Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa


Hàng xóm của cậu là bà Dư, bạn già của bà đã qua đời nhiều năm trước, con trai bà đang làm và định cư ở nơi khác, bà ở đây một thân một mình, nuôi một bé Corgi làm bạn, đi đâu bà cũng dẫn theo, nuôi bé Corgi như nuôi cháu trai, cưng chiều không cách nào tả nổi.

Mấy tháng trước, Corgi chết vì bệnh, bà Dư không cách nào vơi đi nỗi buồn, rồi cũng đổ bệnh, sau khi xuất viện thì được con trai đón về ở đó một thời gian, không bao lâu lại trở về, vẫn sống trong ngôi nhà cũ, cô đơn một mình.

Giang Tứ thỉnh thoảng nghe thấy trong tiểu khu có người bàn tán, nói là con dâu của bà Dư mang mẹ ruột tới nhà để chăm sóc, nhà không đủ phòng, bà Dư không muốn con trai đứng ở giữa phải khó xử nên đã trở về.

Giang Tứ quyết định tìm bà Dư xin một bức ảnh của Corgi, nếu như cậu đoán không sai, hẳn là có thể biến thành linh hồn thú cưng, cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của bà Dư.

Giang Tứ mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài trời đã tối.

Giang Tứ bật đèn vẽ tranh, nhưng cậu không để ý rằng trời đã tối rồi.

Giờ này cũng chưa là quá muộn, hẳn là bà Dư còn chưa ngủ, Giang Tứ sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Cửa chống trộm mở ra từ bên trong, bà Dư đứng ở cửa, một đầu tóc bạc được chải gọn gàng, trên khuôn mặt toàn nếp nhăn là vẻ tươi cười.

"Là Tiểu Giang à, vào đi con.

"
Nụ cười của bà Dư có chút không tự nhiên, giống như bà đã cười rất lâu, vẻ mặt có hơi cứng ngắc.

Trong lòng Giang Tứ nghi hoặc, "Trong nhà còn có người hở bà?"
Bà Dư mời Giang Tứ vào, "Chỉ có bà và ông Tưởng thôi, con ăn cơm chưa?"
Giang Tứ theo bà bước vào, nhớ tới mình cả ngày chưa ăn gì, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy đói.

Sau đó mới phản ứng lại, bà Dư nói gì đó.

Bạn già của bà Dư họ Tưởng, trước khi Giang Tứ và mẹ mình chuyển đến thì ông Tưởng đã qua đời.

Bà Dư nói ông Tưởng, là ông Tưởng nào?
Giang Tứ nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy.

Nụ cười của bà Dư không hề thay đổi, ngay cả độ cong của khóe miệng vẫn như thế, thoạt nhìn vô cùng kỳ quái.

"Con chỉ có một ông Tưởng thôi mà.

"
Giang Tứ: "! ! "
Giang Tứ lập tức sởn tóc gáy!
Khung thoại đột nhiên xuất hiện.


【 Trước khi tiến vào phòng khách, hy vọng ngươi có thể ngẩng đầu nhìn lên tủ TV, buổi tối luôn sẽ có rất nhiều điều bất ngờ, thời khắc nhắc nhở ngươi, buổi tối thì hãy nên thành thật ở trong nhà, đừng có tùy tiện đến thăm nhà khác.


Giang Tứ cứng đờ ngẩng đầu, nhìn về phía tủ TV trong phòng khách ——
Giang Tứ biết trên tủ TV có thứ gì, nơi đó vẫn luôn đặt di ảnh của ông Tưởng, nhưng lúc này trên di ảnh là một mảnh xám trắng, hình người đã không còn nữa.

Giang Tứ ngừng thở, tầm mắt hạ xuống.

Ngọn đèn lớn trong phòng khách không bật lên, chỉ mở ngọn đèn nhỏ trong phòng ăn, trên chiếc sô pha trong đại sảnh tối tăm, có một người ngồi đó, người nọ khom lưng, bất động nhìn TV, TV không có thanh âm, ánh sáng chiếu vào trên mặt, lúc sáng lúc tối.

