Cổ Long Bá • Phượng Vũ Hiện
Sắp 7:30 phút .
Buổi hoạt động đốt lửa trai và ăn đồ nướng vẫn diễn ra sôi động , nhưng có nhiều người nóng giận vì không biết nướng nên còn đói bụng...
Huấn luyện viên bước đến thông báo.
" Buổi hoạt động đến đây sẽ kết thúc , vì thời tiết sắp có mưa , nên mọi người chuẩn bị về liều nghỉ ngơi , sáng sẽ có buổi leo núi...!" Vừa nói xong đã đi.
Mọi người nghe thông báo đều bàn tán sôi nổi , có người than , cũng có người thích chí...
" Cậu ăn no chưa ? " Nhìn cô vẫn còn nhưng đã ăn chậm nên hỏi.
" Đã no , cảm ơn cậu.
" Cô không thể ăn chỉ thịt và thịt được nữa.
Rầm...!Xẹt...
" A...!Có sấm sét..
" Tiếng kinh hô của Nhan Tư Tình làm mọi người giựt mình.
" Chỉ là sấm sét cậu hô lớn như vậy làm gì ? " Chúc Dung Huyền ôm ngực nói :
" Lạc Lạc để mình ôm cậu cho hết sợ.
" Nghị Phàm thấy Lạc Lạc giựt mình nên quan tâm.
" Không cần , mình không đến mức đó , chỉ là tiếng hô bất ngờ thôi.
" Bình tâm lại đáp :
Ở đây chỉ có một người không giựt mình , trong lòng còn đang chờ đợi...
" Mọi người về phòng , tranh thủ nghỉ ngơi.
" Nói rồi đi trước.
Hắn cũng đuổi theo không rời.
Mạnh ai vào liều nghỉ ngơi.
Ban đêm sấm chớp đã lớn kiềm theo những giọt mưa rơi như thát đỗ.
Trong liều.
Khinh Vũ chưa bao giờ ngủ ở liều còn có mưa lớn đang rơi bên ngoài , lăng qua lại làm nhớ chuyện buổi chiều , làm lòng nóng như lửa...
Bên này chỉ cần cô có chuyển động tai hắn đều nghe được mặc cho mưa lớn.
Đang khó chịu nghiêng qua nhìn thì thấy có một con rết nhỏ , không biết bò vào được lúc nào , cả kinh hô :
" A...!" Bật dậy sợ hãi rút vào một gốc nhìn con rết di chuyển.
" Khinh Vũ mở cửa là mình , cậu làm sao ? " Nghe giọng hô hắn biết cô đã thấy con rết do hắn cố tình để vào , con rết này loại nhỏ cũng không độc.
Nghe giọng nói quen cô mở cửa , nổi sợ mưa lớn thêm con rết đã khiến cô hoang mang không nghĩ nhiều.
Cửa vừa hé hắn đã chui vào , nhìn con rết đang bò chậm dùng khăn giấy tóm gọn vo lại quăng ra ngoài.
Hành động thật nhanh.
Thấy con rết đã không còn cô mới bớt sợ , nhìn Uy Bá trên mặt nước mưa nhỏ giọt , người chỉ mặc áo ba lỗ , quần đùi đã ước vì mưa thấm vào thân hình cường tráng , các cơ bắp không quá lớn nhưng rất mạnh mẽ , cơ bụng nhìn đã 8 múi , phía dưới quần độn lên rất lớn...
" Sao cậu biết mà qua ? Trời mưa lớn như vậy mình la âm thanh cũng bị lấn át đi.
" Cô khó tin nói :
" Không phải lúc trước Nghị Phàm nói mình biết võ sao , mình nghe được cậu kinh hô , vì lo cho cậu nên mình qua nhanh.
" Hắn giải thích , nhưng tầm mắt đã nhìn từng chỗ trên cơ thể của cô rồi.
Đôi mắt to tròn lãnh ngạo như sương mai , mày liễu mi cong , mũi quỳnh cao thẳng , đôi môi đỏ hồng tự nhiên , bầu ngực sửa sau lớp áo ngủ hiên ngang vểnh cao ngạo nghễ , bờ mông căn tròn tràn đầy sức sống...!Khiến hắn chú ý nhất là đôi chân thon dài miên mang của cô...!
Thân hình thật là tuyệt mỹ mê người , cả khuôn mặt đẹp hợp lại « phong hoa tuyệt đại »
Thấy hắn châm chú nhìn cô ngược lại cũng không nóng giận mà cô còn sinh lòng chiều chuộng , dung túng , vì sao ?...!Không lẽ cô vừa gặp đã yêu ? Hay là sâu bên trong cô cũng mê sắc đẹp của hắn ? ...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...