"Anh ơi, bốn năm rồi... Anh đừng trốn em đi tìm ba mẹ nữa có được không anh?"
"Em cũng muốn đi cùng anh. Một mình em ở lại đây, buồn lắm, thật sự... Buồn lắm..."
Thẩm Nguy nằm bên cạnh trò chuyện cùng Thẩm Nguyên Trừng rất lâu, cùng với anh ôn lại rất nhiều hồi ức xưa cũ, rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ mà kể từ lúc anh bắt đầu rơi vào hôn mê cho đến nay, cô cũng nghĩ rằng bản thân đã dần dần lãng quên mất rồi.
Thời điểm an tĩnh nằm bên cạnh anh, nhắm mắt cảm nhận đêm dài đằng đẵng đang thấm thoát lặng trôi, cảm nhận làn gió thổi lạnh căm đang rít lên thê lương trên nền trời âm u tịch mịch, cảm nhận khoảng không gian lặng ngắt này như từ từ gặm nhấm nỗi đau nơi lồng ngực rỉ máu của mình... Thẩm Nguy mới bất giác sực nhớ một điều, hoá ra bản thân cũng từng có một gia đình sum vầy êm ấm biết bao, hạnh phúc yên vui biết nhường nào.
Năm tháng rất lâu về trước, khi Thẩm gia còn là cái tên có tiếng trong nhiều thành phố lớn, tập đoàn Thẩm thị lại đứng vững ở một vị trí mà kẻ cầu không được người lần chẳng ra, không ai không biết bọn họ có hai đứa con... Một người con trai lớn và một cô công chúa nhỏ, thua kém anh trai chỉ vẻn vẹn hai năm tuổi.
Gia đình bốn người bọn họ, cùng với khoản tiền lớn thu về từ việc làm ăn kinh doanh đã từng sống một cuộc sống sung túc tưởng chừng cả đời này cũng không có gì phải hối tiếc ân hận. Cuộc sống ấy, chính là viễn cảnh đầm ấm mà mỗi ngày ông Thẩm đi làm về, điều đầu tiên ông làm sau khi cởi bỏ áo khoác ngoài là vội vã chạy vào căn bếp thơm nồng mùi thức ăn vừa nấu chín, hỏi bà Thẩm xem hôm nay cả nhà chúng ta sẽ được ăn món gì vào buổi trưa, được uống món canh nào vào lúc xế chiều. Thiếu niên Thẩm Nguyên Trừng cõng em gái đã ngủ say trên lưng bước vào nhà, đi qua bàn ăn bày đầy những thứ mộc mạc giản đơn nhưng đối với bọn họ lại không khác gì sơn hào hải vị, sẽ không quên nói cho ba mẹ hay một tiếng, Nguy Nguy của chúng ta hôm nay vận động mệt quá đã ngủ mất rồi, chúng ta cứ ăn trước đi đã, đợi em tỉnh dậy con liền mang một phần khác lên phòng cho em.
Thẩm Nguy... Ai cũng biết... Vị công chúa này không phải chịu cực khổ mà lớn lên. Để hình dung hoàn cảnh của cô, người ta phải dùng một câu tiểu thư đài các ngậm thìa vàng mới xứng. Trưởng thành dưới mái ấm tràn ngập tình yêu thương lại sung sướng hơn những đứa trẻ khác gấp bội lần như thế, có ấm áp và bao dung, có nuông chiều và nghiêm khắc đủ đầy như vậy... Không phải ngần ấy năm qua Thẩm Nguy cố tình không muốn nhắc tới.
Chỉ là... Nếu như số mệnh không hạ xuống một ván cờ, sắp đặt ra loại kết cục tàn khốc đến mức tận cùng bi thảm kia, gia đình cô vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày hôm nay, không có cái ch.ết vì đột ngột lên cơn đau tim của ba, không có nỗi đau dẫn tới con đường uống thuốc t.ự v.ẫn của mẹ, không có ngày hai đứa con cành vàng lá ngọc của họ phải rời xa cuộc sống giàu sang, trở thành những người vùng vẫy tồn tại ở dưới đáy xã hội.
Tin tức tập đoàn Thẩm thị phá sản toàn bộ chỉ sau một đêm ngắn ngủi, hoàn hảo tạo ra cơn chấn động rung trời lệch đất cho giới kinh doanh trong thành phố S, từ đó cũng triệt để đẩy anh em cô vào ngõ tối tuyệt vọng, mò mẫn không tìm thấy lối ra.
Ngày tang lễ của hai ông bà, Thẩm Nguy vẫn còn nhớ như in lần cuối cùng Thẩm Nguyên Trừng ôm cô vào lòng, đã từng dỗ dành cô một câu, không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi, ba mẹ chỉ đi được đến đây thôi, chúng ta giúp ba mẹ đi tiếp quãng đời còn lại đươc không?
Hứa với anh không được khóc nữa.
Hứa với anh sau này em ở sát bên cạnh anh, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, tiếp thêm động lực cho em. Nhé...
Hứa với anh...
Thẩm Nguy khi ấy hứa với anh trai rất nhiều điều, bản thân anh lại chưa từng hứa sẽ không giống ba mẹ, không đột ngột rời đi rồi thế gian chỉ còn sót lại mỗi mình cô... Chỉ có mỗi mình cô chịu đựng hết thảy khổ sở để gắng gượng sống sót qua từng ngày, tồn tại giữa xã hội mà lòng người lạnh lẽo đến thấu xương.
Sau đó, cô nhận ra anh thường dậy từ lúc sáng sớm, về từ khi đèn đường đã tắt tự bao giờ.
Sau đó, anh làm bao nhiêu việc cô không biết, anh phải đi xin một chân phụ giúp ở bao nhiêu cửa hàng cô không hay. Chỉ thấy bóng lưng cô độc của anh đã xuất hiện trên hầu hết các con đường lớn nhỏ trong thành phố, chỉ biết thùng hàng đè trên lưng anh ngày qua ngày đã nặng đến mức dập tắt chút ánh sáng hy vọng cuối cùng còn le lói nơi đáy mắt anh.
Có lẽ anh trai cô đã mệt rồi.
Bởi vậy, một khoảng thời gian sau đó nữa, anh bỏ cô mà đi.
Thẩm Nguyên Trừng làm tài xế lái xe, bị tai nạn nghiêm trọng trên chiếc taxi cùng hai người hành khách khác vào một ngày bão giông tầm tã. Anh rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, Thẩm Nguy bàng hoàng nhận tin, mặc dù chưa rõ sự việc ra sao cũng chỉ đành cắn răng gánh lấy khoản tiền bồi thường không có khả năng xoay sở kia trước lời đe doạ của thân nhân người nọ, nếu cô không đồng ý thì sẽ kiện anh cô ra toà.
Người thân duy nhất trên đời giờ đây hoá thành cái xác không hồn nằm bất động trên giường bệnh lạnh lẽo buốt giá, viện phí phải trả cho bệnh viện cùng khoản nợ nần chất chồng trên vai... Bị dồn đến bước đường này rồi, Thẩm Nguy có thể không triệt để hoá điên sao?
Cô còn có thể bình tĩnh mà đối diện với cuộc đời sao?
Rốt cục cũng là một con người bình thường thôi mà... Tại sao nhân sinh trước mắt người khác thì đơn giản dễ dàng, về phần cô lại khốn đốn chật vật tới thế?
Thẩm Nguy đáng lẽ ra đã chấp nhận buông bỏ kiếp sống khổ sở này từ bốn năm về trước, cùng Thẩm Nguyên Trừng rời đi từ rất lâu rồi. Nhưng chính vào giây phút cô không còn niềm tin vào cuộc đời hơn bao giờ hết, người đứng đầu tập đoàn Úc thị, không ai khác chính là vị Úc phu nhân từng có quan hệ bạn bè thân thiết với bà Thẩm lúc xưa, đột ngột xuất hiện, gửi thư mời bày tỏ ý tốt mời cô đến nhà bà dùng một bữa cơm.
Cứ thuận lợi như vậy, mượn một câu tình như thủ túc, nghĩa cũ không quên, gần hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng bảo cô nhất định phải tiếp tục gắng gượng vì anh trai, phần tiền kia đối với Úc gia không phải chỉ là chút chuyện nhỏ tính trên đầu ngón tay ư? Sau này Thẩm Nguy hái sao trên trời xuống cũng được, muốn mua cả thành phố này về cho riêng mình đều không thành vấn đề gì hết... Chỉ cần hôn ước ngày xưa giữa cô với Úc Nam Doanh - con trai trưởng nhà họ Úc thành công thôi, cô cũng từng có một khoảng thời gian thầm thương trộm nhớ con trai bà cơ mà.
Đây là thanh mai trúc mã gắn kết tình cảm.
Là tình yêu thời niên thiếu nên được trả về đúng chỗ của nó.
Thẩm Nguy cứ thế mà tiến vào lễ đường thành hôn, trước mắt cô, tương lai đang rộng mở, bên cạnh cô, người yêu đang cận kề... Người người nhìn vào đương nhiên cho rằng không có kết cục nào tốt đẹp hơn kết cục này nữa đâu, đáng tiếc hiện thực sau màn chỉ có mình cô mới biết, hôn nhân đáng lẽ phải đi được đến thiên trường địa cửu kia của bản thân, trong đêm tân hôn Úc Nam Doanh quay bước rời khỏi phòng đã hoàn toàn đổ vỡ tan nát, triệt để bị dẫm đạp dưới lòng bàn chân mất rồi.
Người đàn ông Thẩm Nguy âm thầm dõi theo ngần ấy năm tháng xa xăm vời vợi, quăng cho cô một ánh mắt, trả cho cô một câu nói. Ngữ điệu nhẹ nhàng như gió thu lướt qua mặt nước hồ, ngụ ý trong đó lại chỉ hận không thể cắt cho trái tim đập phập phồng dưới lồng ngực tức khắc vỡ thành từng mảnh thịt vụn, đau tới thấu tận tâm can...
"Tiền của Úc gia không thiếu, vậy nên cô chỉ cần làm đúng bổn phận của mình, ngoan ngoãn rúc đầu vào trong nhà sau đó mỗi tháng tôi đều sẽ thương tình mà đem nó đặt ở trước mặt cô. Chúng ta không ai nợ ai cả."
"Đừng để thứ tình cảm rẻ mạt kia của cô làm ô uế cuộc sống của tôi, biết đâu tiền cô kiếm được có lẽ sẽ bớt bẩn hơn một chút, như thế sẽ không hổ thẹn, đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...