mới hướng Mặc Sênh vẫy vẫy tay.
Cũng thật may cô không thấy được biểu cảm của Úc Lê Xuyên nếu không cũng có thể bởi vì biểu cảm mất mát này mà chạy nước rút trăm thước trở lại.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Kì Ninh cùng Bạch Tiểu Đình đồng thời hỏi: "Mặc Sênh, niên đệ không đưa cậu về?"
Hiển nhiên trước đó ở sân thượng nhìn chăm chú đây.
Mặc Sênh đem túi ném lên bàn, đĩnh đạc nói: "Tớ phải cần cậu ấy đưa về? Loại chuyện phí sức này phiền toái người ta làm gì chứ?"
Kì Ninh nghe xong trực tiếp vỗ trán của mình.
Bạch Tiểu Đình cũng là vẻ mặt đầy biểu cảm hoang đường hỏi: "Sênh ca, cậu không đưa học đệ đến tận cửa phòng ngủ chứ?"
Mặc Sênh rất kinh ngạc hỏi: "Không, còn phải đưa cậu ấy sao?"
Bạch Tiểu Đình thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tiểu Đình dựa vào ghế một chút, một tay hống cằm than thở: "Ai, tớ thật cảm thấy Sênh ca cùng niên đệ là không vui.
Theo lý thuyết, mới gặp lần đầu liền đánh người ta một trận, đến tiếp sau này còn có thể liên lạc đều rất thần kì, chúng ta mong đợi kết quả gì ở đây?"
Mặc Sênh bị Kì Ninh trừng mắt nhìn không thoải mái, luôn cảm thấy ánh mắt này rất là quen thuộc, mẹ cô mỗi khi cảm thấy cô không ai thèm lấy lúc ấy đều là loại ánh mắt này, hận thiết bất thành cương
* Hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong họ được tốt hơn)
Mặc Sênh cũng hiểu, vặn mở một chai nước suối còn chưa uống hỏi: "Cho nên tớ đây lại làm sai chứ?"
Bạch Tiểu Đình gật đầu, chỉ Mặc Sênh nói: "Biết muốn cùng niên đệ gặp mặt, cậu nhìn xem cậu mặc cái gì, đồ rách, quần jeans rách, cái này một chút cũng không lộ vóc dáng, ưu thế chân dài của cậu không hiện ra!"
Kì Ninh đi theo bổ sung: "Đúng, lông mày cậu có phải rất lâu không sửa?"
Mặc Sênh lớn tiếng kháng nghị: " Buổi sáng lúc đi tớ đã thoa son dưỡng, chính là ăn cơm xong lau mất."
Bặc Tiểu đình mở miệng lần nữa: "Niên đệ là không muốn đưa cậu, hay là cậu cự tuyệt?"
Mặc Sênh vẻ mặt đau khổ nói: "Tớ nói không cần, không ai dám đánh cướp tớ."
Bạch Tiểu Đình trực tiếp kêu rên một tiếng.
Kì Ninh giận đến vỗ vào bàn: "Đây là chuyện đánh cướp sao? Niên đệ coi như có chút tâm tư đối với cậu thật cũng phải cảm thấy cậu đối với cậu ấy không có ý nghĩa.
Tớ nói đầu cậu có phải có phải cầm khối gỗ khắc hoa văn qua loa liền có thể yên tâm lên? Đang để cho mình độc thân phương diện này cậu phát huy làm sao luôn là bình tĩnh như vậy chứ?
Mặc Sênh cảm thấy chột dạ, mở miệng to uống nước một hơi uống hết nửa chai.
thật không hiểu nổi cô bất quá là tìm niên đệ hỗ trợ làm bài tập nhóm dường như làm sao hãy cùng thi hành nhiệm vụ, không có làm xong còn có hai vị bà cô này quở trách cô.
Cái này giống như trò chơi Ất nữ, hết mấy đối tượng tấn công, kịch tình cũng là theo như hướng mập mờ phát triển.
Kết quả dựa theo não Mặc Sênh có đường về đi chơi, cũng có thể chơi ra các thủ đoạn bịp bợm belike sinh ly tử biệt, âm dương cách biệt.
Cô lại nghĩ tới hình ảnh cùng Úc Lê Xuyên ở chung với nhau.
đột nhiên bắt đầu nghĩ, Úc Lê Xuyên phát ra ánh sáng có phải hay không liền chứng minh cậu ấy chính là mục tiêu người kia mà cô đã định trước? Đây là Sơn thần đã chỉ định bạn trai cho cô.