Như là chú ý tới ánh mắt của Giang Tứ, bóng người vẫn luôn không nhúc nhích đó, chậm rãi vặn cổ, Giang Tứ gần như có thể nghe được tiếng răng rắc ở cổ ông, giống như một cỗ máy rỉ sắc bị trì trệ, cho đến khi cái cổ vặn qua thành một góc độ kỳ lạ, khuôn mặt trắng bệch đó đối diện với Giang Tứ.

Đồng tử Giang Tứ co rụt lại, trái tim thiếu chút nữa đã ngừng đập!
Ông Tưởng trong di ảnh, giờ phút này đang ngồi trên sô pha!
Bà Dư hoàn toàn không chú ý tới điểm bất thường, vẫn còn đang nhiệt tình đón Giang Tứ tiến vào ngồi.

Giang Tứ đứng ở huyền quan, không dám đi vào, đối diện với ánh mắt thâm trầm phía trước, cậu cẩn thận mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Giang Tứ vội vàng nói nói: "Bà Dư, mau ra đây!"
Bà Dư đứng ở cửa, mũi chân chạm vào ngưỡng cửa, thế nhưng bà vẫn không chịu bước ra, trên mặt vẫn là nụ cười quỷ dị.

Da đầu Giang Tứ tê dại, "Bà Dư, ông Tưởng đã qua đời rất nhiều năm rồi, bà không nhớ sao?"
Trong nụ cười của bà Dư mang theo vài phần nghi hoặc, "Ông Tưởng của con vẫn luôn ở đây mà, chúng ta chưa bao giờ xa cách hết.

"
"Bà Dư bà mau ra đây đi, đó không phải là ông Tưởng đâu!" Dưới tình thế cấp bách, Giang Tứ duỗi tay kéo bà ra.

Nụ cười trên mặt của bà Dư bất chợt biến mất, hai mắt trợn ngược, hốc mắt chỉ còn tròng trắng, trở tay bắt lấy cánh tay Giang Tứ, dùng một tay kéo cậu vào trong.

Sức mạnh mạnh đến đáng sợ, Giang Tứ trực tiếp bị ném vào phòng khách, ngã thật mạnh trên mặt đất!
Giang Tứ bất chấp đau đớn, lập tức đứng dậy, "Ông Tưởng" ngồi trên sô pha lúc này đã đứng lên, chớp mắt rồi tới trước mặt Giang Tứ.

Giang Tứ không chút suy nghĩ, tay trái Quỷ Dị đã vung qua!
Mặc kệ nó muốn làm gì, đánh trước rồi hãy nói, đang ngồi đó yên lành mà đã đột nhiên đứng dậy hù người, vừa nhìn đã thấy không phải là quỷ tốt!
"Ông Tưởng" giống như là chân dẫm ròng rọc, bị một cái tát văng thẳng ra ngoài.

【 Quỷ di ảnh, giá trị quỷ dị: 280】
【 Chân muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, so với trạng thái đói khát bằng 0, ngươi không còn lựa chọn nào khác, tay trái Quỷ Dị đã sẵn sàng đi săn.



Giang Tứ: "! ! "
Điên rồi! Nếu để cậu ăn thịt một quỷ vật hình người, chẳng phải cậu sẽ có bóng ma tâm lý sao?!
Sâu bọ to bự thì cậu có thể chịu được, nhưng chịu đựng con người thì không thể đâu!
Giang Tứ xoay người chạy ra cửa, bà Dư đã đứng ở đó, Giang Tứ đã nhìn thấy sức mạnh của bà Dư nên không dám khinh suất, cậu dùng tay trái Quỷ Dị bắt lấy bà Dư, tay phải mở cửa chống trộm.

Giang Tứ kéo bà Dư chạy ra ngoài, muốn mang bà đi, cánh tay dùng lực, thiếu chút nữa Giang Tứ lại bị kéo về một lần nữa.

Quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt xám xịt, bàn tay khô gầy của quỷ di ảnh đã bắt được bà Dư.

