Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Đông cục cưng và ba Già Li cùng nhau trang trí lại Tiểu Thạch Ốc trở lại dáng vẻ xinh đẹp như lúc trước.

Từng chuỗi vỏ sò buông xuống, theo sóng nước nhẹ nhàng đung đưa, những đóa hoa nhỏ trên nóc nhà lặng lẽ nở rộ, những con sao biển bám vào tường bất động, dưới tia sáng chúng tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời đêm.

Ánh dương dần tắt, lấy đi những tia nắng cuối cùng, màn đêm lặng lẽ buông xuống, cả vùng biển trở nên tối tăm im ắng, vạn vật dần chìm vào giấc ngủ.

Sóng vỗ vào bờ, hải tảo trôi nổi gần bờ phát ra ánh sáng mờ ảo, như sông sao trong đêm, muôn vàn vì sao, lấp lánh sáng ngời.

Khu biển nông, trong Tiểu Thạch Ốc.

Ánh sáng dịu nhẹ của dạ minh châu trên tường chiếu xuống, tan trong đôi mắt xanh biếc của tiểu nhân ngư.

Đông cục cưng nâng đóa hoa trắng cẩn thận đặt bên cạnh giường vỏ sò, ngày mai tặng anh.

Sau khi làm xong việc này, bé mới chậm rãi bơi về giường vỏ sò, đắp kín chăn nhỏ, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ.

Trong giấc ngủ không biết đã mơ thấy gì mà khóe môi tiểu nhân ngư cong lên, hôm sau tỉnh lại khóe miệng vẫn luôn vểnh lên.

Ngay khi vừa mở mắt, Đông cục cưng đã trông thấy san hô mềm đẹp đẽ ngoài cửa sổ, đám cá nhỏ màu đỏ chui ra phun bong bóng, bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp.

Hôm nay tâm trạng của Đông cục cưng đặc biệt tốt, từ lúc thức dậy đã mỉm cười, mặt nhỏ tươi tăn như hoa, không cần ba đút cháo thịt, tự mình ngoan ngoãn ngồi trước chén vỏ sò, hai tay nâng muỗng nhỏ, ăn từng ngụm cháo thịt.

Ăn hết một chén cháo thịt, Đông cục cưng cảm thấy mình lợi hại vô cùng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba, "Nhóc con, ăn xong rồi ~"
Già Li cảm thấy Đông cục cưng đáng yêu quá mức cho phép rồi, không nhịn được bế bé lên cọ cọ, "Cục cưng giỏi lắm!"
Đông cục cưng cười hai mắt cong cong, "Ba ơi, nhóc con bắt cá."
Già Li trêu bé, "Cục cưng muốn bắt cá, hay là muốn anh nào?"
Đông cục cưng không chút do dự nói, "Muốn anh ạ." Dứt lời, lông mày nhỏ của Đông cục cưng nhăn lại, nhưng mà, nhưng mà nhóc con cũng muốn đi bắt cá nữa.


Đông Quỳ thò đầu ra từ căn nhà sát vách, hô to về hướng Tiểu Thạch Ốc, "Đông cục cưng! Đông cục cưng!" Âm thanh đầy sung sướng của Đông Quỳ vang lên, "Chúng ta đi bắt cá thôi, ui da cha đừng có túm con, con phải đợi Đông cục cưng..."
La Á giơ nắm tay lên, hung tợn nói, "Mày đừng cứ trêu chọc Đông cục cưng nữa, nếu mà làm nhóc con khóc cha đánh mày đấy!"
"Cha, người thật dong dài..." Đông Quỳ cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được cha La Á của mình, bị xách đi luôn.

