Edit: Kogi
Tiểu Lục biết, mình vẫn đang chờ một người.
Nhưng rốt cuộc là chờ ai, bản thân cậu cũng không nhớ nữa.
Lúc này sơn trại vô cùng náo nhiệt, mọi người đang uống rượu chúc tụng nhau. Vì họ vừa cướp được một chuyến lớn, kiếm được một hòm đầy bạc.
Những đại hán thô lỗ này hoàn toàn không để ý đến hình tượng, uống rượu say sưa, thậm chí còn lấy chiêng trống ra gõ, hò hét ầm ĩ, như thể sợ người khác không biết bang thổ phỉ bọn họ vừa làm chuyện xấu gì.
Đám thổ phỉ còn lại cười ầm, tiếng cười tục tằng phóng khoáng, tựa như có thể truyền đi ngàn dặm, đến mức người ở cách đó rất xa cũng cảm nhận được không khí náo nhiệt của bọn họ.
Sự náo nhiệt đó là náo nhiệt thực sự.
Mà sự náo nhiệt đó cũng là náo nhiệt của người khác.
Cha Tiểu Lục cuối cùng cũng chịu buông chiêng trống xuống, không hò hét nữa, giờ mới nhìn thấy con trai mình ngồi ở ngưỡng cửa.
Ông cười khà khà đi tới, xách con trai lên như xách một con gà, còn vỗ vỗ lưng cậu, cười nói: “Con trai ngồi đây làm gì, đi, cha dẫn con đi uống rượu”.
Tiểu Lục bị cha mình vỗ đến mức ho khù khụ, liền cong lưng, thoát khỏi cánh tay đại hán này.
“Cha, con không uống rượu”. Tiểu Lục cuối cùng cũng bình ổn lại, liền nói với cha mình.
Cha của Tiểu Lục là trại chủ của Phiên Vân trại, dáng vẻ thô kệch uy vũ, bắp thịt săn chắc, đứng cùng với Tiểu Lục gầy nhỏ trắng trẻo, không ai nghĩ bọn họ là cha con.
Nhưng bọn họ quả thực là hai cha con ruột thịt.
Ngoại hình Tiểu Lục không giống cha, đương nhiên là giống mẹ, có người nói mẹ Tiểu Lục là một đại mỹ nhân, lúc còn trẻ từng làm thanh quan trong Câu Lan viện, về sau mỹ nhân lọt vào mắt xanh của trại chủ, trại chủ đã muốn liền dứt khoát bắt người về trại.
Nhưng Tiểu Lục không gặp được mẹ ruột, sau khi sinh ra cậu không lâu bà đã lâm bệnh nặng, bất hạnh qua đời.
Tiểu Lục còn có năm chị gái, tên cũng đặt rất tùy tiện, là lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ.
Về sau năm người chị đều lập gia đình, tiếp tục dùng cái tên này quả thực không phù hợp, trại chủ liền quyết định cho năm cô con gái cái tên chính thức.
Lần lượt là, Trương Kim Hoa, Trương Ngân Hoa, Trương Đồng Hoa, Trương Thiết Hoa, và Trương Thúy Hoa.
Đến lượt Tiểu Lục, trại chủ thực sự không nghĩ ra con trai còn có thể tên là cái gì Hoa, vì vậy liền từ bỏ chuyện đặt tên cho Tiểu Lục, thế là Tiểu Lục tránh được một kiếp.
Tiểu Lục vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, bất thình lình cha cậu đến cách cổ cậu, cười sang sảng nói: “Con trai, mấy hôm nay cha thấy con không bình thường, sao cứ thất thần vậy, có phải muốn bà xã không ha ha ha ha!”.
“Cha, con không…”. Khuôn mặt trắng như ngọc của Tiểu Lục hơi ửng đỏ.
“Chuyện này có gì phải xấu hổ hả con trai, nói cha nghe, con thích ai, cha bắt về cho con!”. Trại chủ nói xong lại vỗ mấy cái lên lưng Tiểu Lục, vỗ đến lúc Tiểu Lục lại ho khan liên tục.
Trại chủ nhìn bộ dạng cậu thở dài: “Con à, con nói xem con cứ yếu ớt tong teo thế này thì tốt làm sao được, mặc dù năm người chị của con cũng có thể coi như đàn ông mà làm việc, nhưng con cũng không thể mãi ốm đau bệnh tật mãi thế này được!”.
“Hay là mai cha dạy con tập võ? Dạy con cướp hàng? Dạy con đánh giết?”. Trại chủ tâm huyết dang trào, Tiểu Lục tránh cũng không được, cuối cùng thành ra bắt chó đi cày, ép Tiểu Lục học võ hai ngày.
Sau đó vẫn là chị tư của Tiểu Lục, Thúy Hoa không thể nhìn nổi, hùng hổ xông tới trước mặt ông già nhà mình, một chưởng đập nát cái bàn, uy hiếp: “Ai dám ức hiếp Tiểu Lục nhà ta, ta thề sẽ làm hắn giống như cái bàn này, tan xương nát thịt!”.
