Edit: Kogi
Tô Bạch xốc chăn ngồi dậy, khóe miệng cậu trễ xuống, ánh mắt ướt át đáng thương, tựa như một giây sau có thể bật khóc.
Cố Trường Huyền vẫn cười, hắn quỳ một chân trước giường, cầm tay Tô Bạch lên, hôn nhẹ trên mu bàn tay cậu, rồi dịu dàng nói: “Ngươi còn chưa khỏe hẳn, nên nghỉ ngơi thêm”.
Tô Bạch cáu kỉnh hất tay hắn, ấm ức nói: “Huynh muốn nói chuyện với người khác sau lưng ta chứ gì”.
“Nếu muốn nói sau lưng ngươi, thì đã không làm rõ ràng như vậy”. Cố Trường Huyền quẹt chóp mũi cậu: “Là thấy vừa rồi chân ngươi hơi run, nên mới mang ngươi về. Nghe lời, nghỉ ngơi đi”.
Tô Bạch lúc này mới nở nụ cười, níu cổ Cố Trường Huyền nói: “Ta cứ tưởng…nhuynh với tiểu Diêm vương có lời gì không thể để người ngoài biết…”.
“Có cái gì chứ, Tô Tiểu Bạch”. Cố Trường Huyền vuốt ve cằm cậu, lại cười nói: “Dạo này ghen tuông ghê thật”.
Tô Bạch đỏ mặt, liền dùng mu bàn tay che mặt, ấp úng nói: “Đó, đó cũng là vì huynh chiều thành quen…Ta vốn đâu dám như vậy”.
“Đúng vậy, đều ta do ta chiều quen, nhưng trước đây sao lại không dám, trước đây ta đối xử với ngươi không tốt ư?”. Cố Trường Huyền nhéo mặt Tô Bạch.
“Trước đây là sợ huynh ghét á”. Tô Bạch nói đến đây liền nghiêm túc hơn, thậm chí có chút dè dặt: “Nhưng mà huynh nói cho dù ta làm gì cũng đều đúng, ta như thế nào cũng tốt, như thế nào huynh cũng thích ta. Ta tin huynh”.
“Thỉ ra là vậy, trước đây ta đối tốt với ngươi người đều không cảm nhận được, phải dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ, ngươi mới chịu tin ta?”. Cố Trường Huyền nhíu mày.
Tô Bạch sợ tái mét, ngón tay bấu vào mép giường, run giọng nói: “Thì ra những lời đó của huynh đều là lời ngon tiếng ngọt?”.
“Tất nhiên là thật rồi”. Cố Trường Huyền lại hôn hắn.
“Huynh giải thích cũng vô ích, đó chính là lời ngon tiếng ngọt, ta sẽ không bao giờ tin huynh nữa”. Tô Bạch nói xong liền chui vào chăn, nhưng bị Cố Trường Huyền vén chăn lôi ra, giữ cánh tay cậu cưỡng hôn.
Tô Bạch rất nhanh đã mê man trong nụ hôn mang theo sự chiếm đoạt bá đạo này, đợi đến khi Cố Trường Huyền rời đi, ánh mắt cậu tràn ngập sương mù, không phân biệt được gì nữa.
Cố Trường Huyền nhân cơ hội hỏi cậu: “Thích ta hôn ngươi như vậy, hay là thích ta dịu dàng một chút?”.
Tô Bạch mơ hồ nói: “Đều thích”.
Cố Trường Huyền ôm chặt cậu, ghé vào tai cậu cười khẽ, lúc này Tô Bạch mới phản ứng lại, đẩy mạnh hắn rồi la lên: “Vừa rồi ta nói nhầm, ta đều không thích!”.
“Thật?”. Cố Trường Huyền cùng cậu mặt dán mặt, nhẹ nhàng ma sát.
“Huynh…sao huynh lại…”.
“Không phải do ngươi dạy sao?”. Cố Trường Huyền cũng học Tô Bạch ra vẻ ấm ức: “Ta cũng muốn hỏi ngươi, học ở đâu ra mấy chiêu trò này?”.
“Vì huynh nên cố ý học đó”. Tô Bạch bĩu môi.
Cố Trường Huyền híp mắt, hừ một tiếng nói: “Tìm người khác tập thử rồi?”.
“Gì chứ, ta là học trong sách, chỉ tập thử với mình huynh, làm gì còn ai khác!”. Tô Bạch có chút giận dữ, cắn một cái vào vai hắn: “Ai bảo khi đó huynh giống như đầu gỗ, chẳng hiểu gì cả…”.
“Nhớ ra rồi?”.
“Chưa, ta cũng không hiểu sao mình lại nói vậy nữa”. Tô Bạch lại định cắn hắn, nhưng Cố Trường Huyền đã úp lòng bàn tay lên môi cậu, thuận theo khóe miệng trượt xuống, ngoắc chiếc lưỡi nhỏ vân vê, rồi chọc ghẹo: “Cái miệng nhỏ thật lợi hại”.
“Ư…”. Tô Bạch bị hắn đùa đỏ cả mặt, liền giơ chân đá, hơi tức giận nói: “Huynh mau đi đi”.
Cố Trường Huyền lại hôn lên trán cậu một cái, sau đó mới quay người đi.
Chuyển Luân vương chờ ở thư phòng đã lâu, thấy Cố Trường Huyền tới, liền chắp tay, từ tốn hô: “gia”.
“Ừ, muốn nói gì với ta, tin tốt hay tin xấu?”. Cố Trường Huyền ngồi ghế chủ tọa, tiện tay nghịch một chuỗi tràng hạt.
Dáng vẻ này trông thì như tùy ý thong dong, nhưng Chuyển Luân vương nhìn thoáng qua đầu ngón tay trắng bệch của Cố Trường Huyền, không kìm được thở dài nhè nhẹ.
“Là tin tốt, ngài không cần lo lắng”. Chuyển Luân vương trấn an một câu, rồi lại thở dài nói: “Chỉ là phương pháp này ta không dám mạo muội dùng với ngài và Tiểu Bạch, nghĩ lại, hay là thử giúp Dương Thanh Quỷ và con ly quỷ Tiểu Lục kia trước”.
Cố Trường Huyền mím môi, chuỗi hạt trong tay đã bị bóp đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống đất, vô cớ khiến người ta sinh ra buồn bực, Cố Trường Huyền day trán, bỏ một câu: “Việc này cần hỏi Dương Thanh Cửu, nói rõ mặt lợi mặt hại cho hắn, xem hắn có đồng ý không”.
“Vâng”.
Tô Bạch lại ngủ thêm một giấc, tỉnh dậy mới thực sự cảm thấy sảng khoái, bỗng thấy Thần Đồ và Úc Lũy đang sắp đồ, có vẻ như định rời khỏi đây.
Tô Bạch dụi dụi mắt, vô thức tìm kiếm Cố Trường Huyền, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng người kia.
Chuyển Luân vương đi tới.
“Tiểu Diêm vương”. Tô Bạch gọi.
Chuyển Luân vương cười nhẹ: “Vào nhà rồi nói, bao nhiêu năm không gặp, chúng ta cũng nên ôn lại chuyện xưa một chút”.
Tô Bạch vẫn lưu luyến nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn không thấy bóng Cố Trường Huyền, cậu bĩu môi, cúi đâì đi theo Chuyển Luân vương vào phòng.
Chuyển Luân vương rót cho Tô Bạch một chén trà, thấy ánh mắt cậu vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, liền cười hiểu ý: “Đang tìm chủ thượng của ta à?”.
“Ừm”. Tô Bạch cũng không giấu diếm, thẳng thắn gật đầu.
“Ngươi có vẻ bám ngài ấy hơn cả trước đây”. Chuyển Luân vương đưa chén trà đã rót đầy cho Tô Bạch, mỉm cười nói.
