Có Lẽ Yêu Mất Rồi
“Để tôi nói cho anh một bí mật nhé”.
Sở Tư tung tăng chạy lên phía trước.
“Ừm”.
Doãn Mặc Nhiên điềm tĩnh đi phía sau cô, tay cầm túi xách giúp cô.
Sở Tư chạy về phía chiếc dốc xa xa trực tiếp nằm dài ra đó, Doãn Mặc Nhiên chỉ có thể đứng bất lực nhìn cô pha trò.
Cô đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm nhẹ nhàng lên tiếng “Đây là nơi tôi thường lui đến nhất, mỗi khi tâm trạng không tốt lại mò đến đây mãi cứ như một thói quen”.
“Hôm nay vì anh giúp tôi nên tôi mới chỉ cho anh đấy”.
Doãn Mặc Nhiên thở dài trực tiếp đi đến kéo cô dậy “Được rồi”.
“Chậc” Sở Tư cắn răng phát ra âm thanh bất mãn, chật vật đứng dậy để hắn cầm tay lôi đi.
Một bước chân của hắn bằng hai ba bước chân lí nhí của cô, Sở Tư mơ mơ màng màng đi theo sau.
Lúc này cô đứng sững lại, khiến hắn đang kéo tay cô đi cũng phải khựng lại.
Cô trực tiếp hất tay hắn ra, hai tay cầm lấy vạt áo vest kéo hắn về phía cô.
Sở Tư khẽ nhón chân hôn lên đôi môi của hắn.
Doãn Mặc Nhiên có chút bất ngờ nhưng vài giây sau lại bắt nhịp ngậm lấy đôi môi anh đào đầy đặn của cô.
————-
Sở Tư tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn, cô nheo mắt nhìn xung quanh.
Đây đâu phải là phòng cô? Sở Tư thầm nghĩ trong lòng.
Cô nhớ đến chuyện đêm hôm qua, bản thân đã uống rượu.
Đã gặp Doãn Mặc Nhiên, còn lại thì cô chẳng nhớ gì sất!
Nhưng rốt cuộc đây là đâu, cô tại sao lại ở đây?
Sở Tư cầm lấy điện thoại tiến về phía cánh cửa, khẽ mở cánh cửa ra.
Bên ngoài là hàng lang to lớn dài hơn 10 căn phòng nữa, cô chầm chậm tiến ra ngoài.
Căn biệt thự này to chắc phải gấp 10 lần nhà của cô, Sở Tư thầm đánh giá.
Cô tiến sâu vào phía xa xa của hành lang, đột nhiên cô khựng lại bởi những tiếng nói xì xào phát ra từ căn phòng trước mặt.
Sở Tư nheo mày tiến lại gần cánh cửa áp tai vào nghe.
“Cậu liên hệ với Rio, nói cậu ta xử lý êm đềm chuyện bên đó đi.
Còn tên Trần kia vẫn chưa có động tĩnh gì thì cứ để hắn vui vẻ chút nữa”.
Giọng nói uy nghiêm của Doãn Mặc Nhiên vang lên.
“Còn tên hôm qua ở quán nhậu?”.
Một giọng đàn ông khác vang lên.
“Phế hai tay của hắn đi, cả công cụ sinh sản nữa”.
Nghe đến đây Sở Tư hai mắt trợn tròn, phong thái nói chuyện không khác gì băng nhóm xã hội đên cô hay gặp trên phim.
Cô lùi lại vài bước vô tình va phải người nào đó.
Cô giật thót mình quay đầu nhìn người đứng phía sau mình, hắn không có vẻ ngoài đáng sợ.
Ngược lại trông rất phong độ, dáng người cao to xem xem Doãn Mặc Nhiên.
Hắn ra hiệu cho cô im lặng né qua một bên sau đó dửng dưng mở cửa đi vào, Sở Tư nhìn thấy bên trong có hơn 3 người đàn ông đều mặc vest đen.
Tướng ta cao to, gương mặt tuy không bặm chợn đáng sợ nhưng lại toát ra sát khí uy nghiêm.
Doãn Mặc Nhiên mặc quần âu đen cùng áo sơ mi đen, đứng tựa vào bàn làm việc trước mặt ba tên mặc âu phục đen.
Người đàn ông vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của nọn họ, Doãn Mặc Nhiên đưa tay ra như gọi cậu đi đến bên cạnh.
Cánh cửa phòng cũng dần đóng lại.
Sở Tư lúc này lại từng bước từng bước rón rén tiến đến gần cánh cửa áp tai vào nghe tiếp cuộc trò chuyện.
Lúc này giọng nói của người vừa vào ban nãy vang lên “Lão đại, anh ở đây bàn chuyện không sợ con chuột nhỏ của anh tỉnh dậy rồi đi lung tung sao?”.
Lời nói này rõ ràng là mang hàm ý ám chỉ cô đây mà!
Sở Tư giật mình nhìn xung quanh, cô rón rén chạy về phía phòng ban nãy cô đi ra.
Nhưng do vô tình đóng cửa nên cô chẳng phân biệt được phòng nào với phòng nào nữa, Sở Tư bối rối đứng nhìn xung quanh.
“Bên trái, đi lên 2 phòng nữa”.
Sở Tư nhanh chân chạy đến cánh cửa, tay vừa đặt lên tay nắm cửa cô như nhận ra gì đó.
Chầm chậm quay đầu lại, Doãn Mặc Nhiên đứng dựa người vào bước tường gần đó.
Mặt ôn nhu nhìn cô, bây giờ cô như một con chuột nhỏ đang bị con mèo xoay vòng vòng vậy…..
“Chuyện này, tôi không có nghe lén đâu.
Anh đừng có nghe tên kia nói bậy”.
Sở Tư lắp bắp một lúc mới nói được hết câu.
Trái với sự bối rồi của Sở Tư, Doãn Mặc Nhiên vẫn ung dung đứng khoanh tay dựa vào tường thản yên ồ lên một tiếng “Ý co là Thiên Dực?”.
“Đúng đúng, đừng nghe cậu ta nói bậy”.
Sở Tư loạn quá hoá hồ đồ, những lời không nên nói cô lại đem ra nói hết thể….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...