Cơ Hội Một Đời

Tay tôi run run trên chuột, đọc bảng tính mới nhất của Riley. Công việc của toàn phòng đã tiến triển đáng kinh ngạc, nhưng cái này…

Không một lỗi nào. Không một dự toán thiếu.

Tôi không thể không tự hỏi liệu đó có phải một trong các phản ứng phụ của thuốc không. Mọi người trong phòng tôi đều đã tiêm; tôi có nghe họ nói chuyện, so sánh thông số. Những người không cao lên là những người tiến bộ ít nhất. Riley tiến bộ nhiều nhất, và cũng là người lớn nhất. Có thể liên quan tới nhau lắm.

Nếu thế thì chẳng mấy mà tôi mất việc.

Thở dài, tôi đóng laptop và nhét nó vào bao. Đã gần ba giờ sáng thứ Bảy, và tôi định về nhà, nghỉ ngơi, có thể nổ ít bỏng ngô. Người bình thường vẫn hay làm vậy vào cuối tuần mà, nhỉ? Tôi chỉ muốn xem cảm giác đó thế nào thôi.

Tôi mở cửa văn phòng và bước về hướng thang máy. Một ánh sáng lạ thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhìn sang phía đó, nhận ra ánh đèn đến từ một bàn làm việc.

Bàn của Riley.

Tò mò, tôi đi tới kiểm tra, ngạc nhiên khi thấy Riley đang ngủ gục trên bàn. Thân thể to lớn của cậu ta nhìn thanh thản đến mức tôi dừng lại chỉ để quan sát.

Thực lòng, tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào đẹp hơn thế. Chắc chắn là quần áo mới, vì nó vừa với cậu ta, nhưng vẫn không thể che giấu tấm lưng đồ sộ, sức mạnh của cánh tay. Lồng ngực phồng lên xẹp xuống với mỗi hơi thở. Khuôn mặt cậu ta…

Đôi môi thật đầy đặn. Trông thì mềm mại, nhưng tôi biết từ kinh nghiệm rằng chúng cũng săn chắc như toàn bộ cơ thể. Vậy mà vì lẽ gì đó, chúng vẫn tìm được cách lôi kéo như thể đang mơn trớn trên miệng tôi, cổ tôi, lưng tôi. Lông mi của cậu ta màu nâu, nhưng đoạn đầu lại vàng óng nổi bật trên nền da. Tôi chưa từng nhận ra điều đó. Chúng tôi đã quan hệ, nhưng tôi chưa bao giờ gần cậu ta đến thế này. Quả là một nhận xét kỳ lạ.

Cậu ta làm gì ở đây muộn thế này? Đêm thứ Sáu mà?

Lưỡng lự, tôi với tay chạm vào vai cậu ta. Không suy suyển. Tôi đẩy thêm chút nữa, ngạc nhiên là dù đang thả lỏng, nó vẫn cứng cáp đến vậy. “Riley.”

Không trả lời.

Tôi mon men lại gần, vừa vỗ vai vừa nói vào tai cậu ta. “Riley.”

Cậu ta bật phắt dậy, làm tôi giật thót tim, đánh rơi túi laptop và nhảy ngược ra sau.

Mắt cậu ta trợn tròn khi thấy tôi. “M-Mr. Carlyle.”

Tôi đông cứng, muốn chạy mất nhưng chân thì dính cứng xuống sàn.

Thở mạnh, cậu ta quay đi chỗ khác, vội vã luồn tay qua tóc. “Chắc tôi ngủ quên.”

Khi đôi mắt sáng rực ấy chuyển hướng tập trung, tôi xoay sở tìm lại giọng mình. “Cậu làm gì ở đây giờ này?”

Cậu ta lắc đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vào bàn phím, vào ống bút đặt ở góc bàn. “Làm việc.” Cậu ta liên tục đổi chân khi thu dọn một tập giấy. “Chỉ làm việc thôi.”

Chưa thấy cậu ta luống cuống như thế bao giờ, tôi đứng im lặng, quan sát cậu ta.

Riley nhấc một cái bút chì lên rồi bỏ vào cốc. “Không thể tin là tôi ngủ gục.” Cậu ta nhịp ngón tay lên mặt bàn, liếc nhìn tờ lịch dán trên vách ngăn. “Thường thì tôi nghe tiếng cửa phòng anh đóng rồi mới tắt đèn, chờ đến khi anh vào thang máy.”