Giang Tứ đã chạm trán với sức mạnh của quỷ vật, nếu Giang Tứ dùng sức, cánh tay của bà Dư rất có thể sẽ bị đứt lìa, Giang Tứ chỉ có thể buông tay.

"Con sẽ trở lại ngay!"
Giang Tứ xoay người chạy về nhà, ôm cuốn tập vẽ trở lại, đúng lúc nhìn thấy cánh cửa chống trộm nhà bà Dư đóng lại.

Giang Tứ đệt một tiếng, lại xoay người về nhà tìm chìa khóa.

Cậu có chìa khóa của nhà bà Dư, là chìa khóa dự phòng mà bà Dư đưa cho cậu, nếu như mấy ngày liền thấy bà không ra ngoài, làm phiền Giang Tứ đến nhà bà xem thử.

Giang Tứ hiểu rõ ý của bà Dư, cậu chưa bao giờ sử dụng chìa khóa dự phòng, hôm nay lại phải dùng tới.

Giang Tứ mở cửa chống trộm, đối mặt với bà Dư đang đứng chặn cửa, quỷ di ảnh đứng trong phòng khách.

Ghét bỏ 3 điểm giá trị tinh thần quá yếu, sống chết không chịu ra hỗ trợ, hiện tại biến thành 9 điểm giá trị tinh thần, chắc là sẽ yên tâm hơn một chút phải không?
Tay phải Giang Tứ cầm lấy một tờ giấy, nắm lấy một thứ mềm mại, ném vào phía phòng khách!
Cơ thể của linh hồn thú cưng chó Shiba phát ra ánh sáng trắng mờ, còn chưa kịp rơi xuống đất đã sủa inh ỏi.

Giang Tứ lo lắng rằng một linh hồn thú cưng không giải quyết được, cho nên cũng ném bé Phốc Sóc mới vừa ra lò qua.

Đừng có nhìn vào thân hình nhỏ nhắn của Phốc Sóc, đối mặt với quỷ dị thì nó còn hung hơn cả chó Shiba!
Hai linh hồn thú cưng sủa như điên nhào tới, vồ lên cắn lấy quỷ di ảnh không buông, hung dữ vô cùng!
Bà Dư lao tới chỗ Giang Tứ, hoàn toàn không có dáng vẻ của việc tay chân bất tiện, Giang Tứ bắt lấy bà Dư không buông tay, tay trái Quỷ Dị của cậu có thể trấn áp sự bất thường của bà Dư.

Hai linh hồn thú cưng bị quỷ di ảnh quét xuống đất, kêu ẳng ẳng không dám tiến lên, ánh sáng trắng trên cơ thể chúng gần như biến mất.

Giang Tứ buông bà Dư ra, chạy về phía quỷ di ảnh, vung tay trái Quỷ Dị lên ——
Tay cậu trống trơn, quỷ di ảnh không thấy đâu.

Giang Tứ xoay người, nhìn thấy quỷ di ảnh ở phía sau lưng bà Dư, cơ thể của bà Dư chấn động, hoàn toàn cùng hợp thành một thể với quỷ di ảnh kia!

Giang Tứ: "!!!!!"
Giờ phút này trong đầu Giang Tứ đầu là ba chữ to: Bị quỷ ám!
Với tình huống bây giờ, Giang Tứ hoàn toàn không biết phải làm sao.

Khung thoại xuất hiện ở trên mặt bà Dư.

【 Âm linh xâm lấn, hiện tại bọn họ hợp nhất làm một, một cuộc đánh kép hỗn hợp sắp diễn ra, đây là cái giá phải trả cho việc ngươi từ chối đi săn, ta đã chuẩn bị cười nhạo ngươi, tư thế bị đánh phải đẹp trai đó, tốc độ chạy trốn phải mau lên, chuẩn bị —— bắt đầu! 】
Giang Tứ: "! ! "
Giang Tứ cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng bị cái khung thoại này làm cho tức chết!
Bà Dư đã lao tới, tốc độ rất nhanh, duỗi tay nhéo vào cổ Giang Tứ, Giang Tứ vội vàng né tránh —— không tránh được, quần áo bị kéo lấy, "Xẹt" một tiếng, quần áo bị xé rách, Giang Tứ cũng bị ném ra ngoài.

