Có Lẽ Yêu Mất Rồi
Suy nghĩ của Sở Tư lại lần nữa bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại, người gọi đến lại là quản lý Dư.
Cô thở dài rồi bắt máy
“Lại có chuyện gì sao chị Dư?”.
“Em mau quay về công ty đi, giám đốc có chuyện cần tìm em”.
Sở Tư ngẫm nghĩ một lúc liền đồng ý, cô cúp máy sau đó liền quay người đi về công ty.
————
Cô đứng trước cửa văn phòng giám đốc, cô hít sâu một cái sau đó gõ cửa vài cái rồi đẩy tay nắm cửa đi vào.
Doãn Mặc Nhiên ngồi bên bàn làm việc, vẫn là bộ dạng chuyên tâm làm việc đó của hắn.
Sở Tư có chút lúng túng lên tiếng “Giám đốc anh tìm tôi?”.
“Ừm, ngồi đi”.
Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi mấy tờ giấy trên bàn, vừa nói hắn vừa đọc mấy xấp giấy tờ hồ sơ.
Sở Tư vốn rất giỏi trong việc tiếp chuyện hoặc làm cho bầu không khí trở nên giãn ra hơn nhưng cô cảm giác như đứng trước hắn khiến lời ra đến cổ rồi lại không thể nói ra….
Tâm trạng của cô nhất thời cũng không được tốt nên cũng lẳng lặng ngồi bên ghế sofa đợi hắn xử lý xong công việc.
Căn phòng lúc này rơi vào yên tĩnh, Sở Tư có chút khô họng.
Cô đưa tay vơi lấy bình nước cùng ly thuỷ tinh trên bàn, ung dung rót nước uống.
Đúng lúc cô vừa định lên tiếng lại có người gõ cửa, trợ lý Hạ ló người vào “Giám đốc, cậu Chu đến rồi”.
“Ừm”.
Anh điềm đạm đáp lại, ánh mắt lúc này cũng nhìn về phía cô như đợi hành động tiếp theo của cô.
Sở Tư đưa tay uống hết ngụm nước trong ly sau đó liền đứng dậy tạm biệt “Vậy tôi quay lại sau”.
Cô tuỳ tiện đặt ly thuỷ tinh lên bàn rồi rời đi.
Bên ngoài cửa Chu Âu Dương chậm rãi bước vào, Sở Tư từ bên trong đi ra.
Trong một khắc hắn liền nhận ra cô, Sở Tư hôm nay tâm trạng không tốt nên cũng chẳng có nhã hứng để ý đến ai khác.
Cô đi thẳng một mạch ta ngoài, mặc cho Chu Âu Dương đứng nhìn cô chăm chăm.
Vẻ mặt hắn có chút bất ngờ, lại pha lẫn chút vui mừng?
“Tiền bối!!”.
Sở Tư dễ dàng nhận ra giọng nói nhí nhảnh kèm chút chua ngoa này, trong cả cái công ty này chỉ có Thiệu Vân mới có cái giọng đặc trưng này!
“Hửm?”.
Sở Tư quay đầu nhìn về phía Thiệu Vân.
“Chị ăn gì chưa? Hôm nay em muốn mời chị ra ngoài ăn, sẵn làm quen với nhau”.
Thiệu Vân chạy đến ôm lấy cánh tay của Sở Tư.
Cô trầm tư suy nghĩ một lúc, cả ngày hôm nay cô cũng chẳng ăn gì rồi.
Đi ăn với cô ta một lúc có lẽ không sao, nghĩ xong cô liền gật đầu đồng ý với Thiệu Vân.
“Vậy chúng ta đi thôi, em đảm bảo chị sẽ thích chỗ này”.
Vừa nói cô vừa kéo Sở Tư đi.
*********
Tại một quán đồ nướng bình dân, chỗ này chỉ có mấy người xăm trổ đáng sợ với mấy người chạc tuổi xế chiều lui tới.
Còn trẻ như Thiệu Vân….
Chắc chỉ có mình cô ấy..
“Đây là chỗ cô nói?”.
Sở Tư ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Aida, chị cứ ngồi xuống.
Đừng đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài của nó”.
Thiệu Vân kéo cô ngồi vào ghế sau đo liền quay người nói với chủ tiệm đang đứng nướng xiên ở phía xa xa “Ông chủ cho 15 xiên cừu nướng, 10 xiên bò cay và 10 xiên bò nướng xả”.
Thiệu Vân ngưng lại, cô ngập ngừng suy nghĩ gì đó trong vài giây “Thêm 2 chai bia nhé”.
Sau khi đã gọi món, Thiệu Vân vui vẻ ngồi đối diện Sở Tư “Hôm nay chúng ta nhất định, nhất định phải say mới được về”.
“…..”
“Aida đừng có cứng nhắc như vậy”.
Thiệu Vân lấy chiếc dĩa nhỏ trong rổ trên bàn ra, cô bốc thêm bịch đậu phộng rang muối ớt xé ra đổ vào dĩa.
Cô tiện tay bốc một cái đút vào miệng Sở Tư “Nhai đi, ngon lắm đúng không?”.
Sở Tư đầy nghi ngờ nhìn Thiệu Vân, cơ miệng bắt đầu hoạt động.
Cô chầm chậm nhai, sau khi hạt đậu phộng đã phát huy được hết hương vị.
Cơ mặt cô lại giãn ra vài phần.
“Sao, ngon chứ?”.
Thiệu Vân mặt đắc ý cười cợt.
Lúc này chủ tiệm cũng mang ra đồ ăn và bia, Thiệu Vân một tay khui bia một tay rót bia đưa đến trước mặt Sở Tư.
“Cụng ly chúc mừng tỉ muội ta có duyên gặp nhau”.
Cô cầm ly bia đưa đến trước mặt Sở Tư.
“Ừm”.
Sở Tư cầm ly bia lên nhếch mép cười khẽ cụng ly với Thiệu Vân, cô thầm nghĩ cô bé Thiệu Vân này có lẽ không giống với lời đồn lắm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...