"Hử? Đây... Đây không phải là Thẩm tiểu thư năm đó gả cho Úc thiếu của chúng ta sao? Thiếu phu nhân, cô có nhận ra chúng tôi không?"
Thẩm Nguy không khỏi ngẩn người, trấn tĩnh một chút mới quay lại nhìn xem chuyện gì xảy ra. Ở quầy thu ngân cách nơi ấy không xa, có nhóm thanh niên khoảng chừng ba bốn người đang đứng đợi thanh toán, nghe thấy một tên trong số đó bất chợt reo lên phấn khích, tất cả đều chuyển hướng nhìn về phía cô.
Siêu thị càng về khuya càng trở nên vắng vẻ, bọn họ bị doạ cho kinh ngạc một phen, chẳng ai nói lời nào chỉ im lặng đối mặt với nhau, không gian xung quanh cũng vì thế mà rơi vào yên ắng tĩnh mịch.
Dường như nhận ra sự gượng gạo này là do mình gây nên, người lúc nãy xấu hổ bật cười vài tiếng, đặt mấy chai bia cầm trên tay xuống rồi chậm rãi bước tới đứng bên cạnh cô, chỉ tay với bọn họ:
"Đừng đứng nhìn như vậy chứ. Mau chào hỏi chút đi, là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đó!"
"..."
"Hầy... Đi cùng bọn mày thật là mất mặt quá đi. Úc thiếu mà biết chuyện này, tao không tin hắn còn chấp nhận bọn mày là bạn của hắn."
Mặc dù đã được giới thiệu rõ ràng như thế, bọn họ vẫn đứng đờ ra đấy khó hiểu một lúc lâu, cố gắng nhớ xem vị thiếu phu nhân gã nhắc đến có đúng là người trước mặt hay không, làm ai đó không giấu được giận dữ mà bắt đầu nổi cáu. Ngay khi gã định đi tới "giáo huấn" từng người trong số họ, người đàn ông mặc vest đen sang trọng vừa trả tiền xong liền tiến lên phía trước một bước, nghiêm nghị liếc gã rồi nhìn Thẩm Nguy nở nụ cười e ngại:
"A... Ngại quá, cô là Thẩm Nguy đúng không? Đừng để ý đến nó, bọn tôi là bạn của Úc Nam Doanh, hình như chúng ta có gặp nhau một lần rồi thì phải, là... Là lần ở hôn lễ đó. Không biết cô có ấn tượng gì với chúng tôi không, dù sao thì..."
"Tôi và Úc Nam Doanh đã ly hôn rồi. Hiện tại tôi với hắn hoàn toàn không có quan hệ gì hết, anh cũng không cần phải như vậy..."
"Ly hôn rồi!!!" Cắt ngang cuộc đối thoại gượng gạo giữa hai người, gã bắt chuyện cùng Thẩm Nguy ban nãy sửng sốt thốt lên như không tin vào những gì mình nghe được.
Thẩm Nguy nói xong cũng chẳng muốn giải thích gì thêm, cô tìm một tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại của mình vào, cẩn thận đưa cho người quản lý đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, bảo với ông ta nếu đồng ý nhận cô vào làm thì có thể gọi cho số máy này, sau đó quay bước rời đi, mặc cho đám người kia còn chưa thoát khỏi ngỡ ngàng cùng kinh ngạc.
"Úc... Úc Nam Doanh ly hôn rồi? Sao chúng ta không biết thế?"
"Chậc, cái con người này... Nó có bao giờ kể chuyện của nó cho chúng ta nghe đâu. Thật là... Tao suýt nữa quên mất nó đã kết hôn rồi đấy. Lúc nãy, tao còn không nhận ra cô ấy là ai."
"Úc Nam Doanh không muốn ai xen vào chuyện đời tư của nó. Chúng mày thôi lắm chuyện lại đi, trễ giờ rồi, mau lên xe."
Lúc bọn họ nhớ ra mình cần phải đi đâu, cần phải làm gì, đồng loạt ngưng bàn tán về chủ đề này, người đàn ông mặc vest đen đã ngồi yên vị trên ghế lái tự bao giờ, cau có lên tiếng thúc giục.
Chiếc xe ồn ào chẳng mấy chốc rời khỏi siêu thị, lướt bon bon trên đường lớn tấp nập phồn hoa. Bên ngoài náo nhiệt đông đúc bao nhiêu, bên trong xe rối loạn tưng bừng bấy nhiêu, có tên lời qua tiếng lại chưa được bao lâu đã lôi bia ra uống trước một ngụm, ngay tức khắc liền bị tên khác gõ vào đầu rồi giật lấy. Bọn họ thay nhau cười nói cãi cọ um trời, ai nấy đều háo hức phấn khởi chỉ có người đang chăm chú lái xe là từ đầu đến giờ vẫn rơi vào trầm mặc, không nói không rằng cũng không màng cuộc vui tiếp diễn, mãi đến khi có ai đó thuận miệng hỏi hắn, hắn mới nhất thời sực tỉnh, dùng giọng điệu hời hợt trả lời.
"Tần Định Huân, Tần thiếu gia, Tần công tử... Lần về nước này mày định ở lại bao lâu thế hả? Mày yên tâm, khách sạn của ba tao đầy đủ tiện nghi, mày muốn ở bao lâu cũng được, muốn chơi bao nhiêu tuỳ thích, có điều nếu mày không nói tiếng nào mà lại mất tăm mất tích lần nữa, ông đây tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mày!"
"Vậy thì ở lâu một chút. Mà mày đã gọi điện cho Úc Nam Doanh chưa?"
Tần Định Huân vừa nói dứt lời, điện thoại của người nọ đã bắt đầu reo vang, trên màn hình hiển thị cái tên ba chữ quen thuộc khiến gã không khỏi phấn khích mà ngay lập tức nhấc máy, háo hức nói với đầu dây bên kia:
"Mày gọi đúng lúc lắm, Tần thiếu vừa mới nhắc đến mày đấy. Mày đã đến nơi chưa? Bọn tao vừa mua một ít bia. Mừng ngày Tần thiếu về nước, đêm nay chúng ta không say không về!!!"
"Được rồi, đêm nay không say không về."
"Mà này... Khoan hãy cúp máy, mày có biết khi nãy ở siêu thị bọn tao vừa gặp ai không?"
Khi nãy vừa nhắc nhở gã không được nhiều lời trước mặt Úc Nam Doanh, gã thì hay rồi, không ở trước mặt thì bắt đầu lắm chuyện qua điện thoại. Tần Định Huân không khỏi thở dài một phen lực bất tòng tâm, muốn ngăn cũng chẳng ngăn lại được, một đám người như vậy chỉ đành mặc kệ gã khua môi múa mép, tiếp tục kể chuyện không khác gì vừa lập được chiến công.
"Mày gặp ai?"
"Là thiếu phu nhân của mày, Thẩm Nguy đó nha. Không, không, có lẽ bây giờ không gọi như vậy được nữa. Mày thật là... Đã độc thân cũng không thèm nói với bạn bè một tiếng."
"Thẩm Nguy?"
"Đúng, nhìn bộ dáng khó khăn ấy thì có vẻ như đang đi xin việc làm. Tao nghe phong thanh cô ấy nói với quản lý siêu thị, dù làm vệ sinh thôi cũng được, mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, không làm được sẽ cố gắng học để làm... Hầy, dẫu sao cũng từng là tiểu thư mà, không phải khổ sở đến mức đó chứ? Mày thì hay rồi, sau khi ly hôn cũng có thể tụ tập ăn chơi. Ngưỡng mộ mày thật đó nha. Ha ha ha..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...