"Mau chóng rời khỏi nơi này đi."
Thanh âm kiên định vọng đến bên tai, Thẩm Nguy theo phản xạ quay đầu lại nhìn, cách cô vài bước chân, dưới ánh đèn đường mờ nhạt từ khi nào đã xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Người đó không phải anh Lâm thì có thể là ai?
Chỉ thấy trên khuôn mặt anh lúc này không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, cứ thế ung dung bước từng bước chậm rãi tới bên cạnh cô. Người đàn ông chỉ mặc độc một bộ quần áo giản đơn, áo khoác ngoài không biết đã phơi nắng phơi sương ở những nơi đâu và tự bao lâu, giờ đây cũng sớm sờn cũ cả rồi. Người đàn ông bình dị đứng cùng chỗ với kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu như Úc Nam Doanh so ra còn có vài phần khổ sở thấp hèn... Vậy mà hiện tại, giây phút đối mặt cậu ấm nhà họ Úc này, Thẩm Nguy lại trông thấy phong thái kiên định của anh tựa hồ lấn át vẻ mặt thất thần của Úc Nam Doanh.
Trong bầu không khí gượng gạo không biết phải làm sao, anh Lâm đi đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai Thẩm Nguy, ý bảo cô mặc kệ những phiền phức ở đây, mau mau lên xe ngồi, bọn họ cùng nhau đi ăn một bữa thật no mừng cô tìm được việc làm như lời cô đã nói...
Đối với Úc Nam Doanh đang ngơ ngơ ngác ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay lưng đi vào trong, lái xe đưa Thẩm Nguy rời khỏi bệnh viện, chấm dứt cuộc gặp gỡ vô ý vô tình giữa hai con người không nên gặp lại nhau trên dòng đời, cũng chấm dứt một phần xúc cảm rối bời đang quấn lấy cô, dù anh biết có lẽ đằng sau dáng vẻ khổ sở ấy còn nhiều muộn phiền hơn nữa...
Thế nhưng nếu tâm trạng Thẩm Nguy chưa kịp bình ổn trở lại, anh sẽ không chất vấn cô bất kì điều gì.
"Em..."
"Đi ăn đã, khi nào về nói chuyện sau cũng được, anh không gấp."
Sau khi anh Lâm đưa Thẩm Nguy đi rồi, bóng chiếc xe màu trắng vụt mất khỏi tầm nhìn sau đó khuất sau ngã rẽ dẫn đến đường lớn phía xa xa, Úc Nam Doanh lúc này mới thôi không trông theo nữa, chẳng rõ loại xúc cảm nào làm hắn bận lòng suy tư, bàn tay giấu trong túi áo bất giác run lên một đợt, điếu thuốc lấy ra chưa kịp hút cũng bị chủ nhân của nó vứt đi không thương tiếc.
Điên điên loạn loạn một ngày trời, hết bỏ cuộc chơi chạy tới nơi u ám vắng vẻ này quanh quẩn từ sáng sớm đến tận buổi tối khuya, lại vô thức đi tìm phòng bệnh của anh trai Thẩm Nguy... Hết mượn lý do trả cho cô túi thuốc vô ý để quên, lại bần thần đứng mãi ở đằng sau, cứ thế lẳng lặng quan sát người phụ nữ hắn từng ruồng rẫy đang chìm vào thương tâm vô hạn, cứ thế mặc kệ người đàn ông xa lạ ở bên cạnh cô quăng cho một ánh nhìn khinh rẻ tới tột cùng, cứ thế vứt bỏ mặt mũi mà đứng thẫn thờ ở nơi vắng vẻ tối tăm ấy, đưa mắt dõi theo bóng dáng cô dần dần khuất xa mới lê bước rời đi.
Hắn không hiểu cảm giác của mình là như thế nào. Lúc trở về xe ngồi tựa đầu lên thành ghế tự chất vấn bản thân một lúc lâu, quanh đi quẩn lại cũng cho ra một đáp án mơ mơ hồ hồ như vậy.
Úc Nam Doanh muốn rời khỏi nơi làm tâm trí hắn sắp sửa điên lên này, một tay bận bịu khởi động xe, một tay tức tối siết chặt vô lăng, ánh mắt lại bất chợt dừng trên túi thuốc để ngay trước mặt... Một khắc ấy, như sực nhớ ra chuyện gì quan trọng, Úc Nam Doanh không nói hai lời liền lục tìm điện thoại, lướt trong danh bạ thấy số máy quen thuộc ngay lập tức bấm gọi đi, chuông đổ một lúc mới có người trả lời, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của một người phụ nữ đứng tuổi.
"Thiếu gia, cậu gọi vào giờ này... Có phải có việc gấp gì muốn nói với phu nhân không?"
"Không cần, tôi chỉ muốn xác nhận với bà một chuyện."
"..."
"Tống Tuyên Nhung... Bà ta... Các người rốt cục đang có ý đồ gì với Thẩm Nguy?"
"Thiếu gia không hổ là thiếu gia... Cậu cuối cùng cũng đã phát hiện ra rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...