Hôm nay Nguyên Khê bện một bím tóc đuôi sam xinh đẹp bơi tới, "Đông cục cưng em có đi bắt cá không?"
Giọng Đông cục cưng lanh lảnh, "Nhóc con đi!"
Nguyên Khê mím môi cười khẽ, "Vậy thì mình đi cùng nhé, hôm nay chú Ngải Thụy dẫn chúng ta đi bắt cá đấy."
Đông cục cưng nắm đuôi cá, vô thức gặm một miếng, "Nhóc con, chờ anh nữa."
"Anh ở đây chờ với em." Nguyên Khê vươn tay kéo đuôi nhỏ của bé ra, "Đừng gặm đuôi, vảy sẽ bị bong ra."
"Vâng." Đông cục cưng ngoan ngoãn thả đuôi xuống, ghé vào cửa sổ chống cằm ngẩng đầu chờ đợi, chờ rồi lại chờ, chờ đến khi đáy biển tối tăm xuất hiện một đuôi cá màu đen.

"Anh ơi ~" Đông cục cưng vui sướng nhảy lên, nhanh chóng lắc đuôi nhào tới.

Hàn Trạm kéo một con Cá Đầu To bơi rất chậm, cậu vươn tay còn lại đón được Đông cục cưng, sau đó ôm trước ngực.

Đông cục cưng nâng hoa nhỏ đưa tới trước mặt Hàn Trạm, "Cho anh đó ~"
Hàn Trạm cúi đầu nhìn bông hoa trắng nhỏ, "Nhóc con cầm thay anh nhé."
"Vâng."
Hàn Trạm hỏi tiểu nhân ngư, "Nhóc con ăn cháo thịt chưa?"
"Tự nhóc con, ăn xong rồi!" Đông cục cưng ưỡn ưỡn ngực nhỏ, rất là kiêu ngạo.

Sau cơn bão lốc, số lượng Cá Đầu To giảm mạnh, nghĩ đến tiểu nhân ngư có lẽ không có thịt ăn, Hàn Trạm dậy sớm đi bắt cá, tốn rất nhiều công sức mới bắt được một con, bởi vậy mới tới chậm.

Đông cục cưng vừa ăn no nhìn chằm chằm con cá xấu số, nhóc con hình như vẫn có thể ăn thêm một chén cháo thịt nữa.

Cháo thịt buổi sáng Đông cục cưng ăn là Cá Ngân Vĩ, Cá Đầu To khu biển nông gần như đã bị nhân ngư ăn sạch.

Lôi Triết đi nơi khác tìm kiếm, rất lâu vẫn không bắt được con nào, đành bắt mấy con Cá Ngân Vĩ quay về.


Cá Ngân Vĩ không tươi mềm như Cá Đầu To, tuy nhiên đều là loại xương ít thịt mềm, là một trong những loại cá tiểu nhân ngư thích nhất.

Đông cục cưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, bé che miệng, lắc đầu liên tục, "Nhóc con hông ăn đâu."
Hàn Trạm nâng tiểu nhân ngư lên, vẻ mặt nghi hoặc, "Sao lại không ăn?"
Đông cục cưng chớp chớp đôi mắt, "Nhóc con, muốn nuôi cá."
Đông cục cưng cảm thấy bé rất là thông minh, cá to sinh cá nhỏ, cá nhỏ sinh cá con, cứ như thế nhóc con sẽ có cá ăn mãi không hết!
Đông cục cưng cúi đầu đếm ngón tay, "Nuôi, sẽ có một con cá, hai con, ba con,...thật nhiều cá."
"Tiểu nhân ngư nuôi cá ~" những lời này không biết đã chọc vào điểm cười nào của Đông cục cưng, bé cười rộ lên.

Hàn Trạm nhướng mày, bình tĩnh phân tích khả năng của con cá, "Nó là Cá Đầu To giống đực, không thể sinh cá con."
"A?" Đông cục cưng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Hàn Trạm kiên nhẫn giải thích cho bé, "Cá Đầu To giống đực không thể sinh sản, chỉ có giống cái mới sinh được cá con."
Đông cục cưng vẫn rất là mờ mịt, anh đang nói gì vậy, nhóc con nghe hông hiểu.