Một tiếng "Rầm" đánh vào cửa toilet, sức mạnh lần này vô cùng lớn, Giang Tứ cảm thấy toàn bộ lục phủ ngủ tạng của mình đều bị ép vào lưng.

Giang Tứ còn chưa kịp đứng dậy, hai tay bà Dư đã rũ xuống, cứng còng bất động, bước từng bước nhỏ lao về phía trước, lại nhéo lấy cổ Giang Tứ, vô cùng chấp nhất với cái cổ của Giang Tứ.

Giang Tứ vội vàng đứng dậy, một tay bà Dư chộp lấy không khí, dùng móng tay cào cào ván cửa, để lại ba vết xước, nếu như vết cào này nằm trên cơ thể con người, tuyệt đối sẽ xé ra một mảnh máu thịt!
Móng tay của bà Dư đều bị bật ra, nhưng bà không hề biết đau, vẫn cố gắng bắt lấy Giang Tứ.

Giang Tứ không thể tránh khỏi, tay trái bắt lấy cánh tay lạnh băng cứng đờ của bà Dư, giữ chặt bà Dư ngay tại chỗ.

Giang Tứ lập tức ý thức được, tay trái Quỷ Dị có thể áp chế bà Dư đang bị ám, nhưng cậu không biết làm thế nào để kéo quỷ di ảnh từ trong cơ thể của bà Dư ra.

Đang lúc do dự, hai luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt đồng thời phóng lên, lao về phía bà Dư, xuyên qua khỏi cơ thể bà, quỷ di ảnh bị đẩy ra khỏi cơ thể bà Dư.

Quỷ di ảnh vừa xuất hiện, lập tức biến mất.

Tấm di ảnh trên tủ TV "Phập" một tiếng rơi trên mặt đất.

Bà Dư theo đó mà ngã xuống, Giang Tứ dùng sức đỡ lấy, không để cho bà bị ngã xuống đất.

Giang Tứ không biết quỷ di ảnh có thể xuất hiện nữa hay không, buông bà Dư ra, kéo bàn cà phê tới đè lên di ảnh, nếu quỷ di ảnh lại xuất hiện, thì để cho nó lựa chọn là xốc bàn lên hay là chọc thủng sàn nhà!
Nhìn bà Dư đang bất tỉnh nhân sự, Giang Tứ chỉ có thể gọi điện thoại cấp cứu.

Cậu xách chiếc túi nhỏ mà bà Dư đã chuẩn bị trước, trong túi có tiền mặt và các giấy tờ, xách theo là có thể trực tiếp tới bệnh viện.

Bà Dư vẫn luôn đề phòng cho ngày này, không ngờ nó lại được sử dụng.

Giang Tứ cố ý không muốn giao thiệp với người khác, lại không chịu được sự nhiệt tình của các ông các bà lớn tuổi, việc lớn việc nhỏ gì đều phải tìm Giang Tứ, hoàn toàn không màng tới Giang Tứ có sẵn lòng hay không.

Giang Tứ đi theo tới bệnh viện, bận từ việc này sang việc khác, mãi đến tận khuya mới về nhà.

Nói cho cùng thì cậu chỉ hàng xóm, bà Dư phải điều trị như thế nào thì cần phải có người thân trở về ký tên xác nhận.

Hai linh hồn thú cưng đã trở lại tập vẽ, màu sắc nhạt đến mức khó có thể nhìn thấy.

Giang Tứ không biết nếu tất cả màu sắc biến mất sẽ xảy ra chuyện gì, cậu không dám thử, chỉ có thể vẽ lại càng nhanh càng tốt.


Hai linh hồn thú cưng cuối cùng cũng trở nên tươi sáng.