“Cậu làm việc muộn hơn tôi sao?” Tôi nghiêng đầu. “Và cậu giấu nhẹm à?”

Cậu ta đưa mắt nhìn tôi rồi quay lại cái bàn phím. “Đành phải thế thôi.”

Trông cậu ta gần như đang sợ hãi, và tôi thấy khó mà hiểu được cảnh tượng trước mặt. “Tại sao?”

Cơ hàm cậu ta giật một cái. “Vì tôi tệ quá. Kết quả công việc lúc nào cũng như cứt.”

Tôi nhíu mày. “Không phải đâu.”

“Đúng thế!” Tay cậu ta vo thành nắm đấm để kiềm chế. “Anh bảo Melanie rằng chị ấy tuyệt vời. Anh bảo Jeff rằng anh ta đầy sáng kiến. Với tôi…”—cậu ta run rẩy—“lúc nào cũng chỉ là sửa lỗi.”

Chết tiệt. Tôi đã lảng tránh cậu ta, chỉ nói khi cần thiết. Hoàn toàn quên mất rằng khen ngợi cũng không kém phần quan trọng. “Thứ nhất, cậu không thể so sánh mình với Melanie hay Jeff. Họ làm việc trong công ty còn lâu hơn cả tôi. Nhưng cậu cũng tiến bộ rất nhiều, và—”


“Chẳng nghĩa lý gì.” Cậu ta cắt lời tôi, hạ ánh mắt xuống hai nắm đấm. “Tôi sẽ không bao giờ làm đúng.”

Đây không phải là người con trai tôi biết trong mấy tháng qua. Tôi đã nghĩ không gì có thể làm tổn thương Riley.

Thở dài, tôi lại gần bàn của cậu ta và kéo bàn phím về phía mình. Lôi máy tính ra khỏi chế độ sleep, tôi gọi lên bảng tính mà mình đã kiểm tra vài phút trước. “Cái này không có chút tì vết.” Tôi lẩm bẩm, đăm đăm nhìn màn hình, để những con số hoàn hảo ấy tràn qua. “Có tổ chức, chính xác, dễ đọc. Và chỗ này…”—tôi chỉ vào một trong các phương pháp sắp xếp đang hiển thị—“rất đặc biệt. Tôi chưa từng thấy loại mã nào như thế, nhưng nó đơn giản và hiệu quả. Một kết quả tuyệt vời.”

“Kể cả với tiêu chuẩn của anh?”

“Ừm.” Tôi lơ đễnh đáp, vẫn đang bận xem sự hài hòa của bảng tính, thực sự lạc mất bản thân trong những con số. Tôi đúng là mọt sách, nhưng chỉ nhìn chúng là đã thấy hạnh phúc. “Lâu rồi mới gặp thứ gì thích đến thế.”

“Vậy là anh thấy ấn tượng?”

Tôi chớp mắt, nhận ra cậu ta đang cố vớt vát gì đó. “Riley.” Tôi quay đầu. “Tôi vừa nói đây là một công việc không tì vết.”

Hơi thở của cậu ta nghẹn lại. “Bảo là anh thấy ấn tượng đi.”

Đó không phải một yêu cầu ngạo mạn đòi hỏi sự chú ý. Nó yên lặng hơn. Tuyệt vọng hơn. “Riley—”

“Làm ơn.” Cậu ta vừa thì thầm vừa lắc. “Nói đi.”

“Tại sao—”

“Vì đó là tất cả những gì tôi có thể có được!”

Sốc, tôi loạng choạng lùi khỏi bàn. “C-Cái gì?”

“Tôi phá hỏng cơ hội rồi!” Cậu ta cuộn mình trên ghế, gục mặt vào tay, chặn giọng nói. “Tất cả những gì có thể đạt được là sự tôn trọng của anh thôi. Đó là phần duy nhất trong anh mà tôi có thể có. Tất cả…” Ngón tay cậu ta luồn vào trong tóc và giật mạnh. “Tôi phá hỏng cơ hội rồi.”

Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắng hiểu lời cậu ta. “Cơ hội?”

Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt nâu lục sáng long lanh. “Với anh.”

Tôi lùi một bước. Rồi một bước nữa.

“Mr. Carlyle?”

“Cậu nói cậu xin lỗi vì chuyện đã làm với tôi, và tôi tin cậu.” Tôi liếc túi laptop, quyết định là tôi chẳng quan tâm tới nó nhiều đến mức phải quay lại lấy từ bàn của cậu ta. “Tại sao lại bỡn cợt tôi nữa?”

