Người che mặt ấy vốn thực là ai? Có phải đúng là Gia Cát Ngọc không?
Chàng làm thế nào thoát chết được? Làm thế nào...?
Thì ra, trước đây lúc chàng đang bị nội thương, kế lại bị Tích Hoa công tử điểm vào huyệt đạo, rồi ném thẳng xuống hố sâu muôn trượng. Chàng lúc đầu còn cảm thấy chung quanh mình đâu đâu cũng khói mây mù mịt, đá tảng lởm chởm.
Nhưng sau khi rơi xuống được chừng mười trượng, thì khắp cả người chàng đều đau buốt đến tận xương tủy, nên đã ngất lịm đi, không còn biết chi nữa.
Đáng lý ra, chàng từ trên đỉnh núi cao rơi thẳng vào hố sâu muôn trượng này, nhất định phải tan thây nát thịt, không làm sao sống còn được. Nhưng nào ngờ khi chàng bừng tỉnh trở lại, thì lại trông thấy mình đang nằm yên trên một bãi đá tảng ngổn ngang.
Gió lạnh thổi vi vu, nước khe chảy róc rách, ngửa mặt nhìn lên thấy vách đá cao chọc trời, mây mù che kín cả hố sâu, không còn phân biệt được là ngày hay đêm nữa. Chàng thấy khắp hố sâu ấy đâu đâu cũng mịt mờ tăm tối, chẳng khác nào một chốn Địa phủ.
Giữa lúc chàng đang kinh ngạc thì liền nhanh nhẹn trở mình, nhưng cảm thấy châu thân đều ê ẩm đau đớn, tứ chi tê dại. Chừng ấy, chàng mới chợt nhớ lại mình đã bị Tích Hoa công tử khóa huyệt đạo và chưa được giải cứu. Hơn nữa, từ trên cao rơi xuống bị nhánh nhóc của cây rừng va chạm, mang thương tích khắp cả người.
Chàng không làm sao hiểu được, vì đâu mình rơi xuống hố sâu muôn trượng mà không chết? Có lý nào chính đây là ý trời hay sao?
Nhưng, lúc bấy giờ các huyệt đạo của chàng vẫn còn bị chế ngự không làm sao xê dịch đi đâu được cả. Do đó, chàng nghĩ rằng nếu đưa mắt để chờ đợi cái chết vì đói rét đến với mình thì chi bằng đập đầu vào đá chết quách đi còn hơn.
Chàng nghĩ thế, nên cảm thấy hết sức thất vọng, bất giác cất tiếng than não nùng, và chỉ muốn được chết ngay tức khắc cho khỏe thân..... Nhưng chàng bỗng sực nhớ đến mối thù của sư môn và mối hận của gia đình.
Chàng nhớ đến người cha già của mình đang bị mất tích, người mẹ hiền xa cách trong gang tấc mà không thể gặp mặt nhau. Chàng lại nhớ đến Uyển tỷ tỷ, một cô gái dịu dàng duyên dáng...
Chẳng biết bao nhiêu việc khiến chàng phải hoài niệm, tâm trạng ngổn ngang như một cuộn tơ vò...
Một tia hy vọng bám víu lấy sự sống, từ trong tâm trạng chán nản ngã lòng, cũng từ từ sống mạnh trở lại, và mỗi lúc một mãnh liệt thêm, chẳng khác nào từ những gợn sóng lăn tăn đã chuyển biến thành những đợt sóng thét gào lồng lộn...
Chàng có cảm giác như mình sắp điên lên, giương to đôi mắt gầm to rằng :
- Ta không thể chết! Ta phải sống! Phải tiếp tục sống! Ta phải...
Tiếng thét của chàng rền vang cả đáy hố, gây thành những tiếng hồi âm vang dội không dứt. Chàng chẳng khác nào vừa bừng tỉnh một cơn mộng, trở về với thực tế. Những ý nghĩ hăng say quả quyết của chàng bỗng lại bắt đầu tiêu tan đi mất cả.
Chung quanh là núi hoang, nơi chàng nằm là hố sâu không đường thoát. Trong khi đó, chàng lại đang bị thương, huyệt đạo đang bị kẻ thù chế ngự, vậy thử hỏi chàng còn sống được bao lâu nữa?
Muốn rời khỏi hố sâu này hầu tính việc trả thù rửa hận, thì ngoại trừ...
Ôi! Đấy chỉ là một hy vọng hão huyền, không nên nghĩ đến làm chi nữa?
Gió lạnh không ngớt thổi vi vu, làm cho đáy hố không một dấu chân người này càng có vẻ lạnh lùng ghê rợn.
Tiếng nước chảy róc rách chẳng khác chi tiếng quỷ khóc giữa đêm khuya, khói sương che phủ khắp nơi, trùm kín cả những bức vách đá lạnh lùng, chẳng phải là địa ngục nơi chốn Âm ty hay sao?
Ôi! Gia Cát Ngọc ta hành hiệp trong chốn giang hồ chỉ một mực lo thanh toán mối ân thù riêng của mình. Nhưng thực không ngờ rằng ta chưa làm được việc chi thì đã trở thành một kẻ nằm rên chờ chết. Hỡi cao xanh, có lý đâu đây chính là...?
Bóng mặt trời đúng ngọ, xuyên qua lớp sương khói mịt mờ, từ ngay đỉnh đầu đang rọi xuống...
Trong đầu óc của chàng bỗng thoáng hiện ra một suy nghĩ, buột miệng nói :
- Nuốt linh khí của triều dương, hút tinh hoa của minh nguyệt lấy âm bổ dương hỗ trợ cho nhau, vận dụng sức mạnh đào luyện tới mức khi “Cửu Cửu huyền công” đã thành thì không có vật rất chắc chi lại không xô ngã được.
Phải! Cửu Cửu huyền công đã có thể đánh thông được “Âm dương chi kiều” xuyên qua được “Long hổ huyền quan” vậy chả lẽ những huyệt đạo bị đối phương khóa ta không thể tự giải trừ tất được hay sao?
Nhưng muốn làm được như vậy cần phải có một trình độ nội công cao siêu tuyệt đỉnh. Chẳng rõ mình đã có một trình độ nội công như thế đó không? Hơn nữa...
Mà được! Ta hãy cố gắng hết sức mình trước, rồi mới biết mạng trời như thế nào sau. Cùng lắm thì chết thôi chứ còn chi đáng lo ngại nữa.
