Edit: Kogi
Trong đầu Tô Bạch xẹt qua một tia sáng, nhất thời không suy nghĩ được gì nữa, cậu cũng không tiếp tục chống cự, chỉ vươn tay run run kéo rèm cửa sổ, không để người bên ngoài nhìn thấy cảnh xuân kiều diễm bên trong.
Cố Trường Huyền hôn mạnh một cái lên tai cậu, sức lực trêu đùa trên tay gia tăng, khiến Tô Bạch không thể tiếp tục kéo rèm, mềm oặt người dựa vào ngực hắn rì rầm.
“Ca ca ~”. Tô Bạch nghẹn ngào gọi hắn, khóe mắt đã đỏ ửng, mơ hồ hiện ra ánh nước.
“Khóc cái gì”. Cố Trường Huyền hôn phớt qua môi cậu, trêu chọc nói: “Không thoải mái sao?”.
Tô Bạch bĩu môi, cắn đầu ngón tay mình hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Cố Trường Huyền liền trực tiếp kéo người vào lòng môi lưỡi giao hòa, Tô Bạch chỉ có thể thả bàn tay đang kéo rèm, khoát hờ lên vai Cố Trường Huyền, không nỡ tách rời.
Tô Bạch cũng không biết tình cảnh này bắt đầu từ bao giờ, nói chung là hai người thường xuyên hôn nhau như vậy, tóc mai quấn quýt, không ngừng nghỉ quấn lấy nhau.
Tình cảm quá nồng nhiệt nhưng Tô Bạch không hề cảm thấy khó thích ứng, như thể hai người phải dùng cách này để ở bên nhau, dường như họ đã thân thiết như vậy từ nghìn năm vạn năm rồi.
Vì vậy khi Cố Trường Huyền và Tô Bạch tách ra, Tô Bạch mới liếm liếm môi, sau đó níu cổ hắn, không biết ngượng ngùng sáp tới.
Cố Trường Huyền mỉm cười, lại dịu dàng đáp lại.
Đến khi gió đêm mát rượi thổi rèm cửa sổ tung bay, Tô Bạch mới giật mình, chợt mở mắt, xấu hổ đẩy Cố Trường Huyền ra.
“Hình như bên ngoài nổi gió”. Tô Bạch vươn tay đè tấm rèm, Cố Trường Huyền kéo tay cậu về, ấn cậu vào lòng mình, hôn lên chân mày cậu, đáp: “Đúng vậy”.
Ánh mắt người này nhìn mình quá nóng bỏng quá trắng trợn, Tô Bạch đỏ bừng mặt, nhìn đi chỗ khác, lí nhí nói: “Chúng ta…sắp đến nhà Dương Thanh Cửu rồi phải không?”.
Cố Trường Huyền cười khẽ, vừa ngậm mút vành tai Tô Bạch, vừa phanh vạt áo của cậu, dụ dỗ: “Còn sớm mà, Tiểu Bạch ngoan, cởi quần áo ra, để ca ca ngắm ngươi”.
Tô Bạch run lên, vội giữ chặt tay Cố Trường Huyền, la lên: “Đừng…”.
Mặc dù trời đã tối dần, nhưng dù sao vẫn đang ở trên xe chứ không ở trong phòng, cứ cởi áo tháo dây lưng như vậy…khó tránh khỏi bị người khác nhìn thấy.
Tô Bạch chắp tay cầu xin: “Ta…về nhà cho huynh ngắm được không?”.
Cố Trường Huyền bật cười, kéo cậu ngồi dậy, mặc lại quần áo cho cậu, rồi xoa xoa đình đầu cậu nói: “Sao nói nghe đáng thương vậy? Tưởng ta sẽ thực sự lột ngươi ngay trên xe à?”.
Tô Bạch gật mạnh đầu, hai tay nghịch ngợm ngón tay Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền cảm thấy buồn cười, liền dùng hai ngón tay nâng cằm Tô Bạch, miết nhẹ: “Sao nói gì cũng tin hết vậy? Ca ca làm sao nỡ để thân thể bé nhỏ trắng mềm của ngươi bị người khác thấy cơ chứ”.
Tô Bạch nghe vậy liền ôm hông Cố Trường Huyền, mặt vẫn đỏ nhưng lại nghiêm túc nói: “Bởi vì là huynh nói á”.
Cố Trường Huyền ngẩn người.
Tô Bạch liền hôn nhẹ lên cằm hắn, cong mắt nói: “Huynh nói gì ta cũng tin”.
Tô Bạch mềm mại dựa vào vai Cố Trường Huyền cười, ánh mắt Cố Trường Huyền tối lại, cánh tay chậm rãi siết chặt, ép Tô Bạch vào góc xe ngựa, giọng nói mê luyến: “Tiểu Bạch”.
“Ừm?”.
“Vừa rồi, ta thực sự muốn ngươi ngay tại đây”.
Tô Bạch cảm thấy đầu mình nổ oanh một tiếng, sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Xe ngựa bỗng lắc lư dữ dội, Cố Trường Huyền vội kéo Tô Bạch vào lòng, tay đệm sau gáy cậu, để cậu không bị đập đầu vào vách.
Tô Bạch hoang mang ngước mắt, Cố Trường Huyền nhíu mày, vén rèm: “Chuyện gì vậy?”.
“Có kẻ cản đường”. Thần Đồ sờ đầu, chỉ con ma men trước mặt.
Con ma men trái ôm phải ấp, bên này một cậu thiếu niên, bên kia một cô thiếu nữ, gã nâng cốc đổ rượu vào miệng, lảo đảo hét về phía này: “Tránh ra! Ai dám cản đường ông!”.
Tô Bạch cười khúc khích, cảm thấy bộ dạng kẻ thiếu đòn này trông quen quen, kết quả ngay sau đó liền nghe thấy Cố Trường Đình nói: “Tử Nhân, ở nhân gian sống phóng túng đấy nhỉ”.
“Ông phóng túng hay không liên quan mẹ gì đến ngươi, ngươi…”. Đỗ Tử Nhân vừa giương mắt nhìn liền sợ đến ngừng thở, lập tức hành lễ, quỳ xuống hô: “Lão tổ tông, chủ tử, ta sai rồi!”.
Cố Trường Huyền liếc mắt, thả rèm xe ôm Tô Bạch ngồi xuống, búng ngón tay một cái, rồi sai Thần Đồ tiếp tục đánh xe.
Con ma men đang trái ôm phải ấp đột nhiên lăn ra chết bất đắc kì tử, nam nữ bên cạnh gã sợ xanh mặt, kinh hãi la lên, nhưng không hề nhìn thấy từ bên trong thi thể kia ra bay một làn khói xanh, sau đó bay vào bên trong chiếc xe ngựa vừa mới đi qua.
Nam phương Quỷ đế Đỗ Tử Nhân xưa nay lấy phong lưu tiêu sái làm phong cách, lúc này đang cụp đuôi, quy củ hành lễ với Cố Trường Huyền, dập đầu nói: “Chủ thượng”.
Lúc này xe ngựa đã đến cổng Dương gia, Cố Trường Huyền không để ý đến Đỗ Tử Nhân, đá một cước vào người hắn, sau đó đỡ Tô Bạch xuống xe.
Đỗ Tử Nhân khóc không ra nước mắt, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bò dậy theo Cố Trường Huyền đi vào, Cố Trường Huyền cũng không ngăn cản, chỉ gặp ông bà Dương gia nói để Thần Đồ làm phép trừ tà ở phòng khách, còn hắn sẽ đi gặp Dương Thanh Cửu một mình.
Ông bà Dương gia lập tức đồng ý, con trai mình hôn mê bất tỉnh hiều ngày, vị pháp sư này vừa tới làm phép, hôm sau con trai liền tỉnh lại, vì vậy mà ông bà Dương gia không có lý do gì lại ngăn cấm.
Cố Trường Huyền chậm lại hai bước, liếc nhìn Đỗ Tử Nhân, nói: “Ở yên đấy”.
Đỗ Tử Nhân còn chưa kịp phản ứng, Tô Bạch đã trả lời: “Vâng”.
“Không nói ngươi”. Cố Trường Đình phút chốc giãn mặt ra, vỗ vỗ đầu Tô Bạch, dịu dàng nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm, đừng đi lung tung là được”.
“Ta không đi, ta ở đây chờ huynh”. Tô Bạch có chút không nỡ, ngoắc ngón tay Cố Trường Huyền, ngừa đầu nói. Cố Trường Huyền liền nhấc tay hôn ngón tay Tô Bạch, mỉm cười: “Ta sẽ trở lại nhanh thôi”.
Thần Đồ thực sự mặc đồ đạo sĩ cầm kiếm gỗ nhẫn nhục vung vẩy, Tô Bạch ở một bên nhìn cười khanh khách, không thể không nhấc tay lên lau nước mắt.
“Cái này có gì đáng cười”. Đỗ Tử Nhân không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch, chỉ Thần Đồ nói: “Kẻ nào có chút địa vị ở Minh giới, được xếp danh hiệu, ai chưa từng múa hát cho ngươi xem?”.
Tô Bạch ổn định lại cảm xúc, xòe hai tay, nói: “Chuyện trước kia, ta không nhớ nữa”.
Đỗ Tử Nhân hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên cười hiểu ra, vuốt chén trà nói: “Thảo nào, trông ngươi hơi khác trước đây”.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi”. Tô Bạch chống cằm, chợt thấy hơi xúc động, dường như Thần Đồ đang múa may quay cuồng trước mắt cũng không còn thú vị gì nữa.
“Cũng đúng”. Đỗ Tử Nhân nhướng mày, ném quả đào từ tay trái sang tay phải.
“Kể cho ta nghe chuyện trước đây đi”. Tô Bạch vẫn chống cằm, chỉ quay đầu sang, cười đến là ngoan hiền vô hại: “Nếu ta vui có khi sẽ thay ngươi xin ca ca tha cho”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...