Cô sau này sẽ cùng Úc Lê Xuyên.....bên nhau?
Cô cầm chai nước ngây ngô một lúc sau đó than thở.
Phỏng đoán dựa theo hành vi không ổn định của cô, trúng mục tiêu định trước cũng có thể biến thành trúng mục tiêu vô duyên.
Hơn nữa, cô phát hiện ấn tượng đối với Úc Lê Xuyên thật tốt vô cùng, bất quá không xác định được mình có thích cậu ấy hay không.
có lẽ bởi vì cô cũng chưa từng thích ai, căn bản không biết thích là càm giác gì.
chẳng qua là ở trong lòng bình ổn dựa theo cô cái loại đó ổn định phát huy, qua được không bao lâu là Úc Lê Xuyên có thể thành anh em của cô.
Bàn bàn
*
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Điện thoại di động của Mặc Sênh đột nhiên kêu lên.
Cô theo thói quen đem điện thoại di động đặt bên gối, bình thường cũng là buổi tối chơi điện thoại xong sau buông tay một cái liền ngủ.
cái gì đặt ở dưới gối có phóng xạ, nguy hiểm các loại đạo lý này cô đều hiểu.
Giống như mẹ cô mỗi ngày ở bên tai cô nói không nên thức đêm, cô như cũ là mình được mình làm vậy.
Đạo lý cô cũng hiểu, cái này thì chứng minh cô không phải là người không nói phải trái.
nhưng là vậy, có nghe hay không là một chuyện khác.
cô thô lỗ cầm điện thoại lên nhận nghe điện thoại sau nói: "a lô?!"
"Ba, rời giường, con trai muốn biếu người, mua cho người quần áo.
Tôi một giờ nữa sẽ đi đón cậu, chấp nhận cho cậu ngủ tiếp nửa giờ." Giọng nói Đường Huy ở trong điện thoại truyền tới, hình như ở bene kia còn đang sửa sang lại đồ, binh binh bàng bàng.
Cậu ta cũng tính giải trừ phong cách của Mặc Sênh, cũng biết gần đây đội bóng chuyền không tập thể dục sáng sớm, cố ý trước thời hạn gọi điện thoại tới.
Mặc Sênh nhìn một cái dãy số vừa điện tới, quen mắt, bất quá cũng không thuộc đoán chừng là số điện thoại di động của Đường Huy.
Cô ngay cả số điện thoại Đường Huy cũng xóa
"Tại sao chứ?" Mặc Sênh che chăn phiền não hỏi đất.
"Lấy lòng cậu, nịnh hót cậu, ái mộ cậu, muốn gặp cậu."
"Mẹ cậu cái rắm!"
"Ba tôi cho phép, ông ấy nói thay đổi mùa, cùng Sênh Sênh đi mua mấy bộ quần áo."
Mặc Sênh thức dậy ít nhiều có chút khó chịu, một tay ôm trán chậm trễ nửa ngày cũng không qua được.
Kì Ninh lại ở trong phòng ngủ, đang quét vệ sinh, thuận miệng: "Sênh Sênh, cậu đi mua hai bộ quần áo đi, gặp niên đệ cũng phải mặc đẹp một chút phải không."
Mặc Sênh hàm hồ trả lời: "Được, tớ đi."
Sau khi cúp điện thoại đem đặt ở bên cạnh, định ngủ một lúc nữa, đột nhiên liền đứng dậy hỏi Kì Ninh: "cậu làm sao biết Đường Huy muốn cùng tớ đi mua quần áo?"
Kì Ninh lập tức bị thẩm vấn, cười mỉa hai tiếng trả lời: "Cậu ta quan tâm tới chuyện của tớ với Trương Nghiêu, thuận miệng nói đến."
"Cùng đi."
"Tớ không đi." Kì Ninh lập tức cự tuyệt, nếu cô đi Đường Huy sẽ dùng mí mắt kẹp chết cô.
Mặc Sênh nhìn chằm chằm Kì Ninh một hồi, mới từ trên giường ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Sầm Mộc Khả: "Cùng tớ đi dạo phố, Đường Huy trả tiền cho tớ."
Sầm Mộc Khả: Tớ đi, cậu muốn lừa cậu ta bao nhiêu? Tớ cho cậu tính toán một chút cân nhắc xem.
Sở Dư Sênh: Được, đều là chú tớ cho, đến lúc đó đi dạo một vòng nhìn một chút có thích gì hay không.