Nghĩ đến đây chàng liền nằm yên lo điều hòa hơi thở. Tuy chàng không thể hành động theo khuôn mẫu lúc bình thường nhưng bí quyết của việc làm này vẫn có một mà thôi, tức trước tiên phải vận dụng chân lực từ đơn điền đưa lên.
Gia Cát Ngọc nhờ tinh túy của trái “Kim Tuyến Huyết Lan” nên khiến cơ thể chàng không có chất độc chi xâm nhập cả. Hơn nữa cũng nhờ đó mà trình độ nội công của chàng đã tiến đến mức cao cường không kém chi các cao thủ thượng thặng trong võ lâm, nhưng vì chàng không tự biết mà thôi.
Bởi thế sau khi chàng vận dụng nguồn chân khí từ đơn điền thì bỗng cảm thấy có một luồng nóng từ “Khí Hải” xuyên qua “Âm Giao”. Và khi luồng hơi nóng ấy tiến đến hai huyệt đạo “Huyền Cơ” và “Hoa Cái” thì đình trệ trong giây lát, rồi lại tiếp tục đi thẳng tới “Tâm Kinh”.
Bên ngoài gió lạnh thổi rì rào, bóng mặt trời mùa thu đang sáng lạng. Trong khi đó sắc mặt của Gia Cát Ngọc trở thành hết sức trầm tĩnh, trên đầu khói trắng bốc nghi ngút, chẳng khác chi một nồi nước đang sôi.
Trải qua một khoảng thời gian độ chừng dùng xong một bữa cơm thì bỗng chàng cất tiếng thét dài, rồi vùng người bay vọt lên.
Thì ra trong cơn nguy kịch quyết định cho sự chết sống chàng đã vận dụng chân lực trong người nhiều gấp bội bình thường. Do đó qua sự vận dụng chân lực và điều hoa hơi thở của chàng, chẳng những các huyệt đạo bị khóa đều hoàn toàn được giải trừ mà đồng thời còn đánh thông luôn “Sinh tử huyền quan” của chàng nữa. Bởi thế về mặt nội công chàng vốn đã cao, nhưng nhờ đó lại càng cao vượt hơn nữa.
Chàng đã tìm được cái sống trong cái chết, nên trong lòng hết sức vui mừng, nhảy tung tăng như con trẻ. Đến khi thân người vọt lên cao, thì bỗng cảm thấy châu thân đều đau đớn hết sức khó chịu, nên buột miệng kêu một tiếng “Ối chao” rồi bắt đầu từ trên cao buông mình rơi thẳng trở xuống.
Chàng vội vàng cúi đầu nhìn, thấy khắp cả người y phục đều rách nát, máu tươi loang lổ, tứ chi và khắp châu thân hầu như không còn chỗ da thịt nào được lành lặn cả.
Chàng bỗng chợt nhớ đến thứ thuốc “Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ” của Lãnh Diện Hoa Đà nhưng vì chàng đã dùng nó để chữa trị cho số đệ tử Cái bang tại Kỳ Bàn phong trước kia hết sạch cả rồi, giờ đây còn làm cách chi hơn.
Nhưng mà được! Ta hãy tìm lấy một khe nước để rửa ráy cho sạch sẽ đã rồi tính chi sẽ tính sau.
Chàng đưa chân bước những bước khập khễnh, trong khi đôi tay lần theo vách đá men về hướng có tiếng nước chảy. Chàng đi mỗi lúc một gần với tiếng nước chảy hơn và cuối cùng thấy tại một bức vách đá cách mặt đất cao độ mười trượng có một con thác đang đổ xuống ào ào.
Tại nơi đó, bụi nước tung bay mù mịt, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Dưới ánh sáng mặt trời mùa thu trông dòng thác ấy chẳng khác nào một tấm khảm bạc đang trải thẳng, nhưng lại có một màu hồng nhạt ẩn hiện rất lạ lùng. Qua dòng nước chảy ầm ì, dòng nước của con thác đều đổ trút cả xuống tột cái đầm nước trong veo.
Đầm nước ấy đầy tràn, chẳng khác chi một cốc rượu. Bề ngang của cái đầm rộng độ mười trượng, sâu không quá một tầm. Bên dưới cái đầm nước có rất nhiều cát màu hồng. Và còn một điều lạ lùng hơn ấy là dòng thác cứ đổ trút mãi xuống thế nhưng nước trong đầm vẫn y nguyên một mực, không hề tràn đi đâu cả.
Gia Cát Ngọc không kịp quan sát kỹ liền cởi áo nhảy thẳng vào đầm nước để tắm rửa. Chàng cảm thấy nước trong đầm rất ấm áp khiến cơ thể dễ chịu vô cùng.
Vì quá vui mừng nên chàng bất ngờ để nước tràn vào miệng và nuốt ực luôn mấy hớp.
Khi nuốt vào khỏi cổ thì chàng cảm thấy dòng nước ấy ngon ngọt vô cùng, sự đói khát trong lòng chàng nhờ đó mà hết đi. Bởi thế chàng lại có ý định uống thêm mấy ngụm nữa.
Nhưng bỗng ngay lúc ấy chàng cảm thấy tại những nơi bị thương tích đang ngứa ngáy khó chịu vô cùng, đồng thời từ nơi đơn điền có một luồng hơi nóng kỳ diệu tràn lên, khiến ý nghĩ về tình dục nổi dậy mãnh liệt...
Gia Cát Ngọc không khỏi hết sức kinh hoàng, vung mạnh đôi tay, phi thân lên khỏi mặt nước. Trong khi thân người chàng vừa đáp nhẹ đến mặt đất thì trong lòng hết sức hoang mang lo sợ, nhưng lửa dục tình đang cháy đỏ rực trong lòng, cơ hồ không còn làm sao kềm hãm được nữa.
Đứng trước hiện tượng đó, chàng biết dòng nước trong đầm này có chi khác thường nên vội vàng ngồi bẹp xuống mặt đất, im lặng vận dụng “Cửu Cửu huyền công” định sẽ đuổi hết những chất độc đã xâm nhập vào cơ thể ra ngoài.
Thật ra, sau khi chàng ăn được trái “Kim Tuyến Huyết Lan” thì không có chất độc chi hại chàng được cả. Vậy, dù cho nước trong đầm có độc đi nữa cũng chẳng sao đối với chàng.
Sự thật thì dòng thác này chính là một dòng thác đặc biệt nhất trong thiên hạ tên gọi là “Dòng thác Đào Hoa”. Khi dòng nước chảy vào đêm thì lại dung hòa với địa thế, tập trung được tính chất thuần dương trong vũ trụ, do đó nó có thể chữa lành được tất cả các vết thương, nhưng vì tính chất nó rất mãnh liệt nếu người thường vào nước này thì e rằng da thịt đã nóng bỏng cả rồi. Song Gia Cát Ngọc là một con người thiên bẩm khác thường nên mới không bị hại chi cả.
