"Cô Thẩm... Đúng là cô rồi. Thảo nào hôm qua tôi lại thấy quen đến vậy... Thật trùng hợp quá, cô tới đây làm gì thế?"
"Anh..."
"Tôi là Tôn Cảnh Ân, bạn của... À không, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở siêu thị rồi cô có nhớ không?"
"Tôi biết."
Thẩm Nguy nhìn Tôn Cảnh Ân, lần trước đã gặp nhau một lần ở siêu thị, ồn ào một hồi mới biết gã với những người đàn ông ăn mặc lịch lãm đi cùng chính là bạn thân của Úc Nam Doanh, cô mặc dù không có thiện cảm gì nhưng không quên nhanh như vậy được, chỉ là có hơi bất ngờ chẳng biết vì sao lại vô tình gặp gã ở nơi này.
"À... Vậy... Chào cô. Không biết cô đến đây để làm gì thế? Có cần tôi giúp không?"
"Tôi làm việc ở đây, cũng không cần anh giúp gì cả, anh tránh đường một chút là được."
"A... Thật ngại quá, ngại quá. Cô vào đi."
Nhận ra bản thân đang bất lịch sự mà chắn trước mặt cô, Tôn Cảnh Ân ngại ngùng nép người sang một bên nhường đường cho Thẩm Nguy, còn không quên chào cô một cái. Thẩm Nguy theo lẽ thường tình cũng chào lại gã, yên lặng lúc lâu mới chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Tôn Cảnh Ân, người đàn ông lưu manh lại cực kì nhiều lời này bề ngoài trông có vẻ không đáng tin bao nhiêu, dẫu vậy đi chăng nữa thì nhắc nhở gã một tiếng còn hơn không, nghĩ nghĩ ngợi ngợi cuối cùng quyết định nói ra.
"Tôi biết anh có quan hệ rất tốt với Úc Nam Doanh, thế nhưng chuyện tôi làm việc ở đây mong anh đừng nhắc với hắn. Sau này nếu như hắn có hỏi đến cũng mong anh không kể lại cuộc gặp gỡ giữa chúng ta ngày hôm nay. Anh giúp tôi, có được không?"
"Úc Nam Doanh sao? Chuyện này đương nhiên có thể.... Tôi không phải loại người hay tiết lộ chuyện của người khác đâu, tôi..." Nghĩ tới hôm trước ở quán bar vừa kể với Úc Nam Doanh chuyện gặp gỡ Thẩm Nguy, gã không khỏi chột dạ mà gãi gãi đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Tóm lại tôi... Sẽ không cho hắn biết. Cô đừng lo nhé."
Thẩm Nguy gật đầu nói cảm ơn với gã xong liền đi vào bên trong nhận việc. Quản lý khách sạn trông thấy cô rồi lại phát hiện Tôn Cảnh Ân đang đứng phía sau cô, ông ta trong nháy mắt trở nên mừng rỡ định chạy tới cúi đầu chào thì bắt gặp cái lắc đầu hốt hoảng của gã, người quản lý ban đầu còn mơ mơ hồ hồ không hiểu, khựng lại một lúc lâu tới khi Tôn Cảnh Ân kề một ngón tay lên khoé môi làm hành động ám chỉ giữ im lặng thì mới nhận ra ngụ ý của gã.
"Cô... Cô đến rồi à? Mau vào đây đi."
Quản lý nhất thời không giấu được bất ngờ, hết nhìn trân trân người đàn ông lưu manh đứng tựa lưng vào cửa, đang đưa mắt quan sát xung quanh làm như không có chuyện gì xảy ra, lại bối rối nhìn Thẩm Nguy... Cứ bối rối như thế, mãi mới bình tĩnh lại được, quản lý ấp úng hướng dẫn cho cô sơ qua một lượt các công việc cô phải làm sắp tới, trước lúc đưa cô vào bên trong còn không quên quay đầu len lén nhìn Tôn Cảnh Ân một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Hôm nay nhân viên mới vào làm đến đây nhận việc không phải chỉ có mỗi mình Thẩm Nguy, người muốn tìm một công việc tạm thời cũng có, người muốn xin vào làm lâu dài cũng có, thế nhưng họ đều là người có bằng cấp có học thức đầy đủ, phù hợp với tiêu chí đề ra cho nhân viên chứ không phải chỉ đơn thuần là người mà cấp trên tuỷ tiện kiếm tìm để bù vào cho đủ số lượng. Thẩm Nguy âm thầm cảm thấy bản thân thật may mắn, không vì mình có học thức như bao người khác, hay thậm chí bằng cấp cô sở hữu còn cao hơn bọn họ gấp nhiều lần... Mà bởi vì câu cửa miệng quản lý nói với cô sau khi xem xong hồ sơ không phải là lời xin lỗi, không phải là câu "cô Thẩm, thật tiếc quá, chúng tôi không thể nhận cô vào làm".
Lúc nghe cấp trên phân công nhiệm vụ xong xuôi, Thẩm Nguy theo chỉ dẫn đi nhận đồng phục, từ trong phòng thay đồ bước ra đã là một diện mạo mới hoàn toàn. Khác với những chỗ làm ở bên ngoài, khách sạn này không cho phép nhân viên lơ đãng trong giờ làm việc, nơi cất những vật dụng cá nhân như quần áo và túi sách cũng đặc biệt riêng tư. Thẩm Nguy đứng ở trong phòng bận bịu sắp xếp đồ đạc lại một hồi, lấy điện thoại ra kiểm tra lại lần cuối trước khi bắt tay vào cộng việc thì bỗng thấy trên màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ đỏ thẫm.
Là của anh Lâm gọi đến.
Bình thường anh Lâm không bao giờ gọi điện vào lúc cô đang bận, mà nếu như có gọi cho cô, cảm thấy cô không nhấc máy cũng sẽ không miễn cưỡng gọi thêm một lần. Tuy nhiên hôm nay thì khác... Thẩm Nguy có chút bất an, mặc kệ đã đến giờ làm, cô không suy nghĩ nhiều liền bấm số gọi ngay cho anh, đầu dây bên kia reo vài hồi chuông mới có người trả lời điện thoại, giọng anh Lâm vang vọng bên tai cô chứa vài phần bất đắc dĩ:
"Khoản tiền viện phí hôm qua, là Úc Nam Doanh giúp chúng ta trả... Khi nãy có người của tập đoàn Úc thị đến đây, bọn họ ồn ào một hồi cũng rời đi rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...