Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa


Giang Tứ gọi điện cho Cục quản lý quỷ dị Phồn thị.
Liêu Sùng Quang đích thân dẫn người tới, sau khi so sánh cẩn thận ba tấm da người thì đúng là một nhà ba người bà Dư.
Nhưng sống ở đây không chỉ có cha mẹ Tưởng Tấn mà còn có vợ sắp cưới của hắn, đây là căn nhà họ mua để sống sau đám cưới, lúc này vợ sắp cưới của Tưởng Tấn đã đi làm không ở nhà.
Phản ứng đầu tiên của Giang Tứ chính là vợ sắp cưới của Tưởng Tấn cũng không phải là người.
Giang Tứ nói: "Đội trưởng Liêu, cái thứ đồ kia không chỉ có một con, cái con trốn thoát sáng nay và con bị tôi giết chết không phài là kẻ duy nhất, chắc chắn còn tồn tại thứ quỷ vô hình nữa, tốt nhất là lập tức tìm vợ sắp cưới của Tưởng Tấn, xác nhận cô ấy có phải là con người hay không."
Ánh mắt của Liêu Sùng Quang thỉnh thoảng liếc sang nhìn hai chú chó đang lặng lẽ ngồi xổm đó, con chó này vừa nhìn đã thấy rất không bình thường, hẳn là được Linh Giả tạo ra.

Ai cũng nói Linh Giả có rất nhiều thủ đoạn thần thí, nghĩ đến thủ đoạn của đứa nhỏ này, hẳn là nuôi chó chăng?
Hình thể cao lớn cân xứng của Doberman hung mãnh bao nhiêu, Liêu Sùng Quang đã tận mắt nhìn thấy, con chó này cứ như sinh ra để đối phó với quỷ dị, ở thời đại như bây giờ, nếu như có một con chó như vậy bảo vệ mình, hiển nhiên càng an toàn hơn cả Người trấn quỷ.
"Đội trưởng Liêu?" Giang Tứ thấy Liêu Sùng Quang vẫn luôn nhìn bé chó nhà mình, nhắc nhở: "Đội trưởng Liêu, nếu thật sự vợ sắp cưới của Tưởng Tấn cũng khoác tấm da quỷ dị, chậm một bước để thứ đó chạy thoát thì sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn."
Chỉ cần đổi da thì còn nhận ra ai là ai nữa chứ?
Liêu Sùng Quang khó xử nói: "Cho dù tìm được Tôn Mạch Trinh thì chúng tôi cũng không thể phán đoán cô ấy có phải là con người hay không, nếu cậu có thể ở lại giúp chúng tôi tìm những thứ quỷ dị vô hình thì tốt quá, có thể giúp Phồn thị chúng tôi không?"
Giang Tứ chỉ có việc đứng lên thì đã là một nghị lực rất lớn, bây giờ cậu đói đến mức hận không thể ăn thịt người, tinh lực ở đâu ra để giúp họ tìm Người Vô Hình chứ? Nếu Người Vô Hình thật sự xuất hiện, có lẽ người chết đầu tiên chính là Giang Tứ cậu, ai kêu những giá trị thù hận quỷ dị này lại cứ luôn chồng chất lên người cậu chứ?
Hơn nữa, cậu không phải là người của Cục quản lý quỷ dị, không cần thiết gánh vác thứ vốn là trách nhiệm của Liêu Sùng Quang.
Giang Tứ nói: "Chuyện này chỉ có thể các ông tự mình làm thôi, tôi không giúp được gì."
Liêu Sùng Quang: "Cái thứ này nguy hiểm bao nhiêu thì chính cậu là người rõ ràng hơn chúng tôi, nếu cậu mặc kệ thì cho dù chúng tôi gặp được cũng không nhìn thấy, nói không chừng nó im hơi lặng tiếng ném tấm da đi cũng không biết, mạng sống con người đang bị đe dọa, xin cậu hãy giúp đỡ chúng tôi."
Vẻ mặt Liêu Sùng Quang thành khẩn, sự sốt ruột và lo lắng trong mắt ông đều rất chân thật.
Giang Tứ lại cười, "Đội trưởng Liêu mới là Người trấn quỷ của Phồn thị đúng không?"
Lúc trưởng quan Bạc ở đây, ông ta luôn cầu cạnh hắn, lúc trưởng quan Bạc không có ở đây, ông ta lại lấy việc "Mạng sống con người đang bị đe dọa" để ép buộc cậu, thế nào, không có Linh Giả, ông ta không thể độc lập làm việc sao?
Liêu Sùng Quang nói: "Sức lực của một mình tôi có hạn, nếu có Linh Giả hỗ trợ, chắc chắn là giúp đỡ được nửa công sức."
Giang Tứ liên tục xua tay, "Ngài ngàn vạn lần đừng cho rằng tôi là Linh Giả, tôi mới vừa trở thành Linh Giả không được mấy ngày, thực lực thấp kém, ngài là chưa nhìn thấy tôi bị thi nô đuổi theo chạy thục mạng đâu, nếu ngài với tôi chạy đua với nhau thì nhất định tôi sẽ chạy trước ngài, dù sao tôi vẫn còn trẻ mà."