Tuy nhiên khi chàng uống mấy hớp nước vào bụng, thì tính thuần dương của dòng nước đã làm cho lửa tình trong lòng chàng nổi dậy có ý nghĩ về việc giao hợp. Cũng may là lúc ấy chàng đã cảnh giác kịp thời nên mới dùng “Cửu Cửu huyền công” chế ngự những ý nghĩ tà dục. Nhờ thế sau độ một khắc thì tâm trạng chàng đã trở lại bình thường.
Nhưng nào ngờ sau khi chàng mở to đôi mắt ra nhìn thì lại một phen kinh hoàng thất sắc.
Thì ra, da thịt của chàng sau khi tắm trong nước của dòng thác Đào Hoa bỗng hóa thành một màu đen sạm. Những vết thương tuy đã lành và đã thành thẹo nhưng lại hóa ra một màu xanh bầm, trông chẳng khác chi màu gan heo nướng chín.
Do đó trong lòng chàng hết sức kinh hoàng, vung mạnh đôi cánh tay lướt nhanh đến bên mé đầm cúi xuống nhìn.
Ô! Thì ra khuôn mặt của chàng đã trở thành đen hắc, vô cùng xấu xí. Hơn nữa lại có mây vết thẹo ngang dọc tím ngắt, trông lại càng ghê sợ. Diện mục của chàng hiện giờ nào còn xinh đẹp hào hoa như Gia Cát Ngọc thuở trước nữa.
Mặt mũi ta như thế này thì làm sao dám gặp lại má ta? Làm sao dám gặp Uyển tỷ tỷ? Làm sao dám...?
Ồ! Không thể được, ta không làm sao dám gặp lại tất cả những người ấy! Hơn nữa, chính những người ấy cũng không làm sao nhận ra được ta.
Thôi, cũng được. Kể từ nay, ta ở mãi nơi này cho tới khi già chết và sẽ không trở lại cuộc đời nữa.
Chàng hết sức đau lòng, đôi mắt tuôn trào lệ nóng. Chàng đưa hai bàn tay lên bụm lấy mặt. Không dám nhìn thêm diện mục quá ư xấu xí và hoàn toàn xa lạ phản chiếu qua mặt nước kia nữa. Chàng...!
Gió núi thổi mạnh, khắp cả sơn cố đều phẳng lặng như một cõi chết.
Bỗng nhiên giữa không khí tĩnh mịch ấy có tiếng một con ó kêu dài, rồi lại thấy một cụm mây vàng nhanh như chếp, xuyên thẳng xuống giữa làn mây mờ, bao phủ cả sơn cốc.
Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình, vì trông thấy cụm mây vàng ấy đã bắt đầu từ trên đầu chụp thẳng xuống ngay người chàng.
Dưới ánh mặt trời mùa thu, chàng trông thấy được rõ ràng cụm mây vàng đó chính là một con kim ưng, cánh dài tám thước, lông rắn như sắt thép, mỏ và móng đều sắc bén. Nó xòe cánh đáp nhẹ nhàng xuống sát cạnh chàng, rồi ngửa cổ cất tiếng kêu dài, tỏ ý vui mừng lắm.
Đến chừng ấy, Gia Cát Ngọc mới chợt hiểu ra, là sở dĩ mình từ trên ngọn núi cao rơi xuống đáy hố mà không bị chết chắc chắn vì được con kim ưng này cứu nguy cho. Song chàng không hiểu nó chính là con chim ưng mà chàng gặp lại Lạc Hồn trì trước đây hay là con chim ưng của Tiểu Thanh cô nương dùng để cỡi.
Trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi và chưa tìm ra được lời giải đáp, thì con chim ưng ấy lại cất tiếng kêu rồi nghiêng đầu đưa đôi mắt sáng lóng lánh nhìn đăm đăm vào chàng, trông chẳng khác nào một con chim được nuôi nấng trong nhà từ lâu. Kế đó, nó lại thò chiếc đầu tới cọ vào người chàng tỏ ra rất thân mật.
Chừng ấy, chàng mới kịp trông thấy trên mặt đất tại chỗ con chim vừa đáp xuống có mười mấy trái cây, không biết tên gọi là chi, nhưng trông thấy ngon lành lắm. Chàng như bừng hiểu, con chim ưng này sở dĩ tỏ ra thân thiện với chàng như vậy chắc chắn nó là con chim mà trước đây chàng được gặp tại Lạc Hồn trì chứ không còn chi đáng ngờ nữa. Chàng biết nó là một linh cầm và một khi nó đã chọn chủ thì sẽ trung thành mãi mãi, không khi nào thay lòng đổi dạ. Vậy từ nay về sau, mình ở mãi dưới đáy hố này có nó làm bạn cũng đỡ buồn tẻ.
Bởi thế chàng cảm thấy hết sức vui vẻ, chẳng khác nào gặp được người bạn xưa, hay một người bà con thân thích. Chàng đem tay sờ cổ nó, cất giọng dịu dàng nói :
- Kim ưng ơi! Có phải ngươi đã cứu ta, trong khi ta bị rơi xuống hố sâu muôn trượng này không?
Cử chỉ và lời nói của chàng nếu có ai đứng ngoài nhìn vào thì không khỏi cho đấy là chàng đã mang đờn gảy tai trâu. Nhưng lúc còn ở Lạc Hồn trì, chàng đã có dịp biết con chim ưng này, nghe được lời nói của người và tỏ ra thông minh lắm.
Bởi thế chàng vừa nói dứt lời thì đôi mắt của con kim ưng bỗng chiếu sáng ngời rồi gật đầu lia lịa.
Tất cả sự rầu buồn trong lòng Gia Cát Ngọc giờ đây gần như đã trút bỏ đi được phân nửa do đó chàng lại cất giọng thân mật nói :
- Ngươi mang đến nhiều trái cây như thế này có phải để cho ta ăn không?
Con chim ưng ấy quả nhiên lại cất tiếng kêu dài, rồi gật đầu một lần nữa.
Vì dung mạo của mình đã hóa thành xấu xí, nên trong lo chàng hết sức chán nản, thế mà giờ đây chàng bỗng nhiên lại gặp được một con linh cầm ngoan ngoãn dễ thương, nên cũng thấy được an ủi rất nhiều. Chàng liền cầm lấy những trái cây của con chim vừa mang đến, nhai ngấu nghiến vừa nói chuyện không ngớt với con chim như lâu ngày gặp được một người bạn cũ.
