Cố Lên Nào! Làm Một Người Đàn Ông Tốt!
Hơn nữa, bây giờ là năm 1962, vừa trải qua nạn đói kéo dài ba năm, cái bóng của chuyện không đủ ăn mà sắp chết đói vẫn còn đọng lại trong lòng mọi người, nông thôn thì có gì không tốt kia chứ, ít nhất là vẫn còn có núi có sông, có lương thực để mà ăn.
Nếu tìm được một nhà thông gia có điều kiện tốt ở nông thôn, lại thương con gái, thì chưa chắc đã thua kém gì một cô gái bình thường ở thành phố ấy chứ.
Sau khi cân nhắc ưu nhược điểm, sắc mặt Từ Tiền Tiến mới khá hơn một chút.
"Tôi cũng không thèm quan tâm đến điều kiện của người đó làm gì, quan trọng là nhân phẩm, tính cách của người đó thế nào thôi.
Cô ấy có thể cùng tôi hiếu thuận với mẹ, mới là điều quan trọng nhất."
Từ Tiền Tiến không muốn nói rằng anh ta đang tìm người ở nông thôn, ngược lại, đến đến là dễ nghe.
Ít nhất, một số người thuộc lớp cha chú đi ngang qua, cảm thấy anh ta nói rất dễ nghe.
Bọn họ đều là người làm cha làm mẹ, còn có phẩm chất nào được bọn họ tôn trọng hơn là lòng hiếu thảo đây?
"Đúng rồi, tôi nhớ hình như Tống Thần ở phân xưởng số một cũng ở cùng một khu nhà với anh nhỉ.
Anh ta cũng trạc tuổi anh đấy, cũng chuẩn bị xem mắt thì phải ha?"
Đề tài lại được chuyển sang một người khác.
"Anh ta? Tôi chưa nghe nói qua, Thần Nhi cũng đáng thương thật.
Không ai giúp anh ta lo liệu cả, nhưng mà mẹ tôi là một người tốt bụng, để ngày mai tôi thử nói chuyện với mẹ xem sao, nhờ bà giúp Tống Thần tìm một đối tác phù hợp."
Khi nhắc đến Tống Thần, vẻ mặt Từ Tiền Tiến càng thêm kiêu căng.
Biết làm sao được, anh ta cảm thấy điều kiện của mình tốt hơn Tống Thần rất nhiều.
Trong mắt anh ta, Tống Thần chỉ là một kẻ làm nền cho anh ta, khiến anh ta có vẻ như càng ưu tú hơn.
Cả hai đều là con một, anh ta ít nhất là còn có một người mẹ góa bụa, còn cha mẹ Tống Thần đều đã mất cả rồi, ngay cả một người để giúp đỡ còn chẳng có.
Đều là tiếp nhận công việc của cha mẹ mà vào làm việc trong nhà máy xán thép, tuy đều là học việc như nhau, nhưng anh ta lại có Trương Mãn Đa - một thợ nguội cấp bảy làm thầy hướng dẫn.
Tống Thần là một kẻ cà lơ phất phơ, mỗi ngày đều chỉ làm việc qua ngày trong nhà máy, vừa nhận được tiền lương của một tháng là đã đi ăn uống thoải mái, tiêu tiền không đúng mực.
Người lớn trong viện đều cảm thấy hắn là người không biết tính toán cho cuộc sống, Trương Mãn Đa cũng đã dạy bảo hắn mấy lần nhưng mà hắn đều không nghe, cho nên hiện tại ông ấy cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa luôn.
Mọi người đều cảm thấy hắn thiếu kiểm soát, gần như là vô dụng rồi.
Đương nhiên, hắn không phải là không có điểm nào hơn Từ Tiền Tiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...