Khóe mắt Liêu Sùng Quang giật giật.
Giang Tứ lắc đầu cảm thán, "Haizz, tôi thật sự rất yếu, thật sự không giúp được ngài, nếu như không xử lý được thì hãy báo cáo đi, xin sự chi viện của Linh Giả mạnh mẽ, tốt nhất là hãy khống chế Tôn Mạch Trinh lại, chờ Linh Giả tới xác nhận rồi lại nói."
"Tôi còn phải lo cho tang lễ của bà Dư, tôi đi trước." Giang Tứ nói muốn đi, lại bị Liêu Sùng Quang ngăn lại.
"Cậu không muốn giúp, tôi cũng không bắt buộc, nhưng chú chó này có thể bán cho tôi một con không?" Tầm mắt Liêu Sùng Quang chăm chú dán chặt vào Doberman.
Liêu Sùng Quang là đang nói bán cho ông một con, mà không phải là bán cho Cục quản lý quỷ dị Phồn thị, nói cách khác, đây là giao dịch tư nhân, không liên quan gì đến Cục ở Phồn thị cả.
"Đây không phải là một con chó bình thường." Giang Tứ vươn tay, Doberman chủ động đưa đầu đặt vào lòng bàn tay cậu.
Liêu Sùng Quang: "Tôi biết."
Giọng điệu Giang Tứ lạnh lùng, "Ông không biết, nếu như ông biết thì sẽ không muốn mua bé chó nhà tôi đâu."
Giang Tứ tùy ý xua tay, mang theo hai chú chó rời đi.
Giang Tứ rất không vui, khó khăn lắm cậu mới có một linh hồn thú cưng thực sự thuộc về mình, thế mà lại bị người ta nhắm vào, đều do con trai cậu quá ưu tú mà.
Giang Tứ sờ sờ đầu Doberman và Corgi một phen, "Trở về."
Hai linh hồn thú cưng biến mất, ánh sáng trắng cũng biến mất trước ngực Giang Tứ, trong quần áo cậu cất giấu hai túi đựng thẻ của linh hồn thú cưng.
Sau này vẫn là phải thả ra cho thỏa đáng, nếu không phải đề phòng thì cậu đã thu hồi hai bé chó nhà mình về rồi, cũng sẽ không để nhóm người Liêu Sùng Quang nhìn thấy.

Phải chịu trạng thái đói khát, đúng là thời điểm Giang Tứ suy yếu, cậu lo lắng Người Vô Hình sẽ bất thình lình quay lại cướp da người, cho nên tốt nhất là phải cảnh giác.
Giang Tứ không tin bất cứ ai khác, cậu chỉ tin tưởng linh hồn thú cưng của mình.
Cả người Giang Tứ không có chút sức lực nào, đói đến phát điên, nhưng cậu vẫn phải lên tinh thần để xử lý chuyện của bà Dư.
Con trai, con dâu và cháu trai của bà Dư đều không còn nữa, ba bộ da người sẽ được xử lý như thế nào, Giang Tứ quản không được, cậu chỉ muốn chôn cất cho bà Dư mồ yên mả đẹp.

