Edit: Kogi
Cố Trường Huyền thở dài, tiếng thở nhẹ gần như không ra tiếng.
Nhưng Tô Bạch vẫn nghe thấy, cậu a một tiếng, kiễng chân, vươn tay vuốt lên nếp nhăn giữa chân mày Cố Trường Huyền, cười vô ưu vô lo.
Khuôn mặt vốn mang nét buồn của Cố Trường Huyền vì nụ cười này của Tô Bạch liền biến mất, hắn cầm tay Tô Bạch đặt lên môi hôn nhẹ, giữa chân mày lại hiện ra ý cười dịu dàng.
Sau đó Cố Trường Huyền giải thích cho Tô Bạch: “Sổ sinh tử có thể tra được lai lịch ưu khuyết của tất cả mọi người, còn có thể truy ngược chín mươi chín kiếp”.
“Hình như ta nghe nói qua về cái này rồi”. Tô Bạch nghiêng đầu nói.
Ánh mắt Cố Trường Huyền hơi tối lại, mặc dù Tô Bạch nói thế, nhưng Cố Trường Huyền biết, không hẳn là kiếp này Tô Bạch từng nghe về chuyện sổ sinh tử, có lẽ đây là ký ức kiếp trước của cậu.
Cố Trường Huyền nhìn Tô Bạch càng thêm dịu dàng, hắn vén tóc mái Tô Bạch ra sau tai, tiếp tục nói: “Hiện nay Minh giới xảy ra chút vấn đề, một con quỷ không thể vào luân hồi, ở lại nhân gian làm xằng làm bậy, ca ca phải thông qua sổ sinh tử tìm ra nó, đẩy nó đi luân hồi”.
“Muốn tìm con quỷ đang ở trên nhân gian sao…”. Tô Bạch bỗng dưng mở to hai mắt, nghĩ đến chính mình, cậu nghĩ mình có thể chính là con quỷ Cố Trường Huyền đang tìm kiếm, nhất thời hoảng sợ suýt khóc.
Nếu như mình là con quỷ kia, ca ca sẽ đẩy mình đi luân hồi sao? Lòng bàn tay Tô Bạch rịn mồ hôi, hốc mắt xuất hiện hơi nước, trước đây Tô Bạch cảm thấy đi nơi nào cũng chẳng làm sao, nhưng giờ cậu đã gặp người này, cậu không muốn rời xa hắn.
Tô Bạch sụt sịt mũi, dùng hai ngón tay túm ống tay áo Cố Trường Huyền, cậu lén lau nước mắt, dè dặt nói: “Ca ca, nếu như con quỷ kia, nó không làm xằng làm bậy, vô cùng ngoan vô cùng nghe lời, vậy nó có thể ở lại nhân gian, không vào luân hồi không?”.
Cố Trường Huyền ngừng lại, Tô Bạch lại vội nói: “Ta nghe nói, nếu vào luân hồn sẽ phải uống canh Mạnh Bà, đến lúc đó sẽ không còn nhớ gì hết…Cho nên, có thể không đi không…”.
Cố Trường Huyền mỉm cười, nhíu mày, đứa ngốc này, tưởng mình là con quỷ kia rồi phải không? Cố Trường Huyền đã biết rõ Tô Bạch đang lo lắng cái gì, nhưng vẫn cố ý đổi sắc mặt đùa cậu, hắn nói: “Đương nhiên là không, thế gian này mà không có luật lệ thì còn ra thể thống gì, không thể vì con quỷ kia nghe lời mà phá luật được”.
“…”. Lần này Tô Bạch thực sự hoảng sợ, cậu vốn dĩ đang dùng một tay túm áo Cố Trường Huyền, lúc này tay kia cũng túm vào, cậu dùng cả hai tay bất an vò vò ống tay áo Cố Trường Huyền, chóp mũi cũng đỏ lên.
“Nhưng luật lệ ở Minh giới do ta định đoạt”. Cố Trường Huyền hơi nhếch mày, sau đó nâng cằm Tô Bạch, dẫn dụ: “Nếu con quỷ nhỏ đó chịu hối lộ ta, ta phá luật một lần thì có làm sao?”.