“Ấy chà chà”. Trại chủ toét miệng lùi lại, chỉ vào Trương Thúy Hoa bùi ngùi nói: “Chậc chậc, Tứ cô nương, bây giờ con đúng là giỏi giang rồi, thế mà con biết dụng cụm từ bốn chữ, cái gì mà tan xương nát thịt nữa chứ!”.
Trương Thúy Hoa quả nhiên bị cha mình đánh trống lảng thành công, vừa nghe vậy liền giương giương đắc ý: “Tất nhiên, cha cũng không nhìn xem tướng công của con làm việc gì, người ta là tiên sinh dạy học, hắn dạy con không biết bao nhiêu thành ngữ rồi, ví dụ như dê không phun khí (*), con dê ngồi xổm (**)…”.
(*) Chính xác là 扬眉吐气: dáng vẻ thoải mái sung sướng sau một khoảng thời gian dài chịu áp lực, đè nén.
(**) Chính xác là 抑扬顿挫: hình dung biên độ cao thấp hài hòa của âm thanh.
“Chờ đã nha đầu, sao con cứ nói gì mà dê dê hoài vậy, không có loài súc sinh nào khác à?”. Trại chủ tiện miệng hỏi.
“Có á, như là nói không có gà (***) nè…”.
(***) Chính xác là 无稽之谈: chỉ việc nói mà không có căn cứ.
“Ái chà thành lão cô nương rồi”. Trại chủ vỗ đùi lắc đầu, sửa lời Trương Thúy Hoa: “Gà mà, không phải súc sinh, là gia cầm…”.
“Không phải đều là thức ăn sao! Có gì khác nhau đâu”.
Hai người trò chuyện một lúc liền kéo sang chuyện thiên nam địa bắc, đến lúc Trương Thúy Hoa quên luôn ý định ban đầu của mình, trại chủ thấy đạt được mục đích, liền cười hà hà, nhân lúc trời tối trăng mờ cướp con trai đi, lén lén lút lút mang cậu đi cướp tiêu.
Về phần tại sao phải lén lút, tất nhiên là vì năm người chị của Tiểu Lục đều anh dũng lại bao che em trai, cũng vì mẹ Tiểu Lục mất sớm, nên mấy người chị này coi như vừa làm cha vừa làm mẹ, nuông chiều Tiểu Lục đến vô pháp vô thiên.
Nếu không làm con trai trại chủ, Tiểu Lục sao có thể mềm yếu thế này, không những tay không xách được vai không gánh được, còn không chịu nổi một chút gió táp mưa sa.
Chính là quen rồi.
Nhưng trại chủ cảm thấy, lần này mình không thể chiều theo con trai nữa, cậu đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi cưới vợ, nếu tìm một cô gái giống mấy người chị của nó, với thân xác hiện tại của Tiểu Lục, còn không phải sẽ bị ép chết sao.
Trại chủ cũng không ngờ câu ép chết này về sau lại trở thành sự thật.
Ông càng không ngờ, mình tâm huyết dâng trào dẫn con trai đi cướp tiêu, tiêu không cướp được thì thôi, còn làm mất con trai rồi.
Lần này trại chủ tính toán sai, ông vốn định tùy tiện cướp một đoàn người, không ngờ phía sau đoàn người này có một đống thị vệ đang ẩn nấp, vừa lên đã thuần thục quật ngã trại chủ.
Cũng may nhị đương gia của Phiên Vân trại đi cùng công phú tạm được, cứu được trại chủ trong lớp người, sau đó chạy một mạch không ngoảnh đầu lại.
Trong gió lớn, trại chủ điên cuồng gào thét, nhưng vì gió quá lớn, tiếng phát ra bị thổi thành oa oa oa oa oa oa a.
Nhị đương gia thấy vậy liền dừng lại ở một gốc cây, quát trại chủ: “Đại ca, có chuyện gì chúng ta về rồi nói, tình hình bây giờ rất khẩn cấp không thể chậm trễ!”.
“Ta oa oa oa…”. Đằng sau lại chỉ có thể nghe tiếng gió.
Trại chủ lão gia sắp khóc rồi.
Đó là con trai ta mà.
Con trai ta, bị ta bỏ rơi đằng sau rồi.
Tiểu Lục cũng ngây người, cậu thấy ông già nhà mình theo gió chạy xa, bản thân thì ngẩn ngơ trong gió.
Cậu, hình như bị bỏ lại rồi.
Tiểu Lục chớp mắt, có chút muốn khóc, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói dễ nghe nói với mình: “Tiểu công tử, cậu không sao chứ?”.
“Hả?”. Tiểu Lục hoảng hốt quay đầu, liền trông thấy một khuôn mặt tuấn tú cực kì, vị công tử có ngoại hình ưa nhìn giọng nói dễ nghe mỉm cười, lại hỏi lần nữa: “Cậu không sao chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...