Cậu tự mình tới Cục quản lý quỷ dị một chuyến, nói chuyện với bọn họ vì muốn tìm kiếm người thân còn sống của bà Dư.
Nhân viên công tác thấy cậu còn trẻ như vậy, đương nhiên cần phải thẩm vấn một chút, kết quả thẩm vấn chính là Giang Tứ không thân quen gì với người đã khuất, không thể mang thi thể của người chết đi, mà việc tìm kiếm thân nhân của người chết thì cảnh sát sẽ phụ trách, đây không phải là việc của họ, cụ thể có tìm được hay không và khi nào tìm được, bọn họ không tiện nói cho cậu biết......!Tóm lại, chuyến đi này của Giang Tứ là công cốc.

Giang Tứ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Không ngờ lại phải làm nhiều thủ tục như vậy, trưởng quan Bạc cũng không nói trước với tôi một tiếng, để tôi gọi điện hỏi thử xem cần phải giải quyết chuyện này như thế nào."
Giang Tứ vừa nói vừa chạm vào điện thoại.
Nhân viên công tác vừa nghe thấy "trưởng quan Bạc", biểu tình đã lập tức thay đổi, "Cậu nói trưởng quan Bạc, là trưởng quan Bạc Bạc Hoài sao?"
Giang Tứ nắm chặt điện thoại, "Là anh ấy, sáng nay tôi mới cùng với anh ấy đến hang ổ Khống Thi Trùng ở gia viên Lục Nhân, anh ấy nói có việc phải đi trước nên để tôi xử lý hậu sự cho bà Dư, nói là có vấn đề gì thì hãy gọi cho anh ấy, nếu vấn đề phiền toái như vậy thì tốt nhất tôi nên hỏi anh ấy xem phải làm gì."
Giang Tứ vừa nói vừa mở khóa điện thoại, nhân viên công tác vội vàng nói: "Trưởng quan Bạc trăm công ngàn việc, chút việc nhỏ này đừng làm phiền đến ngài ấy, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho ngài."
Thái độ nhân viên rất tốt, mời Giang Tứ đến khu tiếp đãi, rót nước cho cậu, nói cậu chờ một lát rồi rời đi.
Giang Tứ không biết vào những lúc như vậy thì thân phận Linh Giả có hữu dụng hay không, cậu cũng không có khí lực để chứng minh mình là Linh Giả, dứt khoát nhờ cậy người có máu mặt luôn, nếu nhân viên công tác không tin, cậu thực sự có thể gọi điện cho Bạc Hoài, thuận tiện nói đến việc gặp phải thứ vô hình quỷ dị.
Cũng may nhân viên công tác biết rõ chuyện của gia viên Lục Nhân, cũng biết Bạc Hoài thực sự rời khỏi Phồn thị, lúc này mới không chứng thực mà tin luôn cách nói của Giang Tứ, hoặc là chuyện mang thi thể đi và tìm kiếm thân nhân không phải là chuyện gì lớn, có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó nhân viên đã trở lại, nói với Giang Tứ, bà Dư có một người em họ, Cục quản lý quỷ dị đã liên hệ với họ rồi, bọn họ đang trên đường tới.
Tất cả bà con họ hàng có thể đến đều đến, khi nhìn thấy thi thể của bà Dư, họ sợ hãi vô cùng, sau đó khóc thét lên, dưới kiến nghị của cảnh sát, họ đã mang thi thể của bà Dư đi hỏa táng vào cùng ngày hôm đó, bạn đời của bà Dư an táng ở Thanh thị, bọn họ cũng muốn đưa tro cốt của bà Dư đến Thanh thị, muốn an táng cùng với ông Tưởng.
Nhìn bà con họ hàng mang theo tro cốt của bà Dư lái xe đến Thanh thị, Giang Tứ cũng không có ý định qua đêm ở đây, cậu cũng mua vé trở về Thanh thị.
Hiện tại nhu cầu cấp bách của cậu là cần có trăm con quỷ ve vãn trước mặt, mặc dù 800 điểm quỷ dị không thể lấp đầy lỗ thủng đang mang trạng thái đói khát này, nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt cơn đói của cậu, chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, bị đói đến mức này thì ngay cả bóng ma tấm lý khi ăn quỷ vật hình người cũng không tồn tại nữa, bây giờ cậu chỉ muốn ăn, đói đến mức sắp mất lý trí rồi.
Giang Tứ chờ đợi một đường, không biết ác quỷ là không biết cậu đã trở về hay vẫn còn đang quanh quẩn bên cạnh Giang Văn Khâm, tóm lại không có xuất hiện.
Về đến nhà, Giang Tứ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, mặc dù chỉ có một mình cậu ở đây, nhưng chỉ cần trở lại đây thì cậu sẽ cảm thấy an tâm.
Đây là nhà của cậu và mẹ.
Giang Tứ nằm liệt trên sô pha, tiến hành tự thôi miên bản thân, bị đói riết rồi cũng sẽ quen, giống như đối mặt với quỷ dị, thấy quá nhiều rồi cũng miễn nhiễm.