Hối lộ…
Hối lộ thế nào…
Ánh mắt Tô Bạch mê mang, cậu bị Cố Trường Huyền nâng cằm, ép nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhất thời không biết bị thứ gì mê hoặc, liền kiễng chân, hôn lên đôi môi ấy.
Đồng tử Cố Trường Huyền thu nhỏ lại, để mặc Tô Bạch hôn, nhưng hình như Tô Bạch hôn không thạo lắm, cứ rung rung mí mắt cùng hắn miệng đối miệng, rồi không còn động tác gì tiếp.
Thần Đồ ở một bên trợn mắt há miệng, Tô Bạch kiêu ngạo tự cao không ai sánh được trước đây, vậy mà lại có ngày hôm nay, dáng vẻ vừa phóng đãng vừa trác táng thế này? Rõ ràng mình còn đang ở đây nhìn, mà cậu lại quang minh chính đại trực tiếp hôn, hôn sao?
“Tiểu Bạch, ngươi làm gì đó?”. Mãi sau, Cố Trường Huyền và “ai đó” đang hôn hắn tách ra, nhưng bàn tay vẫn lưu luyến trên eo cậu.
“Ta…”. Tô Bạch không hiểu sao mình làm như vậy, hình như là vì hai người cách nhau quá gần nên khó lòng kìm nổi, hình như là…muốn hôn hắn…
“Ngươi coi như là đang hối lộ ta?”. Cố Trường Huyền liếm chỗ bị Tô Bạch hôn, mắt híp lại.
“Ừm…”. Hai má Tô Bạch đỏ ửng, cuối cùng vẫn khẽ khàng đáp lại.
Thần Đồ nhìn một lúc cũng hiểu kha khá rồi, lại gần nói: “Tiểu Bạch, có phải ngươi hiểu lầm gì đó rồi không, quỷ hồn trên nhân gian này rất nhiều, không muốn vào luân hồi, chỉ cần đăng ký với địa phủ ở Minh giới, chịu sự quản lý của địa phủ, như vậy là có thể không vào luân hồi rồi. Chúng ta cần bắt là ly quỷ, là loại quỷ cần chuyển thế, vốn dĩ phải vào luân hồi, nhưng vì, vì một vài lý do mà không thể vào luân hồi”.
“Cần vào luân hồi lại không thể vào luân hồi? Tại sao?”. Tô Bạch thì thào, trước nay cậu chưa từng muốn vào luân hồi, vì vậy…quỷ này không phải là cậu, con quỷ ca ca phải bắt không phải là cậu…
“Có rất nhiều lý do”. Thần Đồ thương xót không thôi, “Hoặc là con quỷ đó lật lọng, hoặc là trời sinh biến dị, hoặc là hồn phách bị thương…”.
Tô Bạch không nghe những thứ này, cậu đang suy nghĩ lời Thần Đồ vừa nói, lại bổ sung thêm một câu: “Thế…tất cả quỷ đều phải đến địa phủ đăng ký sao…”.
“Cái này…”. Không đợi Thần Đồ đáp lời, Cố Trường Huyền đã kéo Tô Bạch qua, hắn búng nhẹ một cái lên trán Tô Bạch, cười nói: “Đừng nghĩ những chuyện không đâu, Tiểu Bạch, ngươi chỉ cần luôn ở bên cạnh ta là được. Hơn nữa ta thấy…”, Cố Trường Huyền hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Bạch nói, “Hình như ngươi cũng rất thích ở cạnh ta”.
Tô Bạch không ngờ chuyện vui lại đến đột ngột như vậy, gật đầu liên tục không ngừng, trả lời: “Ừm, thích, thích lắm”.
Cố Trường Huyền vô cùng thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu, lại cười nói: “Vậy từ sau Tiểu Bạch phải thường xuyên hối lộ ta mới được”.
Giữa làn gió dịu mát và hương hoa tháng ba, Cố Trường Huyền nói như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...