Con chim ưng tuy không thể nói được tiếng người, nhưng qua những cử chỉ đơn giản của nó, Gia Cát Ngọc cũng có thể đoán biết được là năm xưa nó bay đến ven Lạc Hồn trì chính là để tìm lá “Kim Tuyến Huyết Lan” mang về cứu trị cho một con chim khác đang bịnh hoạn nguy cấp.
Nhiều năm về trước nó và một con chim nữa được hai quái hiệp một trai một gái chia nhau nuôi nấng. Sau khi đôi quái hiệp ấy từ trần, thì nó và con chim bạn kia vẫn sống riêng với nhau, để giữ nơi ở cũ của người chủ quá cố.
Con chim bạn của nó hiện đang ở tại một sơn cốc cách phái sau núi này không xa. Người chủ mới của con chim này chính là một cô gái võ công hết sức cao cường và sắc đẹp hết sức kiều diễm.
Nên biết thứ linh cầm này rất hiếm có trong đời, nên sau khi Gia Cát Ngọc khoa chân múa tay ra dấu hỏi nó một lúc thì được biết rõ con chim bạn của nó chính là con chim mà Tiểu Thanh cô nương dùng để cỡi. Do đó vị chủ nhân của con chim đó chắc chắn là Mạc Sầu Tiên Tử chứ không còn ai nữa.
Chàng biết mẹ hiền của mình trước đây được Mạc Sầu Tiên Tử cứu thoát.
Vậy bà ấy hiện cư ngụ tại phía sau núi này, thì tử mẫu mình cũng chắc chắn...
Nghĩ đến đây trong lòng chàng bỗng thấy phập phồng hồi hộp, dù muốn cỡi lên lưng con kim ưng để bay đi đến đấy tức khắc, lần tìm gặp lại người từ mẫu xa cách bấy lâu.
Nhưng chàng sực nhớ đến diện mạo của mình, hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi hẳn, từ mẫu nào còn nhận ra được mình nữa. Dù cho chàng có thể giãi bày với mẫu thân, trường hợp thay đổi diện mạo của mình, nhưng nếu từ mẫu trông thấy được mặt mày xấu xí của mình thì chẳng hóa ra lại càng đau xót hơn hay sao?
Nghĩ đến đây, chàng bỗng giật mình như chạm phải một luồng điện trở và cũng không khỏi rùng mình sợ hãi.
Bởi thế chàng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa. Chàng không thể nào gặp mặt bất cứ ai quen thân trước đây. Thâm chí, những tia nắng xuyên qua lớp màn sương từ trên đang chiếu rọi xuống cũng làm cho chàng cảm thấy hết sức khó chịu.
Chàng chỉ muốn tìm đến một cái hang đá hoang vắng nào để ẩn kín mình và sẽ mãi mãi không nhìn thấy trời đất nữa, cam đành một cuộc đời hiu quạnh cho đến ngày nhắm mắt, lìa đời.
Khi bóng mặt trời chưa lặn, chàng đã bảo con kim ưng đón chàng đến nơi trú ngụ xưa kia của vị quái hiệp chủ cũ của nó.
Nơi ấy tọa lạc tại vách đá phía trái miệng vào hang đá phủ đầy mây rừng đi sâu vào lòng đất có hơn mười trượng trông thấy rất âm u thần bí.
Gia Cát Ngọc không ngờ con chim ưng dẫn đường vung mạnh đôi cánh tay bay bổng lên không nhẹ nhàng rồi nhắm ngay miệng hang lướt thẳng xuống.
Xem qua tài nghệ của chàng, tựa hồ sau khi “Sinh tử huyền quan” đã được đánh thông thì lại tiên hơn trước kia một bậc. Nhưng tâm trạng của chàng trai cảm thấy rất nặng nề buồn bã.
Sau khi thân người chàng đã lướt vào miệng hang đá và tiếp tục đi tới độ mấy trượng, thì đã đến văn phòng này, không có bày trí vật chi cả, mà chỉ thấy tại nơi tấm vách đá phía sau đó treo một tấm gương bằng đá sáng lóng lánh, cao ngang đầu người mà thôi.
Gia Cát Ngọc ngước mắt nhìn lên thì lại thấy mặt xấu xí kia hiện rõ ra trước mắt một lần nữa. Chàng càng nhìn thì càng thấy bực tức, nên bất giác tràn tới ba bước, rồi vung cả hai tay lên xô thẳng ra.
Qua một tiếng “ầm” to tấm gương đá lóng lánh ấy đã bị chưởng lực của chàng đánh tan nát thành từng mảnh vụn và để lộ ra một khung cửa đi qua một cái thạch động. Trong cái thạch động ấy, bỗng xuất hiện một bộ xương khô khoác một tấm choàng lụa đen, những đốt xương sáng lóng lánh màu xanh và đang bước thẳng tới.
Gia Cát Ngọc hết sức kinh hoàng, thối lui ra sau liên tiếp ba bước và cả bộ xương sống đều ớn lạnh.
Nhưng bộ xương khô ấy lắc lư qua mấy lượt rồi bỗng đứng lại không hề lao thoắt tới.
Gia Cát Ngọc lấy làm lạ, đưa mắt nhìn kỹ hơn thì mới biết đó chính là một chiếc áo bó sát người và có một mặt nạ. Những đốt xương kia đều vẽ bằng một chất lân màu vàng. Chiếc áo ấy đang treo lơ lửng trên không, nên khi bị luồng chưởng phong của chàng quét tới thì không khỏi lắc lư trông chẳng khác nào bộ xương biết cử động.
Chừng ấy, Gia Cát Ngọc mới thở phì ra một hơi dài nhẹ nhõm bước tới gần xem kỹ hơn trông thấy bộ y phục đen đó chẳng phải dệt bằng tơ mà cũng không phải dệt bằng gấm, nhưng hết sức mềm mại chẳng thể biết được là do vật chi dệt thành. Có một điều kỳ lạ hơn ấy là khi chàng giở tấm choàng ra thì thấy bên trong lớp áo có viết mấy dòng chữ rằng :
Tuyệt nghệ tại Lục Bàn
Bảo y nơi Hạ Lan
Thánh hiền quý khí phách
Tiếc chi chút dung nhan
Trọc Thế Thiên Ma.