Miệng cậu ta hé ra. “Tôi không bỡn cợt anh.” Cậu ta đứng bật dậy khi tôi định bỏ đi. “Không hề.”

Vẫn giữ mắt đề phòng cậu ta, tôi lùi lại, nhưng lối thoát bị chặn bởi bức tường phía sau. Riley trông rất thành khẩn, nhưng không xi nhê.

Cậu ta giơ hai tay, như thể đang cố trấn tĩnh tôi. “Xin thề.”

Bụng tôi quặn lên; ngực thắt lại. Một lần nữa, cơn lốc rối loạn của cảm xúc lại nhăm nhe xé toạc tôi từ bên trong. Chỉ có lần này, nước mắt không tràn ra ngoài.

Tôi nắm chặt tay lườm cậu ta. “Vớ vẩn!”

Riley—cao hơn tôi hẳn một foot và hơn ba trăm pound cơ bắp—lùi lại một bước. “Anh không hề biết tôi thấy thế nào từ khi chúng ta quan hệ đâu. Ở bên anh hóa ra còn tuyệt hơn tưởng tượng, và giờ tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện chạm vào anh lần nữa, nếm anh lần nữa.” Nụ cười run rẩy uốn trên đôi môi cậu ta. “Mỗi tội anh không muốn tôi.”

Lại chế nhạo mình. “Nói cứ như là cậu đã ‘tưởng tượng’ chuyện này lâu lắm rồi vậy.”

Vẫn cười, cậu ta gật đầu.

“Chó chết.” Tôi lẩm bẩm, chật vật ngăn mình đấm cậu ta. “Chắc chắn cậu phải nghĩ tôi ngu lắm.”

Nụ cười tan biến. “Tôi không bao giờ nghĩ thế. Lúc nào tôi cũng ngưỡng mộ—”


“Ngưỡng mộ?” Bao nhiêu căng thẳng dồn nén suốt mấy tháng qua làm tôi mất kiểm soát, và tôi bắt đầu hét vào mặt cậu ta. “Đó là lý do để cậu dùng cơ thể dồn tôi vào góc trước cả phòng hả? Là lý do để cậu nói ‘Tôi hiểu mà’ khi tôi thừa nhận rằng đời tôi thay đổi vì bị teo nhỏ hả?”

Riley nhướn một bên lông mày.

Ôi chao, quả là biết cách thêm dầu vào lửa. “Nhếch mép cười tôi! Chạm vào tôi để thể hiện kích cỡ khác biệt giữa hai người!” Tôi chặt tay nọ xuống tay kia—cắt qua không khí, cắt qua cơn tức tối. Tôi không hiểu nổi chính mình, nhưng mẹ kiếp, cảm giác thật sung sướng. “Cậu bảo việc nói với tôi rằng trông tôi khác hẳn cậu khi mặc cùng một cái áo là ngưỡng mộ ấy à?”

Vẻ dằn vặt của Riley biến mất. “Đó là lý do anh không bao giờ mặc lại cái áo đó hả?”

“Tôi không nói chuyện ấy!”

“Phải rồi.” Cậu ta lẩm bẩm, vừa quan sát tôi vừa khoanh tay trước ngực. “Tiếp đi, bộc lộ hết đi.”

Sự bình tĩnh của cậu ta khiến tôi mất thăng bằng, và giọng tôi lại rơi xuống mức âm lượng bình thường. “Lúc nào cũng chế nhạo tôi.”

“Không hề.” Cậu ta khẽ nói, đôi mắt vô cùng nghiêm túc khi nhìn tôi. “Anh dễ thương chết đi được.”

Tôi giơ một tay lên vì không thể tin nổi. “Cậu đang chế nhạo tôi đây này.”

Cậu ta lắc đầu. “Anh nhận tín hiệu tệ thật đấy. Tôi không thể hiểu nổi, cái gì anh cũng giỏi cơ mà.” Cậu ta hạ tay xuống và tiến lại gần tôi. “Tôi bảo anh dễ thương là nói thật lòng. Không dính dáng chút xíu nào đến việc trêu chọc.”

Ôi, Chúa ơi. Cậu ta càng tới sát thì cổ tôi càng phải nghểnh cao hơn, cao hơn… mà lại chẳng có chỗ để chạy.

Nhưng cậu ta không dồn tôi, chỉ dừng lại cách một cánh tay. “Chen vào không gian của anh vì đó là lúc duy nhất anh thể hiện ra mặt việc bị kích thích. Càng táo tợn thì anh càng lộ ra.”