Cậu muốn nghỉ ngơi trước, chờ sau khi nghỉ xong thì đi kiếm ăn.
Giang Tứ rất mỏi mệt, không biết ngủ quên từ lúc nào thì bị một trận gõ cửa đánh thức.
Giang Tứ giật nảy lên khỏi sô pha, trái tim thình thịch kinh hoàng, bây giờ cậu gần như có bóng ma với tiếng gõ cửa này, không rõ vì sao những thứ quỷ dị này lại lễ pháp như vậy, trước khi vào nhà còn phải gõ cửa, không thể tự mình vào được à?

......!Thôi quên đi, tưởng tượng trong đêm khuya thanh vắng như vầy, vừa mở mắt ra thì phát hiện một thứ quỷ gì đó đang ngồi xổm ở đầu giường, chắc phải lên cơn đau tim mất, vẫn là gõ cửa đi, ít ra còn chuẩn bị được tâm lý.
Giang Tứ vẫn mặc bộ quần áo lúc trở về, ném ba lô xuống đất, lấy cây gậy đánh quỷ từ trong ra, lăn ra khỏi sô pha, đầu gối chấm đất.
Giang Tứ: "......"
Cả người Giang Tứ đói đên mức không có chút sức nào, điện thoại trong túi vang lên, tiếng gõ cửa cũng ngừng lại.
Giang Tứ lấy điện thoại ra, là Cố Mậu Sinh, lại nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm, đây đúng là thời gian địa ngục của người khác, thời gian dương gian của cậu, sao cứ chuyên chọn lúc này để gọi cậu chứ.
Giang Tứ nghe máy, "Alo."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm khàn khàn, "Tôi ở bên ngoài, có việc gấp tìm cậu."
Vì để chứng minh thân phận của người đứng bên ngoài, tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần.
Giang Tứ thả lỏng, cúp máy, đi ra mở cửa.
Cậu đói đến mức đầu óc trống rỗng, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, tối nay cậu mới về tới nhà, Cố Mậu Sinh làm sao biết cậu đã về chứ?
Lúc này khóa cửa đã được cậu mở ra, ý thức được có gì đó không ổn, Giang Tứ trở tay muốn đóng cửa lại, muốn để mắt mèo phát huy tác dụng một chút, đột nhiên bốn ngón tay từ trong khe cửa vươn ra, ngón tay khô khốc đen ngòm, dùng sức chộp mạnh vào cánh cửa chống trộm.
Giang Tứ dùng tay trái Quỷ Dị nắm lấy tay cầm, hai bên giằng co, trong lúc đối cứng này thì vô số tóc đen dọc theo khe cửa tràn vào, trong nháy mắt trói Giang Tứ thành một đòn bánh tét!
Hai linh hồn thú cưng lập tức xuất hiện khi Giang Tứ bị trói, chúng cắn kẻ tấn công, vô số sợi tóc đen bao phủ chúng, Doberman nhanh nhẹn tránh thoát, Corgi lại bị tóc đen bao phủ, mớ tóc đen giống như những con rắn độc lạnh lẽo, nó du tẩu xung quanh phòng khách, Corgi bị tóc đen treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng trắng trên người nó nhanh chóng yếu đi.
"Cứu Hoa Tiêu trước!" Giang Tứ biết mình sẽ không có việc gì, nếu thật sự rơi vào tình thế sinh tử thì Linh Văn phòng ngự sẽ không phải không có động tĩnh gì, nhưng Corgi thì khác, nó chỉ có 50 điểm giá trị tinh thần, nó có thể chết bất cứ lúc nào.
Doberman né đòn tấn công của tóc đen, nhảy thật cao lên cắn vào tóc đen đang vướng vào Corgi, tóc đen quằn quại điên cuồng như thể đang đau đớn, nó ném một dư ảnh lên không, Corgi bị văng ra ngoài.
"Hai đứa lui về sau đi, đừng tới đây!" Cậu chỉ có hai linh hồn thú cưng, vô cùng trấn quý, huống chi bọn nó không thể giải quyết tình huống trước mắt này, làm không tốt sẽ phải chết ở đây, sức mạnh của linh hồn thú cưng nửa linh thân có hạn, đối phó với quỷ vật thì không thành vấn đề, nhưng tinh huống trước mắt này lại rất nguy hiểm.
Túi đựng thẻ được Giang Tứ đeo trên cổ, hiện tại toàn thân Giang Tứ đều bị tóc đen quấn chặt, linh hồn thú cưng muốn trở về tờ giấy cũng không được.
Cửa chống trộm đã hoàn toàn mở ra, người ngoài cửa bước vào, trở tay đóng cửa lại.
Giang Tứ kinh ngạc nhìn người bước vào, ông ấy thật là Cố Mậu Sinh, nhưng lại không phải Cố Mậu Sinh.
Cố Mậu Sinh trước mặt, già nua, khô quắt, toàn bộ máu thịt trên cơ thể dường như đã bị rút hết, chỉ còn da bọc xương, gương mặt hóp sâu, tròng mắt xám xịt, giống như bị một tầng sương mù bịt kín.

Trên da có những vết đốm loang lổ, rất giống vết xác chết, Giang Tứ không biết rốt cuộc ông ấy còn sống hay đã chết.
Tay trái bị trói ở một bên chân, dính sát vào đùi, Giang Tứ dùng hết sức xoay cổ tay để chạm vào tóc quỷ, cậu muốn biết rốt cuộc Cố Mậu Sinh xảy ra chuyện gì, mới ngắn ngủi mấy ngày sao lại có thể trở nên như thế!
Tóc quỷ thắt càng ngày càng chặt, chặt đến mức xương cốt Giang Tứ kêu răng rắc, Giang Tứ vừa đói lại vừa đau, cảm xúc nôn nóng tàn sát bừa bãi ngày càng lớn trong lòng cậu, sương mù đen cuồn cuộn trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu.