Gia Cát Ngọc xem qua trong lòng không khỏi lấy làm lạ và chợt nhớ trong khi chàng theo thầy học võ nghệ tại Trường Hận phong nơi Lục Bàn sơn đã có lần nghe ân sư nói qua là mấy trăm năm về trước trong võ lâm có xuất hiện một vị quái hiệp tự xưng là Trọc Thế Thiên Ma, võ công hết sức cao cường, không ai có thể đoán biết được mức cao thâm đến đâu. Chính như quyển “Thiên Ma bửu lục” của ân sư và cái dấu hiệu “Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu” oai trấn cả chốn giang hồ ấy đều là những dị vật của vị quái hiệp đó để lại. Và nghe nói ông ta còn một chiếc áo “Cô Lâu bảo y” nhưng ân sư tìm kiếm khắp Sầu Vân Động vẫn không hề tìm thấy. Chẳng ngờ chiếc áo đó lại được cất kín nơi chiếc sơn động này.
Gia Cát Ngọc trước kia đã xuyên qua ân sư mình, học hỏi được tuyệt nghệ của vị quái hiệp tiền bối này và hôm nay bất ngờ lại tìm thấy chiếc bảo y. Trường hợp ấy cũng có thể nói là ơn trời ban riêng cho chàng.
Nhưng Gia Cát Ngọc đã quyết định sẽ ở yên trong hoang sơn cho đến ngày già chết vậy tất cả những kỳ duyên may mắn này chẳng phải hóa ra...
Nghĩ đến đây thì bất giác lại đưa đôi mắt miễn cưỡng nhìn qua mấy dòng chữ nọ.
Bỗng nhiên khi chàng đọc đến hai câu thơ cuối cùng thì không khỏi giật mình, ngơ ngác, độc lẩm bẩm rằng :
Thánh hiền quý khí phách
Tiếc chi chút dung nhan.
Chàng đọc đi đọc lại và bất thần vỗ mạnh đôi tay, trong khi đôi mắt chàng chiếu ngời ánh sáng quả quyết nói :
- Phải! Thánh hiền hào kiệt chi đến khi chết rồi thì cũng hóa thánh một đống xương khô, dung nhan đâu còn nữa, tiếc thương làm gì vô ích? Vậy chi bằng ta lấy chiếc bảo y này làm danh nghĩa dấn bước giang hồ trở lại, tiếp tục thanh toán mối ân thù. Từ đây tuy trong võ lâm mênh mông, xóa mất đi cái tên Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc của ta, nhưng rồi sẽ xuất hiện thêm một Kim Cô Lâu thần bí không ai bì được. Như vậy chẳng phải lưu lại cho nghìn sau một giai thoại hay sao?
Vì nghĩ thế nên lòng chàng cảm thấy phấn chấn trở lại, nhanh nhẹn gỡ lấy chiếc áo “Cô Lâu bảo y” xuống rồi mặc vào người và đeo cả chiếc mặt nạ lên.
Chàng ngắm nghía trong giây lát và cất tiếng hú dài, nhắm hướng sơn cốc phi thân lướt đi.
Sau khi chàng buông đôi chân yên trên đất thì liền vung tròn hai tay dượt lại từ đầu “Thiên Ma thập tam thức” trong khi đó đôi chân của chàng lại bước theo bộ pháp tuyệt thế, mà chàng vừa học được của Cùng Thần và Túy Quỷ.
Thế võ của chàng đánh ra vun vút, gây thành bóng chưởng chập chờn khắp cả không gian, kình khí rít vèo vèo không ngớt. Nếu so sánh với tài nghệ trước đây, thì đã thấy rõ chàng đã tiến bộ vượt bực.
Màn đêm đã bắt đầu buông rũ, ngọn gió lùa chiếc áo choàng tung bay, khiến những đốt xương trắng vẽ bằng chất lân vàng trên áo phơi bày rõ ra ngoài, và chiếu ngời ánh sáng lập lòe. Nếu đứng xa nhìn lại thì không ai trông thấy mà không kinh sợ rùng mình.
Chỉ trong chớp mắt là chàng đã đánh đến thể thứ bảy trong “Thiên Ma thập tam thức” tức thế “Vũ Trụ Hồng Hoang” và cũng gọi là “Câu Hồn Ma Diện”. Mười ngón tay của chàng hơi co và không ngớt run rẩy giữa khoảng không, chẳng khác chi loài ma quái đang múa vuốt để chụp lấy hồn phách của con người.
Ngay lúc ấy, bỗng từ trên không có tiếng con chim ưng kêu dài rồi lại trông thấy nó bay đổ xuống nhanh như điện xẹt.
Gia Cát Ngọc cất tiếng hú trong trẻo và mười nóng tay chuyển qua thế võ thứ tám là thế “Hải Cô Thạch Lạng”. Thế võ ấy vì đánh ra với một thân pháp quái dị, nên cũng gọi là thế “Ma Ảnh Thông Tầng”. Đồng thời cũng chính vì thế võ ấy gây ra một luồng gió lạnh cuốn mạnh khắp nơi, chẳng khác nào bông tuyết tung bay lả tả, nên cũng có tên là “Hồn Tiêu Tuyết Quật”.
Con chim ưng trông thấy liền nhanh nhẹn xếp đôi cánh, lướt thẳng sang phía trái ba trượng rồi mới cất tiếng kêu dài đồng thời quay đầu lướt nhanh trở lại, giương những cặp móng thép như những chiếc móc nhắm ngay vai của Gia Cát Ngọc chụp tới.
Thế là giữa một con người và một con chim, kẻ vọt lên người rơi xuống đánh nhau trong sơn cốc thật là quyết liệt. Con chim ưng tuy hết sức mạnh mẽ, nhưng chẳng hề dám xem thường “Thiên Ma chỉ pháp” thâm cao tuyệt diệu kia.
Tập dượt như thế suốt ba hôm liền, Gia Cát Ngọc đã dung hòa được hai thứ bộ pháp của Cùng Thần và Túy Quỷ lại làm một, lấy tên là “Thần Hành Quỷ Ảnh bộ”.
Thêm vào đó chàng lại phối hợp với thân pháp “Vân Long Cửu Chuyển” và “Thiên Ma thập tam thức” đánh nhau với con chim ưng từ trên mặt đất lên tới lưng chừng trời và nhờ thế chàng đã nghĩ ra được nhiều cách diễn biến mà từ trước đến nay chàng không hề hiểu.
Đến hoàng hôn ngày thứ tư thì chàng quyết định rời khỏi hố sâu này. Do đó chàng liền ngồi lên lưng con chim ưng tung mây lướt gió bay thẳng nhắm hướng cư trú của Mạc Sầu Tiên Tử tại phía sau vách núi bay tới.
Trừ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy ngọn núi đứng san sát như rừng, con chim ưng bay sà xuống theo các ngọn núi ấy thì đã trông thấy dòng sông Hoàng Hà đục ngầu đang chảy thao thao. Chiếc hố sâu mà mấy hôm qua chàng đã trú ngụ cũng lẩn khuất giữa mây khói mịt mờ.
Khung cảnh trước mắt chàng lúc đó quả đúng như hai câu thơ đã tả là “Ngửng đầu lên gần bóng mặt trời, ngó mặt xuống mây bay dưới thấp”.
Gia Cát Ngọc lần đầu tiên mới được thấy cảnh lạ này nên không khỏi cảm thấy tâm thần rất sảng khoái, cơ hồ tưởng đây chẳng phải là cuộc sống trong chốn nhân thế nữa.
Bóng tịch dương đã lặn về Tây, ráng chiều đỏ ối cả một góc trời. Con chim ưng cũng xếp đôi cánh, lướt qua làn mây mù rồi nhắm thẳng phía mặt đất sà xuống...
Gia Cát Ngọc đoán biết đã tới nơi cư trú của Mạc Sầu Tiên Tử, nên quả tim bất giác nhảy rộn lên. Chàng cúi đầu nhìn xuống trông thấy một cái sơn cố hẹp, dài non một dăm. Tuy lúc ấy đã ở vào tiết cuối thu, nhưng cổ thủ vẫn còn xanh um, các loài hoa dại vẫn đang đua nở. Và tại bên dưới một dòng suối sát vách đá, có một gian chòi tranh thoáng hiện.
Con chim ưng này tựa hồ rất quen thuộc khung cảnh trong sơn cốc, nên cất tiếng kêu dài rồi nhắm ngay một ngọn cây tùng to lớn cách phía sau nhà ngoài mười trượng đáp xuống.
Gia Cát Ngọc thấy con chim ưng cất tiếng kêu to, thì biết đã làm giật mình vị chủ nhân trong sơn cốc, nên khẽ lắc thân người nhắm ngay cánh rừng rậm tại phía trái lướt thẳng xuống.
Chàng đoán không sai tý nào cả, giữa lúc chàng vừa mới ẩn kín thân người, thì bỗng có một giọng nói nghe rất vui tai vọng đến rằng :
- Lăng Vân, ngươi đã đến chậm rồi! Con Lăng Phong đi về phía Nam quan ải ngày hôm qua rồi.
Gia Cát Ngọc nghe qua trong lòng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ “Lăng Vân là ai? Còn Lăng Phong là ai? Chả lẽ tại nơi đây không phải là nơi cư trú của Mạc Sầu Tiên Tử hay sao?”
Vừa suy nghĩ, chàng vừa đưa mắt lén nhìn thì thấy tại khung cửa sổ xuất hiện một người đàn bà xinh đẹp, da mặt hồng hào, tóc đã điểm sương đang vung cánh tay ngọc lên nhẹ nhàng tức thì một viên đạn màu tròn màu đen đã được ném ra xa mấy mươi trượng.
Con chim ưng trông thấy thế, liền cất tiếng kêu đầy vui mừng rồi nhanh nhẹn bay sà xuống, giương những chiếc móng rắn như thép ra chụp lấy và đã chụp được vật tròn màu đen kia. Người đàn bà xinh đẹp ấy liền tươi cười nói :
- Chẳng ngờ Lăng Vân mấy hôm không đến mà thân pháp lại nhanh chóng như vậy. Nếu so với con Lăng Phong của Tiểu Thanh thì tài hơn nhiều lắm.
Chừng ấy, Gia Cát Ngọc như bừng hiểu ra, biết cái tên Lăng Vân và Lăng Phong chính là tên của hai con chim ưng này. Như vậy chẳng cần ai nói, chàng cũng có thể đoán biết được, người đàn bà trước mặt mình chính là Mạc Sầu Tiên Tử chứ không còn ai nữa. Nhưng bà ta đang đứng nói chuyện với ai thế? Có phải đang nói với Tiểu Thanh cô nương, hay là..?
Chàng nghĩ, rất có thể bà ta đang nói chuyện với người mẹ hiền hằng mong nhớ bấy lâu của chàng. Bởi thế quả tim của chàng không ngớt nhảy rộn lên.
Ngay lúc đó, bỗng chàng nghe từ gian chòi tranh có một giọng nói hiền hòa quen thuộc vọng đến, khiến cả thân người chàng rung rẩy vì quá vui mừng.
- Ôi! Tôi không thể nào tin được là Ngọc Nhi còn sống trên dương trần này, có thể bọn họ đã nhận lầm rồi chăng?
Tuy đã hơn ba năm xa cách, nhưng Gia Cát Ngọc vẫn phân biệt được rất rõ ràng, giọng nói ấy chính là giọng nói của người từ mẫu mà chàng đang ngày đêm mong nhớ. Do đó, huyết mạch trong người chàng cơ hồ như đều ngưng lại, hồn phách như muốn bay ra khỏi xác.
Chàng cuống quýt đến nỗi muốn vọt thẳng vào lòng mẹ hiền ngay hầu tận hưởng một niềm vui mẫu tử trùng phùng. Chàng không thể do dự, càng không thể đắn đo, bởi thế chàng liền tràn người tới.
Nhưng chàng bỗng nhớ lại diện mạo của mình bây giờ đã trở thành quái dị nên quả tim đang nóng sốt của chàng bỗng trở thành lạnh ngắt như giá băng, rồi từ từ rùn thấp đôi chân ngồi yên trở lại. Hai dòng lệ không ngớt tuôn trào, làm ướt đẫm cả chiếc mặt nạ và làm ướt cả một vùng nhỏ đến mặt đất.
Đôi mắt chàng đã trở thành lờ mờ qua màn lệ, ngơ ngác lẩm bẩm rằng :
- Ta không thể nào gặp lại mẫu thân. Ta không thể nào để cho mẫu thân trông thấy. Mặc dù mẹ hiền ta có thể nhận ra được đứa con trai yêu dấu của mình qua giọng nói quen thuộc như xưa, nhưng ta không thể để cho mẹ hiền ta phải đau lòng vì ta một lần nữa.
Do đó chàng không dám đưa chân bước tới mà cũng chẳng dám rời bỏ ra đi, chàng muốn nghe được tiếng nói của người mẹ hiền mình một lần thứ hai nhưng chỉ e rằng đấy chỉ là một câu nói quá ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng tiếng nói của người mẹ đến đây bỗng dưng ngưng lại. Kế đó lại nghe tiếng nói của Mạc Sầu Tiên Tử an rủi rằng :
- Lão tỷ tỷ! Chị không nên quá nghi ngờ, Tiểu Thanh có thể nhận lầm, nhưng chả lẽ cụ Điêu cũng nhận lầm nữa hay sao? Lần này nếu bọn họ không thể tìm được cháu Ngọc về đây thì tôi nhất định sẽ rời khỏi Vô Tình cốc để đi đến Trung Nguyên giúp cho chị một chuyến. Này, giờ đây chi không nên nghĩ ngợi điều chi nhiều hơn nữa, hãy mau bước lại xem con “Ma Cốc Kim Ưng” này!
Gia Cát Ngọc nghe qua, trái tim không ngớt nhẩy rộn lên. Chàng tập trung tinh thần, đưa mắt ngó đăm đăm vào khung cửa sổ, hi vọng sẽ nhìn thấy mặt người mẹ hiền đã cách biệt từ lâu.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, thì từ trong gian chòi tranh có một giọng nói vọng đến làm cho chàng hết sức thất vọng.
- Thôi đi! Mặt trời đã xuống núi rồi, tôi cần phải bắt đầu tập dượt lại bài học đã.
Gia Cát Ngọc cảm thấy rất buồn bã, thầm khấn nguyện rằng :
- Má ơi! Má còn lo tập dượt chi thế, hãy mau bước ra để cho con được thấy mặt đây.
Lòng tha thiết nhớ đến mẹ hiền, đã làm cho chàng bâng khuâng như ngay như dại. Nhưng dù lòng chàng có nóng nảy đến đâu, người mẹ hiền tràn đầy nỗi buồn đau kia lại làm thế nào biết được. Song Hoàng Thiên không khi nào phụ lòng người tốt, vì Mạc Sầu Tiên Tử ấy lại lên tiếng nói rằng :
- Lão tỷ tỷ, lúc đầu tôi truyền dạy cho chị cách ngồi yên để rèn luyện nội công, chị không bằng lòng học, thế tại sao giờ đây chị lại tỏ ra siêng năng như vậy? Chả lẽ tại muốn ra tranh đoạt ngôi Minh chủ võ lâm hay sao?
- Tôi nào lại có y nghĩ như thế? Chỉ vì ở tại vùng hoang sơn này, suốt ngày rảnh rỗi không có việc chi làm, nên lấy đó để làm việc giải muộn vậy thôi.
- Con linh điểu Lăng Vân này, rất thích làm vui lòng người, vậy chị hãy đến xem, chắc chắn nó sẽ nhờ đó mà không còn nỗi phiền muộn chi trong lòng nữa.
- Tốt! Nếu chị bảo thế tôi tạm gác cái lối ngồi yên như vị lão hòa thượng này lại đã.
Nói dứt lời, thì có tiếng chân bước khẽ vọng đến bên tai. Với đôi tai thính nhạy của Gia Cát Ngọc, chàng có thể nhận ra rất rõ ràng là có tiếng chân người đang bước từ từ về phía cửa sổ.
Trong lòng chàng hết sức vui mừng và cảm thấy máu huyết trong người đều như ngưng đọng cả lại, quả tim cũng tựa hồ nhảy nhanh hơn lên. Chàng không còn làm cách nào giữ được sự bình tĩnh nữa. Chàng định bước đến gần để nhìn cho rõ người mẹ hiền của mình, nhưng lại sợ không cẩn thận thì lại bị lộ hành tung đi.
Bởi thế tâm trạng của chàng hết sức rối rắm, vừa kinh hãi vừa vui mừng, lại vừa sầu não. Chàng đưa đôi mắt sáng ngời chẳng khác nào hai vì sao lạnh giữa đêm khuya xuyên qua kẽ lá nhìn đăm đăm vào khung cửa sổ.
Tiếng bước chân mỗi lúc càng gần và chỉ trong chớp mắt, tại khung cửa sổ lại có bóng người hiện lên. Chàng bất giác đưa mạnh hai cánh tay ra và suýt nữa thì lao thoắt người về hướng ấy.
Nền trời hoàng hôn đầy những ráng chiều sặc sỡ, khiến cho cả vùng Vô Tình cốc này cũng chói rực dưới bóng sáng hồng. Khung cảnh ấy ngoài sự tĩnh mịch ra lại còn một cái gì đó có vẻ thần bí khó tả.
Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn thẳng về phía người đàn bà xinh đẹp, vừa xuất hiện trước khung cửa sổ, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cũng hết sức bi ai, tràn ngập một niềm thương yêu tha thiết trong tình mẫu tử.
Người đàn bà xinh đẹp ấy mỉm cười rất hiền lành, đôi mắt tràn đầy vẻ u buồn và chính khuôn mặt đó chàng đã từ lâu rồi không hề có dịp nhìn thấy.
Ồ! Trên vầng trán của mẫu thân đã hiện thêm lên nhiều nếp nhăn, mớ tóc bạc trên đầu cũng đã nhiều hơn trước. Qua những hiện tượng ấy, chẳng phải chính vì bà đã quá thương nhớ mình mà ra hay sao?
Bởi thế chàng bỗng cảm thấy một nỗi xót xa xấu hổ đang đay nghiến cõi lòng.
Chàng trông thấy người mẫu thân của mình đang nói chi với Mạc Sầu Tiên Tử, trong lúc đó chàng hoàn toàn không nghe được tiếng nói giữa hai người, vì sự vui mừng đã làm cho tâm trạng chàng hoàn toàn điên đảo, mất hết cả sự bình tĩnh.
Đối với tất cả những gì chung quanh chàng cơ hồ như không nghe và không còn trông thấy được nữa.
Bóng tịch dương cuối cùng rồi cũng lặn mất xuống đỉnh núi phía Tây và cả vùng “Vô Tình cốc” đã bị trùm kín dưới màn đêm tăm tối. Từ trong gian nhà tranh có một chuỗi chàng vọng ra, rồi hai bóng người đã lẩn khuất khỏi khung cửa sổ...
Thế là, Gia Cát Ngọc đã trở về với sự cô đơn lạnh lẽo. Nhưng dù sao chàng cũng đã trông thấy được mặt mẹ hiền. Tuy chàng vẫn còn quyến luyến không nỡ rời, nhưng khi nghĩ đến những nối ân oán mà chính mình chưa thanh toán xong, chàng lại mạnh dạn đưa những bước chân nặng nề, buồn bã rời khỏi sơn cốc..... Dù cho là một con thiên lý mã quý báu đến đâu cũng chẳng làm sao so sánh được với con chim ưng của chàng. Chàng nhờ con chim ưng ấy đưa vượt khỏi dẫy núi Hạ Lan, vượt qua sông Hoàng Hà và nhắm vùng phía bắc Thiểm Tây tung mây lướt gió đi thẳng tới...
Chỉ trong ngày hôm ấy, là chàng đã đến được Bạch U sơn, chàng không muốn nghỉ trong khách điếm nên tìm tới một ngôi miếu nhỏ ở dưới chân núi để ngủ trọ. Khi đã vào đêm khuya, chàng không ngớt nằm mộng mà cũng không ngớt nghĩ ngợi miên man và bỗng ngay lúc đó từ bên ngoài ngôi miếu có tiếng ngựa hý rất quen thuộc. Chàng nghiêng tai lắng nghe và vùng dậy ngay tức khắc, rồi nhắm hướng Đông phi nhanh tới như gió hốt.
Chàng lướt đi độ chừng một dặm đường, thấy dưới bóng trăng thanh có một con bạch mã không ngớt cất tiếng hú dài. Chàng định thần nhìn kỹ, thì trong lòng không khỏi sửng sốt, nói :
- Quái lạ thực! Đây chẳng phải là con ngựa mà ta đã bỏ rơi lại tại Huyết Hải Địa Huyệt hay sao? Tại sao giờ đây nó lại xuất hiện nơi này?
Thói thường thì những con ngựa tốt lúc nào cũng nhớ đến chủ cũ do đó vừa nghe qua tiếng nói lẩm bẩm của chàng thì con bạch mã cất tiếng hí dài, giương đứng cả bờm lông trên đầu, rồi nhanh nhẹn chạy như bay đến nơi. Gia Cát Ngọc trông thấy thế, liền vọt người phi thân bay thoắt lên lưng ngựa, để mặc cho con bạch mã vượt rừng rậm, lội qua suôi sâu cất tiếng hí vui mừng chạy bay tới mãi.
Dưới bóng trăng sao thưa, con bạch mã phi nhanh khiến cho lũ chim rừng bay lên xào xạc. Con bạch mã tiếp tục chạy tới trước một lúc thì bất giác chàng trông thấy có hai bóng người đang vọt lên rơi xuống, đánh nhau hết sức quyết liệt. Chỉ trong nháy mắt là con bạch mã đã đưa chàng đến trước hai đối thủ đang giao tranh và chàng vừa nhìn kỹ thì không khỏi kinh hãi...
Thì ra hai bóng người ấy chính là Tích Hoa công tử, một kẻ thù khắc cốt ghi xương của Gia Cát Ngọc và một người nữa chính là Hận Phác thư sinh một con người đầy bí mất. Chàng xem qua dáng điệu của hai người, thấy tựa hồ hai bên đã giao tranh qua một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Võ công của Hận Phác thư sinh không phải kém, nhưng chẳng biết Tích Hoa công tử đã học thêm được võ công từ đâu và từ lúc nào nên trình độ võ học của y cũng cao cường quái dị không thể tả. Do đó trong sự giao tranh, làm cho Hận Phác thư sinh không khỏi luống cuống cả chân tay, thế võ vì vậy cũng trở thành rối loạn, càng đánh càng bị động thêm.
Khi Gia Cát Ngọc đến nơi thì Tích Hoa công tử bỗng phá lên cười to ha hả, rồi sử dụng ngay đến những thế đánh kỳ tuyệt. Y cúi khom người rồi vung chưởng ra nhanh như điện chớp, nhắm ngay lồng ngực của Hận Phác thư sinh giáng thẳng xuống.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế hết sức kinh hãi. Chàng cất tiếng hét dài, rồi phi thân lên lưng chừng trời sử dụng ngay thế võ thứ chính trong Thiên Ma chỉ là thế “Oan Hồn Bất Tán”, đánh ra nhanh như chớp, khiến kình lực từ trên chụp thẳng xuống năm đại huyệt trước ngực của Tích Hoa công tử.
Thế võ ấy lại có tên là “Lệ Sái Băng Sơn” khi đánh ra thì hơi lạnh buốt cả da thịt ngấm tận xương tủy. Do đó, Tích Hoa công tử vì qua bất ngờ nên bị hất bắn ra sau năm bước liên tiếp. Y cất tiếng “Hự” khô khan rồi hộc ra một búng máu tươi đỏ ối.
Hắn ta là người có tánh gian manh sâu hiểm, chẳng thua chi một con cáo già, nên đã tự biết mình bị trọng thương thì đâu lại dám nấn ná ở đây nữa. Bởi thế y đưa mắt quét nhanh qua một lượt, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy bay đi.
Gia Cát Ngọc biết lúc ấy mình phi thân lướt tới để truy đuổi theo đối phương thì chắc chắn không cần đến mười thế võ tất cũng rửa sạch được mối hận thù bị hắn ta ném xuống hố sâu tại Hạ Lan sơn. Nhưng vì vừa rồi lúc chàng vung chưởng đánh ra, đã chậm đi một bước khiến Tích Hoa công tử tuy bị đánh lui, nhưng Hận Phác thư sinh cũng đã bị đối phương gây trọng thương rồi. Do đó giữa lúc chàng mới đưa chân tràn tới thì Hận Phác thư sinh bỗng lảo đảo thân người rồi ngã lăn quay ra đất.
Vì Hận Phác thư sinh là người đã nhiều phen giúp đỡ cho chàng, hơn nữa chàng đối với Hận Phác thư sinh rất có tình cảm nên trông thấy thế thì liền nhảy xéo đến tám thước thò hai cánh tay ra chụp lấy thân hình của Hận Phác thư sinh đang ngã xuống.
Lúc bấy giờ, sắc mặt của Hận Phác thư sinh đã tái nhợt hẳn, hơi thở hổn hển chứng tỏ đang bị thương không phải nhẹ. Gia Cát Ngọc biết nếu không kịp thời cứu chữa cho y thì e rằng...
Nghĩ đến đây chàng không khỏi kinh hãi, nên liền tìm đến một nơi kín đáo để Hận Phác thư sinh nằm yên xuống rồi nhanh như chớp, mở những hạt nút áo ngực của y.
Sau khi những hạt nút áo được mở xong thì chẳng hiểu vì lẽ gì thân hình của Gia Cát Ngọc bỗng giật bắn lên, đôi tia mắt cũng trở thành kinh hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...