Trên tủ đầu giường của bà Dư có một bức ảnh chụp chung của bà với Corgi, Giang Tứ dùng điện thoại chụp lại.

Cậu lấy một tờ giấy dày ra, suốt đêm vẽ một con Corgi.

Đúng như Giang Tứ suy đoán, Corgi quả nhiên cũng là một linh hồn được yêu thương, tiếc là nó cũng chỉ có 9 điểm giá trị tinh thần.

Nếu như giá trị tinh thần của linh hồn thú cưng có thể cao hơn một chút, đêm nay sẽ không chật vật như vậy.

Trải qua lần này, Giang Tứ thấy được tầm quan trọng của linh hồn thú cưng, cũng hiểu vì sao buổi sáng thì linh hồn của chó Shiba không xuất hiện, dưới tình huống nó biết rõ nếu xuất hiện thì phải chết, nên chó Shiba lựa chọn không như vậy, chỉ cần ở đó có một tia khả năng, nó sẽ lập tức nhào qua.

Giang Tứ bắt đầu suy xét, phải đi đâu mới có thể tìm thấy Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung đây.

Thế đạo nguy hiểm, quả nhiên vẫn phải có một linh hồn có phẩm chất và thuộc tính mới có thể làm cho con người ta yên tâm.

Giang Tứ tìm thấy một tấm thẻ ID công việc cũ, gấp tờ giấy dày thành mảnh nhỏ, nhét nhét nó vào thẻ ID công việc để bà Dư tiện mang theo.

Linh hồn bé chó Corgi ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy, xuyên qua lớp nhựa plastic trong suốt, nhìn ngó khắp mọi nơi.

"Bà Dư không có ở đây, ngày mai tao sẽ dẫn mày đi gặp bà.

"
Trước khi ngủ, Giang Tứ đi vào phòng của mẹ, nhìn vào di ảnh của mẹ, hồi lâu cũng không nói gì.

Cậu không biết, nếu như mẹ biến thành quỷ di ảnh rồi trở về, cậu sẽ như thế nào.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Giang Tứ gửi những bản vẻ thú cưng bằng vẽ điện tử cho người đặt hàng, thú cưng được vẽ bằng tay cũng được gửi đi bằng chuyển phát nhanh.

Trong tay chỉ còn chó Shiba và Phốc Sóc, Giang Tứ lo rằng trên đường vận chuyển chúng nó sẽ chạy trốn mất, đến lúc người đặt hàng nhận được hai tờ giấy trắng, vậy thì quá vui luôn.

Giang Tứ gửi tin nhắn cho người đặt hàng, đơn giản giải thích tình huống, nên là quyết định hủy đơn hay là tới đây đón hai linh hồn thú cưng này.

Vẽ ra linh hồn thú cưng là ngoài ý muốn, đơn hàng này có thể bán với giá gốc, sau này nếu vẽ linh hồn thú cưng thì sẽ tăng giá, ai mà không gặp khó khăn về tiền bạc chứ? Huống chi cậu thiếu tiền như vậy, nhận đơn cũng chỉ vì kiếm sống thôi.

Sau khi giải quyết hết các đơn hàng trong tay, Giang Tứ tạm thời không chuẩn bị nhận đơn nữa.

Bận rộn xong những chuyện này, Giang Tứ mang theo linh hồn bé Corgi và thẻ ID công việc tới bệnh viện thăm bà Dư.

Khi tới bệnh viện rồi mới biết, sáng sớm hôm nay bà Dư đã được con trai mình đến đón rồi, tuổi bà Dư đã cao, còn đang hôn mê, bệnh viện không đề nghị xuất viện, nhưng người nhà vẫn nằng nặc đòi xuất viện, bên phía bệnh viện cũng không còn cách nào.

Giang Tứ đứng ở ven đường, nhìn linh hồn thú cưng không được trao đi trong tay mình.

"Vẽ mày ra nhưng lại biến mày thành cô nhi, bé chó à, trước mắt phải khiến mày thiệt thòi ở lại nhà tao rồi, chờ bà Dư trở lại thôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận