"Hừ... Là em hỏi anh mới đúng. Còn không phải vì hộp thuốc nặng trĩu ở trong ngăn tủ của anh ư? Thuốc ngủ, thuốc giảm đau, thuốc trầm cảm... Vì sao lại cần nhiều thuốc như vậy, lại không nói cho em biết?"
"Anh không có bệnh..."
"Vậy số thuốc đó..."
Tưởng Tư Nhiễm dời mắt khỏi tập bệnh án trên tay, quay sang nhìn hắn chăm chú. Trong một khắc ngắn ngủi đó, cô phát hiện ánh mắt của hắn lại một lần nữa dại ra, cứ thế mà chôn giấu rất nhiều cảm xúc rối rắm không nói thành lời, rất nhiều ưu tư phiền muộn không thốt nên câu.
Đợi một hồi lâu sau vẫn không nghe Úc Nam Doanh đáp lại, cô cũng thôi không chất vấn, tập trung xem xét phần mình.
Thời tiết cuối thu có hơi se lạnh, Úc Nam Doanh hôm nay mặc một chiếc áo len mỏng cổ cao vẫn không ngăn được từng đợt gió lành lạnh điểm lên da thịt mình, làm hai bàn tay khuất dưới ống tay áo dần dần buốt giá. Thành phố vào giờ cao điểm bắt đầu đông đúc người, xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau, có người vội vã trở về nhà, có người gấp rút đi ăn cho kịp giờ nghỉ trưa, có vài bà nội trợ vừa đi vừa nhìn đồng hồ sợ sẽ lỡ mất buổi khuyến mãi giảm giá của siêu thị gần đấy. Thành thị là như thế, mỗi người trong số bọn họ đều có công việc của riêng mình, đều vì bận rộn xoay sở vấn đề cơm áo gạo tiền đắt đỏ mà tất bật đến độ không kịp nghỉ ngơi, không kịp nhớ xem bữa trưa hôm nay bọn họ vừa ăn món gì mà đã đau đầu trước một mớ rắc rối mới phát sinh.
Úc Nam Doanh nhìn những con người đeo trên vai gánh nặng cả một đời ấy đang lướt bon bon qua mặt mình, tâm tư trống rỗng không biết đang bận tâm điều chi. Bên ngoài đường lớn náo nhiệt ồn ào, ở trong chiếc xe đang đứng đợi đèn đỏ, không khí bất giác trở nên tĩnh mịch lặng thinh, rơi vào trầm mặc.
Hắn muốn bắt chuyện với Tưởng Tư Nhiễm, trông thấy cô hình như rất chú tâm quan sát tập bệnh án nhàm chán kia, lại chẳng biết mở miệng nói gì mới xoá tan gượng gạo. Vì thế chỉ im lặng suy tư nghĩ ngợi lời cô nói lúc nãy.
Số thuốc nọ... Vì sao lại xuất hiện trong nhà hắn đây?
Ngày thường Úc Nam Doanh rất ít khi ở nhà, căn nhà rộng lớn thênh thang nhưng vì vắng vẻ mà có phần cô độc u ám ấy, từ trước đến nay dường như chỉ một mình Thẩm Nguy vẫn thủy chung bám víu thôi. Nếu không vì Thẩm Nguy đột ngột suy nghĩ sáng suốt ký vào tờ đơn ly hôn, trả lại tự do cho hắn, thì có lẽ hắn đã sớm không còn nhớ ngôi nhà đó vốn dĩ là của hắn luôn rồi. Có mấy lần say rượu đến độ đầu óc mơ màng, muốn mượn một chỗ để ngủ qua đêm thay vì thuê phòng khách sạn bất tiện, hắn mới bất đắc dĩ lái xe trở về nhà... Khi ấy nhìn thấy Thẩm Nguy nép người ngủ yên trong phòng với nửa ly nước còn uống dở đặt cạnh bên tay, hắn liền cảm thấy có chút chán nản mà xoay người rời đi, ngủ lại trên sofa lớn dưới phòng khách.
Khi ấy có lẽ hắn không biết, ly nước kia là do Thẩm Nguy vừa mới uống xong một nắm thuốc, chưa kịp mang xuống bếp cất đi đã nhanh chóng mệt mỏi rã rời, nằm xuống liền chìm vào mê man.
Khi ấy có lẽ hắn không để ý, Thẩm Nguy ngủ yên, nhưng giấc ngủ đó là vì tác dụng của thuốc mới có được, so với những người bình thường, cô càng giống bất tỉnh hơn là thật sự ngủ say, thật sự mơ thấy giấc mộng đẹp.
Thẩm Nguy mắc bệnh trầm cảm ư?
Úc Nam Doanh không tin...
Mỗi lần gửi tin nhắn hay gọi điện thoại tới cho hắn, cô đều cười tươi đến như thế cơ mà...
Mỗi lần đi dạo siêu thị một vòng, vô tình thấy hắn đứng hút thuốc bên đường, cô đều vẫy tay chào hắn vui vẻ đến như vậy kia mà...
Suy đi nghĩ lại, Úc Nam Doanh vẫn không tin, không muốn tin, làm mọi cách để chối từ và gạt bỏ những ý nghĩ ra khỏi đầu óc mình, cho rằng Thẩm Nguy có lẽ là đang diễn trò bi thảm thương tâm trước mặt hắn thôi, cho rằng người thích bám víu như cô sẽ không dễ dàng buông tha Úc Nam Doanh hắn nên mới làm mọi cách để khiến hắn phải vì cô rời đi mà hoài niệm, vì cô ký đơn ly hôn mà hối tiếc không thôi... Vậy nên khi về đến nhà, mặc kệ Tưởng Tư Nhiễm có giải thích ra sao hoặc cằn nhằn liệu bản bệnh án trong tay có sai sót gì hay chăng, hắn đều mang số thuốc kia vứt vào sọt rác, tiếp tục bận rộn công việc dọn dẹp của mình.
Về phần Thẩm Nguy...
Sau khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận ra trước mắt không còn khung cảnh u ám tịch mịch của gian phòng khách sạn tối qua mà là trần nhà trắng toát của bệnh viện, hương rượu nhẹ nhàng thay bằng mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc lên hai cánh mũi khiến người ta đầu váng mắt hoa... Thẩm Nguy day day thái dương đau nhức, quan sát xung quanh không khỏi kinh hãi một đợt. Cảm giác sợ hãi qua đi liền chuyển thành bất ngờ, hết bất ngờ rồi lại hoàn toàn trấn tĩnh bản thân...
Nhìn bàn tay còn ghim kim truyền dịch, chưa kịp mở miệng hỏi vị bác sĩ đang loay hoay bên cạnh đã nghe bà nghiêm khắc mắng một trận:
"Đã mắc bệnh dạ dày còn muốn rượu hại thân? Cô gái à, cô không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ tới đứa trẻ trong bụng một chút chứ? Không phải cô muốn giết con mình luôn đấy ư?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...