Hàn Trạm nhìn đôi mắt trong veo của tiểu nhân ngư, lập tức không nói nên lời, "...Được rôi, anh lại bắt một con Cá Đầu To giống cái cho em."
"Ba ơi, nhóc con nuôi cá ~"
Nhân ngư không có quan niệm về duy trì sự sinh sản*, thường ăn một cái là ăn sạch một loài, nghe Đông cục cưng muốn nuôi cá, Già Li căn bản không hiểu nổi, thậm chí còn thấy rất là phiền phức, "Vì sao phải nuôi cá, trong biển có rất nhiều mà, không đủ ăn thì đi bắt tiếp là được."
"Được, lần sau nhóc con không có thịt ăn, em đi bắt." Lôi Triết điềm nhiên đáp lại một câu.

.

Kiếm Hiệp Hay
Già Li lập tức sửa miệng, "Vậy nuôi đi, cục cưng muốn nuôi cá như thế nào, ba giúp con."
Đông cục cưng cảm thấy có thứ gì củng củng vào đuôi nhỏ của mình, bé quay đầu nhìn lại, "Ha, Tiểu Hôi Hôi."
Tiểu Hôi Kình phát ra âm thanh "U u" vui vẻ, cái đầu to nhẹ nhàng củng tay của Đông cục cưng, muốn bé chơi cùng nó.

Đông cục cưng vươn bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ Tiểu Hôi Kình, "Nhóc con phải nuôi cá." Không thể chơi với Tiểu Hôi Hôi rồi.


Tiểu Hôi Kình giống như hiểu được lời Đông cục cưng nói, kêu "Uh uh"hai tiếng.

Khuôn mặt nhỏ cuẩ Đông cục cưng tràn đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, "Oa, Tiểu Hôi Hôi giỏi quá."
"Cục cưng vui như vậy à, Tiểu Hôi Kình nói gì với con thế?" Già Li trêu bé.

Đông cục cưng chỉ vào Tiểu Hôi Kình, nói với ba Già Li, "Tiểu Hôi Hôi, nuôi cá."
Già Li theo phản xạ nhìn về phía Lôi Triết, nhóc con đang nói gì sao y không hiểu gì hết.

Hàn Trạm mở miệng nói, "Ý nhóc con là Tiểu Hôi Kình sẽ nuôi cá."
"Ừm ừm ~" Đông cục cưng gật gật đầu, Tiểu Hôi Hôi nói là nó sẽ nuôi cá đó.

"Vậy thử xem." Hàn Trạm buông Cá Đầu To ra, con cá sau khi thoát khỏi ma trảo điên cuồng quẫy đuôi, cuống quít chạy trốn.

Tiểu Hôi Kình bơi vọt lên như mũi tên, há mồm ngậm chặt đuôi Cá Đầu To, kéo nó quay lại.

Mặc kệ con Cá Đầu To có chạy như thế nào cũng không thoát khỏi miệng Tiểu Hôi Kình, đúng là một tay nuôi cá cừ khôi.

Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng Cá Đầu To cũng phải chịu thua, nó lật bụng giả chết.

Đông cục cưng xoa xoa đầu to của Tiểu Hôi Kình, khen ngợi nó, "Tiểu Hôi Hôi, thật lợi hại!"
Cá Đầu To liền giao cho Tiểu Hôi Kình trông giữ, thời gian không còn sớm, bọn họ phải đi săn, trễ chút nữa ngay cả cá nhỏ cũng bị bắt sạch.

Lôi Triết nâng tiểu nhân ngư đặt trên bờ vai, không cần cha Lôi Triết nhắc nhở, Đông cục cưng ôm chặt cổ cha.

Bơi được nửa đường, bọn họ gặp được Ngải Thụy tới đón Nguyên Khê.