“Trước đây, ta không bám huynh ấy sao?”. Tô Bạch cầm chén trà nhưng không uống, chỉ để sát miệng thổi, đưa mắt nhìn Chuyển Luân vương.
“Cũng không thể nói như vậy”. Tiểu Diêm vương này cũng ngồi xuống theo Tô Bạch, không nhanh không chậm nói: “Chỉ là Tô Bạch ngày xưa, việc cần làm quá nhiều, nên không thể ở bên chủ thượng từng giây từng phút”.
“Nhưng ta chỉ muốn ở bên huynh ấy từng giây từng phút mà thôi”. Tô Bạch bưng chén trà bằng hai tay, cúi đầu nhấp một ngụm, khẽ nói.
“Trước kia luôn có những chuyện bất đắc dĩ, nhưng tóm lại, Tiểu Bạch nhà ngươi bây giờ cũng coi như toại nguyện rồi”. Chuyển Luân vương xoay chén trà trong tay, nét mặt vẫn mang ý cười: “À đúng rồi. lần trước ta nghe chủ thượng nói, ngươi không nhớ rõ chuyện lúc trước, không biết bây giờ nhớ lại bao nhiêu?”.
“Vẫn không nhớ được mấy”. Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Tô Bạch lại buồn rười rượi: “Chỉ là nhìn thấy ngươi, cảm thấy rất quen thuộc”.
Chuyển Luân vương cười càng tươi hơn, nói với Tô Bạch: “Chúng ta rất thân nhau, lúc ngươi theo đuổi chủ thượng nhà chúng ta, ta bỏ ra không ít công sức đâu”.
“Thực sự là ta theo đuổi Trường Huyền sao”. Tô Bạch nâng cằm, mím môi: “Thực sự là ta theo đuổi rất lâu, huynh ấy mới động lòng à?”.
Chuyển Luân vương lắc đầu: “Động lòng là một chuyện, thích là một chuyện, mà có thể ở bên nhau lại là một chuyện khác”.
Tô Bạch không hiểu lắm, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Điều ngươi nói có vẻ có lý”.
“Chuyện giữa hai người, cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm”. Chuyển Luân vương thở dài: “Nhưng có chuyện này ta có thể cho ngươi biết”.
“Chuyện gì?”.
“Trước khi đi lấy Hồng Liên nghiệp hỏa, chủ thượng đã tự mình cắt đứt tâm niệm”. Chuyển Luân vương ngước mắt, nhìn Tô Bạch, nói tiếp: “Nhưng về sau, khi lấy Hồng Liên nghiệp hỏa, thì gặp ngươi”.
Tô Bạch ngẩn ra, rồi đứng bật dậy, không để ý chiếc ghế có bị đổ ngửa ra sau không, dồn dập hỏi Chuyển Luân vương: “Tự mình cắt đứt? Sao huynh ấy lại làm vậy?”.
“Tiểu Bạch”. Chuyển Luân vương rũ mắt, vài sợi tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt bi thương của y: “Ngươi phải biết rằng, trời đất này tuần hoàn không ngừng nghỉ, vạn vật đều có chu kỳ, quan trọng nhất là bốn chữ kìm hãm và cân bằng, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, vạn vật thế gian sở dĩ có thể yên ổn thuận hòa với nhau, là bởi giữa chúng có sự khắc chế lẫn nhau, thế nhưng, khi đó chủ thượng đã đột phá thiên đạo đạt tới đỉnh cao, trong sáu giới, không ai địch nổi ngài, không có sự vật nào khắc chế được ngài nữa?”.
“Thế thì sao?”. Tô Bạch không kìm được nắm đầu ngón tay, chân mày mang theo sự bất mãn và bướng bỉnh, từng câu từng chữ nói: “Ca ca có tội gì, lẽ nào độc nhất vô nhị không ai địch nổi, đây…là sai ư?”.
“Ngài ấy không sai”. CHuyển Luân vương nắm bàn tay, rồi lại bất lực buông thõng, thở dài nói: “Chỉ là sức mạnh như vậy thiên đạo không dung, cho dù ngài sống thì cũng khó tránh khỏi sự trừng phạt”.
“Không thể đấu với trời sao?”. Tô Bạch cắt chặt môi, mãi sau mới nói ra một câu như vậy.
Chuyển Luân vương lắc đầu nói: “khi đó, là sống hay là chết, với chủ thượng cũng không còn ý nghĩa lớn lao gì. Đời này ngài ấy đã trải qua quá nhiều năm tháng, đã có được vinh quang vô tận và sự ngưỡng mộ của mọi người, đạt tới cảnh giới cũng như đỉnh cao người thường khó sánh kịp, phong cảnh đáng xem ở sáu giới ngài cũng ngắm qua, sự xấu xa cũng như tốt đẹp của nhân gian ngài cũng chiêm nghiệm rõ rồi, cuộc sống này tựa như ao tù nước đọng, chẳng thứ gì có thể làm dậy sóng. Chủ thượng hẳn là đã thông suốt, vì vậy chẳng sợ sống chết, cũng không nhất thiết phải làm trái ý trời”.
“Nhưng huynh ấy chưa từng yêu mà”. Không biết Tô Bạch nhớ ra điều gì, lời nói ra lại giống hệt như năm đó.
Chuyển Luân vương có chút hoài niệm, nhưng vẫn kìm nén được tâm trạng, cười nói: “Đúng vậy, trước khi gặp ngươi, quả thực chưa yêu ai. Ngươi có nhớ năm xưa khi ngươi nói ra câu này, ta trả lời thế nào không?”.
Tô Bạch mấp máy môi, lắc đầu.
“Nói chung thế gian này vẫn rất công bằng. Chủ thượng đã có quá nhiều, vì vậy, đời này phải chịu cô đơn tịch mịch”. Chuyển Luân vương nói vậy.
“Nhưng huynh ấy tốt như vậy, lẽ ra không đáng chịu tội nghiệt đó”. Tô Bạch có chút nghẹn ngào, mũi cay cay.
“Vì thế, ngươi đã đến”. Chuyển Luân vương nói: “Nếu nói là ngươi theo đuổi ngài rất lâu ngài mới động lòng thì thực ra cũng không đúng lắm. Ít nhất thì sau khi lấy Hồng Liên nghiệp hỏa rồi gặp ngươi, chủ thượng đã có ý muốn sống tiếp”.
Biết rõ mình không nên tồn tại trên thế gian, biết rõ mình sống thì kết cục sẽ chịu trời phạt, nhưng chỉ vì một người, cho dù tương lai có gian khổ đến đâu, hắn vẫn tiếp tục sống.
“Chỉ là có vài người trời sinh có chút ngốc nghếch, cần rất nhiều thời gian mới nhìn rõ tấm lòng mình”. Chuyển Luân vương cười khổ: “Hơn nữa, trước ngươi, ngài ấy thực sự vô tâm nghìn vạn năm rồi, chẳng có lấy một chút kinh nghiệm, thì làm sao biết đáp lại ngươi thế nào?”.
“Nhưng ta chưa từng trách huynh ấy”. Tô Bạch nói.
Đúng lúc này Cố Trường Huyền xốc rèm bước vào, nét mặt nhàn nhã, chỉ có nụ cười dịu dàng, hắn nói: “Trách ai cơ, vừa nói chuyện gì thế?”.
Kogi: Về chuyện Cố Trường Huyền tự cắt đứt tâm niệm ấy, trùng hợp là mình cũng mới đọc 1 bộ tu tiên mà trong thế giới đó có đề cập đến chuyện này. Tức là kẻ không đủ sức thì thường muốn mạnh lên để thay đổi thế giới, còn người có khả năng thay đổi thế giới thì sẽ dần mất hết cảm xúc vốn có của con người và chẳng còn ham muốn gì nữa. Đấy như kiểu một định luật để thế giới không bị đảo lộn vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...