"Đội trưởng Cố, đây là chuyện gấp mà ông đến tìm tôi sao?" Giang Tứ cắn chặt răng, nỗ lực xoay xoay cổ tay trái, muốn chạm vào tóc quỷ.
Cố Mậu Sinh mở miệng khô quắc ra, phát ra thanh âm nghẹn ngào khó nghe, "Giang Tứ, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu tôi......!Tôi không muốn chết, tôi có gia đình có con cái, tôi không thể chết được......!Tôi biết, máu Linh Giả có thể cứu tôi, cho tôi máu của cậu......!Tôi muốn máu của cậu!"
Vậy là có người thực sự tin vào một điều vô căn cứ như vậy à? Trợ lý Bạch đã tự mình chứng thực, đây là giả! Giang Tứ rất muốn bác bỏ tin đồn ngay tại đây, nhưng nhìn dáng vẻ của Cố Mậu Sinh, hiển nhiên sẽ không tin.
Tóc quỷ màu đen ngưng tụ rối tung, xoắn lại thành một mũi nhọn, hung hăng đâm vào động mạch cổ của Giang Tứ ——
Đầu ngón tay của Giang Tứ cuối cùng cũng chạm vào mái tóc đen đang siết chặt cổ tay cậu, khung thoại xuất hiện trước mắt.
【 Người trấn quỷ: Cố Mậu Sinh, giá trị trưởng thành: Giai đoạn đầu kỳ thứ tư, giá trị quỷ lực: 5000, hạt giống quỷ: Tóc quỷ.


【 Hạt giống quỷ đã lớn lên, sắp trưởng thành, là thời điểm nhấm nháp mỹ vị.

So sánh với quỷ khí thuần khiết thì quả thực quỷ khí này có chút đơn điệu nhạt nhẽo, nhưng đối với cơn đói của ngươi mà nói, chỉ cần có thể vào miệng thì đều là mỹ vị, ta biết ngươi đang rất muốn ăn sạch nó, không cần phải kiềm chế đâu.


【 Một ngày Người trấn quỷ vẫn chưa hoàn toàn hóa thành quỷ thì vẫn là con người, là người chứ không hoàn toàn là quỷ, giữa người và quỷ thực sự không bao giờ có thể hòa hợp thực sự, chỉ cần có một tia kẽ hở, bọn họ chính là 'kho lúa' của ngươi, ngươi có thể tùy ý hấp thu giá trị quỷ lực của họ, chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể hoàn toàn hút khô bất kỳ một Người trấn quỷ nào.

Thật là quá may mắn, đang đói mà có người đưa đồ ăn tới, đừng ngại, bây giờ hắn là con mồi của ngươi.


Đây cũng là nguyên nhân khiến Giang Tứ không thể trực tiếp hấp thu giá trị quỷ dị, chỉ có khi quỷ dị chết đi, giá trị quỷ dị mất đi khống chế thì mới có thể bị Giang Tứ hấp dẫn và bị hấp thu.
Mà quỷ lực vốn không phải là năng lực của con người, đó là năng lực mà loài quỷ cho Người trấn quỷ "mượn", đừng nói kẽ hở, đó quả thực chính là rãnh biển lớn Mariana, Người trấn quỷ có rất ít quyền kiểm soát quỷ lực, nhưng Giang Tứ lại có thể tùy ý lấy dùng, đó chẳng phải chính là "Kho lúa" sao?
Giang Tứ dùng toàn lực lui về phía sau, mái tóc đen nhọn xuyên qua không khí, muốn tấn công lần thứ hai những bị Doberman nhảy cao lên đánh bật ra.
Sau khi bị quỷ vật hạn chế thì không có bất cứ ai có thể hành động được, nhưng Giang Tứ thì khác, bởi vì cậu là Linh Giả, cho nên Cố Mậu Sinh đương nhiên cứ như vật mà cho rằng không có gì ngạc nhiên khi Giang Tứ có thể di chuyện, lấy giá trị quỷ lực hiện tại của Cố Mậu Sinh, đối phó với một Linh Giả mới sinh gần như là dễ như trở bàn tay, Cố Mậu Sinh vô cùng tự tin.
Mái tóc đen sắc nhọn lại tấn công cổ của Giang Tứ một lần nữa, Doberman đáp xuống bên trái Giang Tứ, phập một phát cắn xuống mớ tóc đen trên tay trái cậu, sức mạnh của tóc quỷ nơi lỏng, Giang Tứ trở tay bắt lấy một mớ tóc quỷ, mái tóc quỷ đang điên cuồng tấn công Doberma, lập tức dừng lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận