Cố Lão Đại Không Hẹn Ngày Gặp Lại
Hạ Thừa Quân nén tức từ lúc nãy đến bây giờ vừa nghe câu Diệp Hâm vừa nói liền không nể mặt Phương Tâm nữa.
- Cho..cho dù như vậy thì sao chứ?..tiểu Hâm nhà tôi nói đúng mà..Hạ Huyền Hi là đứa trẻ không có cha.
Phương Tâm không biết ăn gan ai mà còn lớn giọng giống như trách cứ Huyền Hi.
Tại sao bà ta nói ra câu nói động chạm đến người khác mà không cảm thấy áy náy?
- Con tôi không cha thì sao? chuyện gia đình tôi bà quan tâm nhiều thế.
- Tôi..nhưng nó đánh con tôi.
Phương Tâm dường như hết đường chối cãi liền chuyển chủ đề đến việc con trai bà ta bị Huyền Hi tác động vật lí.
- Thằng bé Huyền Hi nó đánh con tôi như này..cô phải cho tôi một lời xin lỗi.
- Nếu không thì sao?
- Gì chứ! Cô biết chồng tôi là ai không? cô dám không xin lỗi tôi liền kiện cô.
Kiện cả gia tộc nhà cô!
Phương Tâm thì ra ỷ lại vào gia thế của nhà chồng, vênh váo lên mặt đòi kiện nếu Huyền Hi không chịu xin lỗi con trai bà ta.
Hạ Thừa Quân cũng đã hiểu tại sao bà ta la lối làm loạn ở trường mà không thầy cô nào dám cản ra là chồng bà ta tai to mặt lớn nên không ai dám đắc tội.
Cô cũng chẳng muốn là to chuyện vì vốn dĩ Hạ Thừa Quân là người lười dính vào mấy việc cãi nhau.
Nhưng bà ta là người lấy thế ra trước, cô cũng chẳng ngại ra đòn tiếp.
- Phương Tâm phu nhân, bà cứ việc đệ đơn.
- Sao lại không? Chồng tôi là thẩm phán nổi tiếng ở thành phố này cô dám chắc thắng được?
Hạ Thừa Quân cười nhếch mép thì ra ỷ lại vào chồng a, mở rộng tầm mắt cô mà.
- Mỏi mắt chờ mong!
- Huyền Hi chúng ta về, ngày mai chuyển trường.
Hạ Thừa Quân bế Huyền Hi lên nhún vai như chẳng quan tâm mấy đến lời đe dọa của bà ta.
Đâu ai ngu ngốc đến nỗi đi kiện chỉ vì hai đứa bé gây gổ chứ, mà cho dù có kiện cô cũng không sợ.
- Aido..
Cô chưa kịp mở cửa thì có người đã mở cửa trước cô.
Hiệu trưởng nhìn hai người mỉm cười lấy lòng rồi quay sang nhìn cô giáo và Phương Tâm đang tức đến tím người bên kia.
- Hiệu trưởng xin lỗi đã phiền đến ngài.
Cô giáo quay ra cúi đầu vừa chào vừa xin lỗi hiệu trưởng.
Cô là người đã gọi đến ông vì cuộc cãi nhau gay gắt của hai phụ huynh học sinh.
- Ông là hiệu trưởng phải không?
- Ông mau giải quyết đi, ông phải nói cô ta và con trai xin lỗi tôi ngay.
Phương Tâm đi lên giận dữ nói, giọng điệu ra lệnh của bà ta không khỏi khiến hiệu trưởng khó chịu.
- Vị phụ huynh này mong chị có thể nói chuyện đàng hoàng.
Hiệu trưởng là một người đàn ông ngoài trung niên, ông ta vừa nhìn qua đã biết là dạng người đứng trên vạn người, Phương Tâm nói chuyện với hiệu trưởng như vậy chắc chắn khiến ông ta cực kì khó chịu.
- Cái gì? Con trai tôi bị đánh thế này mà ông kêu tôi đàng hoàng?
Phương Tâm tức giận lớn tiếng.
- Có tin tôi kiện các người tội bạo hành trẻ nhỏ không?
Đổi trắng thay đen, hai đứa trẻ gây gổ qua miệng bà ta lại thành bạo hành?
- Bạo hành? Vậy tôi kiện bà tội xúc phạm được chứ?
Hạ Thừa Quân quay lại nhìn, vẻ mặt cô quá bình thản bình thản đến mức làm cho Phương Tâm giận hận không thể tát vào mặt cô.
- Chỉ là nói sự thật thôi sao có thể tính vào xúc phạm được?
- Đúng là loại không được dạy dỗ.
Bà ta trợn mắt há miệng nói.
- Sao chị có thể..
- Vậy hai đứa trẻ đánh nhau tại sao gọi là bạo hành?
- Con trai tôi không có cha thì sao? Con trai bà mắng con tôi, bà mắng con tôi thì đó là được dạy dỗ sao?
Hiệu trưởng định nói nhưng Hạ Thừa Quân nói một tràng.
Giọng của cô không còn như lúc nãy mà là sự tức giận khiến cả hiệu trưởng còn nhíu mày.
- Cô...
Phương Tâm tức không nói lên lời.
- Hạ tiểu thư thứ lỗi, Diệp phu nhân bà có biết bà đang xúc phạm ai không?
Hiệu trưởng vốn dĩ không thường quan tâm đến mấy việc cãi nhau nhỏ như vậy.
Nhưng là vì Hạ Thừa Quân nên ông mới đích thân đến tận nơi để giải quyết ổn thỏa.
- Cô ấy là...
Hiệu trưởng định nói nhưng Hạ Thừa Quân đưa tay cản lại.
Cô có quyền có thế, cô có thể dùng quyền đập chết bà ta.
- Phương phu nhân ắt hẳn bà rất tâm đắc địa vị xã hội bây giờ của bản thân đúng không?
Hạ Thừa Quân cười cười nói.
Cô thả Huyền Hi xuống, thằng bé chân vừa chạm đất liền đi đến cạnh Diệp Hâm.
- Đúng vậy đó thì sao? Tôi là luật sư chồng tôi là thẩm phán cô nghĩ bản thân là ai?
Phương Tâm thấy cô hỏi đến địa vị của bản thân thì kiêu ngạo mà nói.
- Nhưng mà...
Cô đi đến gần ghé sát tai bà ta.
- Bà nên nhớ, bà chưa phải người có quyền nhất đâu ha..Cái thành phố rộng lớn như này, bà có thể một tay che trời?
Câu này dường như thật sự làm Phương Tâm bà ta tỉnh mộng.
Lời nói này của Hạ Thừa Quân mang theo sự uy hiếp và cợt nhã không ít.
Cậu bé Huyền Hi đứng cạnh Diệp Hâm nhìn cậu ta nói gì đó khiến Diệp Hâm lặp tức khóc òa lên.
Hiệu trưởng và cô giáo không dám chen ngang.
Hiệu trưởng biết Hạ Thừa Quân là ai cũng hiểu cô là người hành xử như thế nào, ông ta chắc rằng nhà họ Diệp sẽ không an ổn qua hết hôm nay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...