Sầm Mộc Khả: Được!
Mặc Sênh đi gặp Úc Lê Xuyên, ít nhất còn có thể thoa ít son dưỡng.
Đi gặp Đường Huy dứt khoát lười chỉnh trang, buộc tóc đuôi ngựa tết tóc đuôi sam tùy tiện mặc bộ quần áo hôm qua liền ra ngoài.
Đường Huy có xe riêng, vẫn là đại g, chủ yếu là xe khác cậu ta cũng chê là quá hẹp, không muốn chui xe nhỏ.
Bất quá trong trường học không để cho sinh viên lái xe, Đường Huy liền thuê nhà xung quanh trường để xe.
Hôm nay phải ra ngoài, cậu liền lái xe đến cổng trường trông rất thu hút, sinh viên đi ngang qua đều sẽ phải ngoái đều nhìn lại.
Mặc Sênh cùng Sầm Mộc Khả có thể ngồi hàng sau, cô lười biếng dựa vào vai của Sầm Mộc nghỉ ngơi: "Tớ ngày hôm qua thức đêm chơi game, chưa tỉnh ngủ."
Đơn giản một cử động nhỏ cũng có thể để cho Sầm Mộc Khả hưng phấn quá sức.
Sầm Mộc là thành viên đôi cổ vũ của trường, trừ cái này ra còn có một thân phận đặc biệt chính là hội trưởng hội chi viện của Mặc Sênh.
Cô tuyệt đối là "Fan bạn gái" trong số những người hâm mộ Mặc Sênh, cái gì tìm bạn trai? Mặc Sênh của chúng ta so với các người còn đẹp trai, có cảm giác an toàn hơn.
Cái này cũng khiến cho Sầm Mộc Khả nhìn Mặc Sênh đến gần nam sinh cũng hết sức ghét, ít nhất Sầm Mộc coi như vô cùng ghét Đường Huy.
Giờ phút này Mặc Sênh sựa vào vai cô thật là giống như người mình yêu dựa vào vai mình nghỉ ngơi, Sầm Mộc Khả cả người cũng nhộn nhạo, lại hiếm thấy xấu hổ, cũng không dám cử động nhiều, cố giả vờ bình tĩnh nói: "Không có sao, cậu cứ dựa vào tớ nghỉ ngơi một lát."
Lúc Đường Huy nổ máy nhìn kính chiếu hậu một cái, thấy dáng vẻ của Sầm Mộc Khả không nhịn được "Chậc" một tiếng.
Sầm Mộc Khả trực tiếp liếc Đường Huy một cái.
Đường Huy cảm thấy mình thật đúng là ủy khuất bất quá không để ý tới, ngồi ở ghế lại xác định vị trí bản đồ dẫn đường.
Sầm Mộc Khả đột nhiên nói một câu: "Đó không phải là niên đệ lần trước sao?"
Mặc Sênh theo hướng Sầm Mộc Khả nhìn sang, liền thấy Úc Lê Xuyên đứng ở cửa trường học, đứng cạnh người bạn của cậu, hai người đang nói cái gì đó.
Úc Lê Xuyên trên người còn đeo một chiếc cặp nhỏ, theo hình dáng hẳn là dành cho dành violin.
Cái rương của bạn cậu còn lớn hơn, dứt khoát đặt dựng ở bàn chân, hiển nhiên là cõng cũng sẽ nặng, đoán chừng đó là một cây đàn cello.
Lúc Mặc Sênh nhìn sang, đúng lúc thấy một cô gái chạy về phía Úc Lê Xuyên, cầm điện thoại di động trong tay.
Sầm Mộc Khả ngẩng cổ nhìn, nói lầm bầm: "Bị xin số điện thoại di động, có phải hay không hải vương thì nhận thấy nhất cử nhất động này.
Mặc Sênh khẩn trương, loại cảm giác khẩn trương tới không giải thích được.
Úc Lê Xuyên hiển nhiên là cự tuyệt, người bạn bên cạnh giúp hắn giảng hòa.
sau khi cô gái kia rời đi, có những cô gái khác đeo nhạc cụ trên lưng cũng ồn ào đi theo, hiển nhiên là kiểu tính cách vui vẻ hướng Úc Lê Xuyên kêu lên: "Úc Lê Xuyên, tôi sinh con khỉ cho cậu!"
Úc Lê Xuyên nhìn về hướng đó một cái, sau đó lịch sự nói: "Cậu tâng bốc tôi, tôi không thể ra sức với loài này, xin lỗi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...