"Người vừa lên taxi lúc nãy có cảm giác rất quen thuộc."
"Người nào? Ở đâu?"
Người khoác vai gã nghe gã nói vậy liền tò mò nheo mắt nhìn theo hướng chiếc taxi rời đi, mãi đến khi cái bóng trắng ấy dần dần khuất xa đằng sau cột đèn giao thông, hắn lúc này mới vò đầu Tôn Cảnh Ân, không khỏi buồn cười mà khiêu khích gã.
"Mày có bệnh à? Nhìn kiểu gì thế? Không phải căm phẫn che mờ con mắt, muốn dạy cho Úc Nam Doanh một bài học quá mà đâm ra nhìn nhầm người kia thành hắn đó chứ?"
"Mày mới có bệnh. Cả nhà mày đều bệnh!!!"
Tôn Cảnh Ân cáu gắt với người nọ, ánh mắt nửa ngờ nửa vực cũng thôi dõi theo bóng xe, cốc đầu hắn một cái rồi thẳng tiến vào bên trong, ngồi vắt chân chễm chệ trên ghế sofa.
Thẩm Nguy ở trên xe nói chuyện điện thoại với anh Lâm hồi lâu, đợi đến khi xe chạy được một lúc mới cúp máy, vui vui vẻ vẻ mà đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh thành phố sầm uất tấp nập bên ngoài cửa sổ, bỗng dưng cảm thấy ngày hôm nay thật đẹp biết bao, mùa đông sắp đến dường như cũng ấm áp hơn biết nhường nào... Về tới nơi, cô chắc chắn sẽ mời anh Lâm ăn một bữa cơm thật ngon, sẽ ngồi bên giường bệnh của anh trai kể cho anh nghe những gì cô trải qua, nói với anh không cần lo lắng nữa, anh chỉ việc mau chóng bình phục, tỉnh lại sớm hơn một chút mà thôi... Thế giới này đã có cô gánh vác thay anh rồi, sau khi anh trở về, nhớ ôm một cái là được.
Cô nhớ anh...
Thật sự... Nhớ anh nhiều lắm.
Thẩm Nguy siết chặt góc áo, không biết có phải do ngưng điều trị một thời gian dài nên chứng trầm cảm càng ngày càng trở nặng hay không, dạo gần đây mỗi lần cảm thấy bức bối rối bời, căng thẳng hay thậm chí là xúc động vì hạnh phúc cũng vậy, cơ thể cô đều không nhịn được mà vô thức run rẩy, sống mũi cay cay chực khóc, nước mắt lại tựa như tắc nghẽn ở khoe mi, muốn khóc một trận thật lớn cũng không khóc được.
Đợi vài phút đồng hồ cho đợt run rẩy qua đi, Thẩm Nguy dần dần thả lỏng cơ thể ngồi tựa lưng vào ghế thư giãn một lát thì đến nơi, cô thanh toán tiền taxi cho người lái xe, thả bước chân chậm rãi đi vào cổng bệnh viện. Trên đường đi, Thẩm Nguy vậy mà không quên quan sát nơi quen thuộc này lần cuối cùng trước khi rời đi vào ngày mai... Nơi lạnh lẽo giá buốt gắn bó với cô hơn bốn năm trời dài đằng đẵng ấy, ngày tháng trôi qua, từ cảm giác sợ hãi xa lạ tới dần dần thích nghi, từ mông lung vô định tới tập thành thói quen ăn sâu vào trong cốt tuỷ.
Trước kia cô muốn có thể sớm rời khỏi đây một chút, ngây thơ ngốc nghếch mà nghĩ rằng nếu bác sĩ đã nói phải kiên nhẫn chờ đợi anh trai tỉnh dậy thì chắc chắn anh sẽ tỉnh dậy vào một ngày không xa thôi, hôn mê cùng lắm chỉ vài ba tháng ngắn ngủi, bất tỉnh lâu dài gì đó cùng lắm chỉ là lời chẩn đoán trên lý thuyết suông, có hội sống lại là được rồi.
Thế mà... Cái gọi là "một ngày không xa", là "vài ba tháng ngắn ngủi", là tự lừa mình dối người anh trai cô sẽ không sao đâu... Rốt cục kéo dài hơn bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm mỏi mắt đợi chờ, hơn trăm vạn nỗi nhớ tích tụ đến vỡ nát tâm can.
Thẩm Nguy thở dài một hơi nặng trĩu mệt nhoài, cứ vô thức bước đi như thế, khi ngẩng mặt lên nhìn ngắm xung quanh, cô đã trông thấy bóng dáng gần gũi quen thuộc của anh Lâm đứng từ xa đang dõi mắt về phía mình. Người đàn ông này có lẽ đã đứng ở nơi đấy đợi chờ cô từ khi bọn họ còn nói chuyện qua điện thoại, đối diện với Thẩm Nguy, anh chẳng vội vã gì chỉ mím môi nở nụ cười, nhẹ nhàng vẫy tay chào cô, trong mắt có ôn hoà hiếm thấy, cũng có yêu thương đong đầy.
Chờ Thẩm Nguy đi đến gần bên cạnh mình, anh Lâm khoác vai cùng cô đi vào bệnh viện, vừa thong thả đi vừa nói, lời thốt ra rõ ràng nhẹ nhõm hơn thường ngày...
Thậm chí, cô còn nhìn ra được sự yên bình thấp thoáng trong đáy mắt của anh.
"Mừng Nguy Nguy tìm được việc làm ổn định, hôm nay nhất định phải ăn mừng một bữa thật lớn, bù lại mất mát ngày hôm qua, tiện thể... Tiện thể nói với Nguyên Trừng một tiếng, bác sĩ bảo, anh trai em có thể nghe được lời em nói đó."
Thẩm Nguy vui mừng nhìn anh, nhất thời không nói nên lời, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng mà nhìn chằm chằm anh như thế, làm người đàn ông nọ không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Anh đưa cô đến quầy lễ tân ở bệnh viện, làm thủ tục thanh toán khoản tiền cuối cùng theo lời bác sĩ dặn sau đó về phòng sắp xếp đồ dùng cá nhân, chuẩn bị chuyển viện cho Thẩm Nguyên Trừng vào ngày mai. Thủ tục sắp sửa hoàn tất xong xuôi, khi Thẩm Nguy đưa hồ sơ cho nhân viên thu ngân ở bệnh viện xem lại một lần nữa, người nọ xem đi xem lại rất kĩ, rốt cục không những không lấy tiền của bọn họ còn thốt lên một tiếng, vội vàng xin lỗi vì sự sơ suất của mình rồi gửi trả hồ sơ lại cho cô.
"Xin lỗi cô Thẩm, chúng tôi sơ suất quá... Thật ra chi phí làm thủ tục chuyển viện cho bệnh nhân Thẩm Nguyên Trừng đã sớm có người đứng ra giúp cô thanh toán rồi. Hai người vui lòng đợi một chút, toàn bộ tiền làm thủ tục chúng tôi sẽ hoàn trả lại cho hai người. Thật sự xin lỗi, chúng tôi thật không cố ý đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...