Ngải Thụy nhìn thấy tiểu nhân ngư ngồi trên vai Lôi Triết, dường như nghĩ mãi không ra, hắn lẩm bẩm, "Thật kỳ lạ..."
Nguyên Khê kéo cánh tay Ngải Thụy, "Chú Ngải Thụy, cái gì kỳ lạ vậy?"
"Không có gì không có gì." Ngải Thụy bế Nguyên Khê lên vội nói sang chuyện khác, "Tiểu Nguyên Khê, ba Lung Hồi của cháu đâu?"
Khuôn mặt Nguyên Khê đầy vẻ lo lắng, "Ba đi trước rồi ạ, chú Fia nói, điểu nhân lại tới, họ phải đi đuổi điểu nhân."
Những điểu nhân kia quá đáng ghét, toàn bắt nạt tiểu nhân ngư bọn cậu.


Chú Fia còn nói, hai ngày nay trên biển có rất nhiều điểu nhân, bảo họ lúc ra ngoài bắt mồi phải cẩn thận hơn.

"Là lũ chim thối à." Ngải Thụy sờ sờ bím tóc của Nguyên Khê, "Đừng lo, chú Ngải Thụy sẽ nhổ sạch lông bọn chúng."
Lôi Triết mang theo Đông cục cưng bơi lên mặt biển, Hàn Trạm phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của Lôi Triết.

Đông cục cưng ghé vào vai cha, nhìn anh Hàn Trạm cố gắng đuổi theo, bé có chút khó chịu, "Anh ơi..." Nhanh tới đây đi mà.

Hàn Trạm đột nhiên khựng lại, cậu cảm thấy lúc này dường như có một dòng nước đẩy mình bơi về phía trước, không tốn chút sức lực nào nhẹ nhàng bơi tới cạnh Lôi Triết.

Lôi Triết kinh ngạc, lần này hắn không cố ý thả chậm tốc độ là muốn khảo nghiệm thực lực của Hàn Trạm, ai ngờ chớp mắt cậu đã đuổi kịp.

Lôi Triết cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng vô tội nhìn lại cha mình, nhóc con, nhóc con hổng biết gì hết á.

"Nhóc cừ đấy." Ngải Thụy chậm rãi bơi ở cuối, không bỏ lỡ một màn Hàn Trạm đột nhiên bùng nổ tốc độ, hắn sờ cằm cảm thán, "Chú nhớ lúc mình còn chưa thành niên, cha của chú luôn chê chú bơi chậm, bơi được một nửa đã không kiên nhẫn nắm lấy đuôi của chú, kéo chú bơi..."
"Không phải..." Hàn Trạm cau mày muốn giải thích gì đó, nhưng lại thấy Lôi Triết dùng ánh mắt ngăn lại.

Lôi Triết mang theo Đông cục cưng lao ra khỏi mặt nước, vừa ngẩng đầu lên đã thấy.

Một đám chim Ưng to lớn đang bay lượn trên không trung, đôi mắt Ưng sắc bén nhìn chằm chằm nhân ngư trong biển, "Khạc khạc –"
Đông cục cưng cắn cắn tay nhỏ, thật là nhiều điểu nhân!
Ngải Thụy giơ tay che kín đầu Nguyên Khê, "Hôm nay sao lại có nhiều điểu nhân như vậy? Đúng là phiền phức."
Lung Hồi, Fia và mấy nhân ngư khác canh giữ vòng ngoài, nếu điểu nhân dám lao xuống, lập tức nhổ lông hầu hạ.

Lúc này bên phía lục địa, một con chim béo bay lảo đảo, có lẽ do quá mập cánh không chịu nổi trọng lượng, nó bay được nửa đưởng thì thân hình nghiêng nghiêng, rơi thẳng xuống dưới.

Con chim béo rơi xuống bờ cát, "phịch" một cái biến thành một đứa bé trai trần truồng.

Hóa ra chỉ là con chim nhỏ.

Đông cục cưng nhanh chóng bịt mắt lại, a! Xấu hổ kìa ~
- -----------------------------------------------------------------------
*Phát triển bền vững:D.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui