Lúc này, tại nhà Mộc Lan.
Hạ Vi nhìn đồng hồ đã mau tới ba giờ sáng.
"Không, không được.
Ông xã, em phải đi báo cảnh sát tìm Mộc Lan về." Mẹ của Mộc Lan sốt ruột nói.
"Thôi được rồi, em ở nhà đi.
Anh đi tìm con bé cho.
Giờ ngoài đó, trời vừa rét vừa lạnh.
Anh đi cho." Ba của Mộc Lan nói rồi, quay sang bảo Hạ Vi: "Cháu cũng ở nhà với cô đi.
Một mình chú đi được rồi."
Hạ Vi nhanh chóng lắc đầu: "Để cháu đi tìm phụ chú.
Cháu không sợ lạnh.
Hơn nữa, 2 người thì sẽ dễ hơn.
Chú đi báo cảnh sát làm thủ tục.
Cháu sẽ trước đi tìm Hạ Vi thử xem sao.
Dù sao cháu cũng đã học võ được mấy năm nay rồi, cháu đi cô chú cứ yên tâm đi."
Từ nhỏ, Hạ Vi đã bắt đầu đi tập võ.
Khác hẳn với vẻ dịu dàng bên ngoài của cô, mỗi lần cô đi thi đấu võ thuật đều hung hăng đánh bại đối thủ, sau đó lại biến trở về một Hạ Vi ' nhu nhu nhược nhược ' hằng ngày.
Mỗi lần đều khiến người xung quanh rất vô ngữ.
Rõ ràng là một cái giá trị bạo lực mãn cấp lại cứ dịu dàng, nhỏ nhẹ làm đối thủ tưởng thực yếu đuối nữ sinh, mỗi lần đối thủ đều bị hung hăng vả mặt.
Ba của Mộc Lan nghĩ nghĩ, sau đó đồng ý với Hạ Vi.
Mẹ của Mộc Lan đi theo tiễn 2 người ra tới cửa, dặn dò: "Nếu có tin tức hoặc manh mối của Mộc Lan.
Anh nhất định phải gọi về cho em biết chừng.
Hạ Vi cũng vậy nhé!"
"Dạ cô, cháu biết rồi ạ".
Hạ Vi ngoan ngoãn trả lời.
Ba của Mộc Lan vỗ vỗ vai mẹ Mộc Lan: "Được rồi, được rồi.
Em vào nhà đi.
Anh với Hạ Vi nhanh chóng đi tìm, có gì sẽ gọi điện cho em liền."
Mẹ của Mộc Lan gật gật đầu.
Ngay lúc đang muốn nói gì, bỗng nhiên mẹ Mộc Lan đôi mắt trợn to, miệng há hốc, biểu tình từ sửng sốt, ngạc nhiên đến kinh hỉ, sau đó lại biến thành vẻ mặt tức giận.
Ba của Mộc Lan và Hạ Vi không hiểu ra sao, cũng quay người lại nhìn về phía sau.
"Mộc, Mộc Lan.."
"Bảo bối.."
Hai người đồng thời lên tiếng.
"Ba, mẹ, Hạ Vi.
Làm mọi người lo lắng rồi.." Mộc Lan chậm rì rì đi tới, vẻ mặt ngại ngùng nói.
Mẹ của Mộc Lan nghe vậy càng tức giận, cả người đều tạc lên: "Còn biết mọi người lo lắng.
Biết sẽ lo lắng còn lặng yên không tiếng động bỏ nhà ra đi.
Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Da thực ngứa phải không? Lần này, mẹ nhất định sẽ.."
Chưa kịp nói hết lời, Mộc Lan bỗng quay sang ôm chầm lấy mẹ mình, ủy khuất: "Mẹ, Mộc Lan sai rồi.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
Thực xin lỗi, mẹ" Ngay sau đó nhịn không được bật khóc.
Mẹ của Mộc Lan sửng sốt, sau đó im lặng vỗ vỗ lưng Mộc Lan: "Hừ, biết sai thì tốt rồi.
Sau này đừng có tái phạm nữa."
"Sẽ không, sẽ không.." Mộc Lan nhanh chóng cam đoan.
"Ai, được rồi.
Mộc Lan vừa về, mẹ nó nhanh chóng đưa bảo bối vào trong nhà.
Tắm rửa, ăn chút gì đó rồi đi ngủ thôi." Ba Mộc Lan lại quay sang, áy náy nói với Hạ Vi: "Phiền cháu quá.
Tối nay cháu ở tạm đây một đêm.
Sau đó sáng mai hãy về."
Hạ Vi đồng ý.
Ngay lúc cả nhà đang định vào trong nhà.
Mộc Lan lúc này mới chợt nhớ lại thứ gì.
Vội quay đầu hướng phía ngoài la lên: "Uy, anh kia.
Cảm ơn anh nhé!"
Mọi người giật mình, vội quay đầu hướng ra phía ngoài.
Lúc này, từ ánh đèn hiu hắt bên đường lặng lẽ xuất hiện một người.
Đó là một thanh niên khoảng chừng 20 - 25 tuổi, dáng người cao ráo, mặc một thân áo thun đơn giản, khuôn mặt lạnh lùng.
Là Hàn Mặc.
Tới đây, Hàn Mặc cũng thực bất đắc dĩ.
Rõ ràng anh đưa cô về nhà.
Ai biết người nào đó vừa thấy người nhà của mình đã vội chạy đi.
Quên béng luôn sự tồn tại của mình.
Thực là, có ' người sau lại quên người trước', ' vong ân phụ nghĩa', tiểu đồ vật không lương tâm.
Nhìn bên kia cả nhà đoàn tụ vui vẻ, rối rắm hồi lâu, anh quyết định vẫn là yên lặng rời đi.
Ai biết được, cô ngốc kia lúc này lại lên tiếng gọi anh.
Ân, cuối cùng cũng nhớ đến anh, vẫn là có chút lương tâm sao.
Hàn Mặc nhịn không được cong khóe miệng mỉm cười.
Hạ Vi nhìn nhìn Hàn Mặc, lại quay sang liếc mắt Mộc Lan.
Sau đó đôi mắt mị lên, vẻ mặt thâm ý nhìn Mộc Lan.
A, cô giống như đã đoán được chuyện gì..
"Đây là.." Mẹ của Mộc Lan ngạc nhiên nhìn Hàn Mặc, quay sang hỏi Mộc Lan.
Ba của Mộc Lan nhíu mày, trầm tư suy nghĩ chút gì đó không phản ứng.
Mộc Lan cười cười, chỉ vào Hàn Mặc: "Người này giúp con, lại đưa con về nhà."
"A, vậy sao.
Thật tốt quá! Cảm ơn cậu.
Tôi nói như thế nào con bé này lại giận dỗi bỏ đi, sau đó lại ngoan ngoãn về nhà.
Hóa ra là nhờ cậu." Mẹ Mộc Lan cảm kích cười: "Nếu cậu không chê, mời cậu vào nhà uống ly trà nóng rồi hãy về."
Chưa đợi Hàn Mặc lên tiếng.
Từ nãy giờ, âm trầm suy nghĩ gì đó ba Mộc Lan mới phản ứng lại đây: "Nhà hết trà rồi.."
Mẹ của Mộc Lan khóe miệng cương cướng: "Không sao, không sao.
Cậu cứ vào nhà đi.
Tôi nấu chút gì đó cho cậu với Mộc Lan ăn lót bụng cũng được."
"Nhà hết đồ ăn rồi."
Mẹ của Mộc Lan tức giận dẫm ba Mộc Lan một chân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, không sao.
Còn cửa hàng tiện lợi phục vụ 24/24, để ba Mộc Lan đi mua chút gì đó cho cháu ăn rồi về."
"Xe hết xăng rồi." Ba Mộc Lan lại âm trầm lên tiếng.
Mẹ của Mộc Lan: "..."
Mọi người: "..."
Hàn Mặc: "..."
Lúc này, Hàn Mặc nhịn không được suy nghĩ cậu từ nãy giờ có chỗ nào không ổn sao, mà ba Mộc Lan lại có địch ý với cậu như thế.
Cẩn thận suy nghĩ, không có a.
Lúc nãy, cậu vẫn thực tri kỉ mà chừa lại không gian cho cả nhà đoàn tụ, sau đó, Mộc Lan lên tiếng gọi cậu, cậu vẫn an an tĩnh tĩnh chưa kịp nói gì a.
Thật là khó hiểu..
Hàn Mặc thở dài, dù không biết có chuyện gì nhưng cậu vẫn lịch sự lên tiếng từ chối: "Cảm ơn cô chú.
Nhưng trời cũng gần sáng rồi.
Cháu cần phải về."
Mẹ của Mộc Lan hung hăng liếc mắt ba Mộc Lan một cái.
Người sau quay đầu hừ lạnh.
Bất đắc dĩ, mẹ của Mộc Lan cười cười: "Như vậy a.
Vậy cậu về cẩn thận."
Mộc Lan ngốc ngốc nhìn ba cô, lại quay sang nhìn Hàn Mặc.
Vẫn chưa phản ứng lại kịp chuyện như thế nào sẽ diễn biến thành như vậy.
Dựa theo độ yêu chiều của ba dành cho cô, có người đưa con gái bảo bối về nhà an toàn.
Lúc này, ba cô không nên vui mừng thỉnh người vào nhà, ăn cái bánh, uống miếng nước lại cảm kích một hồi sao.
Sao lại thành ra như vậy a..
Ai, Mộc Lan hoàn toàn không biết.
Nếu nguời đưa cô về là một cô gái hoặc trung niên người nào đó.
Đương nhiên, ba của Mộc Lan sẽ hảo hảo tiếp đón.
Mà đối với Hàn Mặc, chỉ có thể nói, giác quan thứ 6 của "sủng nữ cuồng ma" ba Mộc Lan chính cảnh báo liên hồi, khiến ba Mộc Lan nhịn không được suy nghĩ sâu xa..
Mộc Lan nhìn Hàn Mặc cúi đầu chào, dần dần đi xa.
Bỗng cô sựt nhớ lại cái gì, bước lên vài bước hô to: "Uy, tôi quên hỏi anh.
Anh tên là gì a?"
Hàn Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay: "Hàn Mặc.
Hàn trong đêm đông.
Mặc trong ủ ấm.
Mùa đông ấm áp."
"Tôi là Mộc Lan, Mộc trong mộc mạc.
Lan trong hoa lan.
Hoa Lan mộc mạc." Mộc Lan gật gật đầu: "Anh nhất định phải nhớ tên tôi đó, có duyên gặp lại."
Hàn Mặc yên lặng nhớ kỹ, phất tay xem như đáp lại.
Ba Mộc Lan nhìn một màn này.
Tức giận đỏ cả người.
Hắn liền biết, hắn liền biết.
Tên tiểu tử kia là không có hảo tâm.
Đưa con gái người ta về rồi là được sao, còn làm gì phải báo tên, còn giải thích cái gì ' Hàn trong đêm đông, Mặc trong ủ ấm ' kĩ càng như vậy nữa.
Không sai, ' sủng nữ cuồng ma' ba Mộc Lan cơ bản là tự động quên đi việc con gái mình chủ động hỏi tên người ta.
Ân, con gái luôn đúng, chính là tên tiểu tử kia sai rồi.
"Tên tiểu tử đó nhất định muốn cướp con gái bảo bối của mình.
Hừ hừ..
chỉ dựa vào một khuôn mặt đó mà muốn cướp bảo bối, đừng có mơ".
Ba Mộc Lan trong lòng hừ lạnh.
Đợi người đi xa, mẹ của Mộc Lan mới nhéo lỗ tai ba Mộc Lan: "Anh làm cái gì, đối xử với người ta như vậy.
Người khác không biết còn tưởng 2 người có thâm thù đại hận gì đó a.
Hừ.."
"Ai, ai, bà xã đại nhân, nhẹ một chút.
Anh cũng thấy tên tiểu tử đó chính là không có hảo tâm."
"Hừ, giờ em cảm thấy anh đang không có hảo tâm." Mẹ của Mộc Lan tròng mắt xoay chuyển: "Cho nên, tối nay anh ngủ sô pha đi.."
Ba Mộc Lan nghe vậy khẩn trương lên, vội đi theo mẹ Mộc Lan vào nhà thấp giọng an ủi, tranh thủ chút phúc lợi.
Nói đùa cái gì vậy, đêm hôm lạnh lẽo, có ấm áp bà xã, ngu gì đi ngủ với sô pha lạnh lẽo đó chứ..
Hạ Vi im lặng nhìn ba mẹ Môc Lan, cũng đi theo vào nhà.
Trước đó, rất có thâm ý mà liếc mắt Mộc Lan một cái.
Mộc Lan cũng không hiểu ra sao, vội đi theo.
Đương nhiên, cuối cùng ba Mộc Lan đêm đó tranh thủ phúc lợi thất bại.
Một mình bị đuổi ra khỏi phòng ngủ sô pha đi.
Nằm trên sô pha, ba Mộc Lan lại âm trầm tính toán một bút nợ lên đầu Hàn Mặc.
Nếu không phải tại tên tiểu tử đó, bà xã đại nhân sao có thể nhẫn tâm để anh ngủ số pha a..
Ai, cứ như vậy, sau này Hàn Mặc đi lên con đường truy thuê chạy càng ngày càng xa.
Vì chúng ta Hàn thiếu bi ai 1 phút a...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...