Không phải vậy chứ? Bán tín bán nghi, tôi áp lòng bàn tay chặt vào tường.

Riley cúi xuống, gương mặt tỉnh táo. “Khi tôi bảo có thể hiểu anh, ý tôi là tôi thật sự hiểu. Khi vóc dáng thay đổi đột ngột như thế, mọi thứ loạn cả lên trong một thời gian. Ghế gãy. Người ta soi mói. Phải mua lại cả tủ quần áo.” Cậu ta giựt giựt bộ đồ đang mặc. “Đôi khi mua lại vài tủ.”

Tôi cũng thế. Kích cỡ thì ngược lại, nhưng đúng là phải mua. Lẽ nào Riley hôm đó Riley thật sự muốn nói về điểm chung giữa hai người?

“Khi tôi bảo anh mặc cái áo đó khác hẳn…”—giọng cậu ta dịu đi khi cúi xuống gần thêm—“tôi muốn nói là anh trông hợp hơn. Nó che lên thân thể anh, đưa ra gợi ý về thứ ở bên dưới. Tôi biết là rất đẹp, nhưng không biết đẹp đến mức nào tới khi lột sạch đồ của anh ra.”

Cảm giác như sự thật đang thi nhau tái tạo lại, và đầu tôi nhức nhối. “Nhưng—”

“Tôi có thể giải quyết theo cách tốt hơn, tôi biết. Ở gần anh, tôi thấy mình như thằng ranh con vừa tốt nghiệp trung học. Lúc nào cũng toe toét, lúc nào cũng tìm cớ ngu xuẩn để chạm vào anh.”

Quá sức chịu đựng, tôi không hiểu nổi nữa. Tôi không thể sắp xếp lại những sự kiện đã được khóa trong đầu từ lâu.

Gương mặt cậu ta thật dịu dàng. “Khi anh giảng bài trên lớp, tôi rất sợ hãi. Tin về một anh chàng nóng bỏng ở phòng hợp tác quốc tế đã lan ra như lửa, và tôi biết mình sắp mất cơ hội với anh.”

Anh chàng nóng bỏng? Tôi á?

Riley đứng thẳng dậy, đưa mắt sang bên và nhét ngón cái vào túi quần. “Ra tay mạnh bạo vì tôi cứ tưởng anh sẽ thích tôi làm vậy hơn. Thay vào đó, anh bật khóc. Đến Morris đầu bò còn không làm anh khóc.”

Trước khi gặp Riley, tôi cũng không nhớ được lần cuối cùng mình khóc là khi nào. Tôi vẫn chưa hiểu nổi tại sao lại thế, nhưng theo những gì cậu ta đang nói, tôi thấy mình nên giải thích. “Tôi…”

Ánh mắt cậu ta quay trở lại.

Hắng giọng, tôi ép mình phải đối mặt với cậu ta. “Tôi không biết tại sao đêm đó tôi lại khóc. Có một thứ… gì đó trong tôi, mà tôi không kìm được.” Trời đất, tệ quá đi mất. Và tôi chỉ có thể phân trần đến thế.

Giọng Riley trầm đục, nghiêm túc. “Anh cảm thấy thế nào về tôi?”

“Cậu biết tôi thấy thế nào mà.” Tôi thì thầm.

Cậu ta lắc đầu. “Thật tình, thật tình không biết.”


“Thôi đi.” Tôi nói, có hơi xấu hổ. “Cậu phải biết là tôi đã bị cậu thu hút kể từ ngày đầu tiên đi làm chứ.”

Một nụ cười ám ảnh trên môi Riley. “Chậc, không hề. Thậm chí tôi còn không chắc anh thích con trai cho đến khi tôi bắt đầu tăng trưởng và anh bắt đầu ấp úng.”

Cả đời tôi chưa từng thấy lúng túng thế. “Ồ.”

Cậu ta đợi vài giây, rồi cúi thấp một chút. “Anh có định nói với tôi không?”

Một giờ đồng hồ trước tôi vẫn còn sợ Riley, bị kích thích vì Riley, buồn vì Riley. Cậu ta hi vọng tôi gỡ cái đống cảm xúc ấy ngay tại đây ư?

“Mr. Carlyle.” Cậu ta nuốt khan. “Nick. Em thật sự đã phá hỏng cơ hội duy nhất với anh rồi à?”

Tôi cần thời gian để nghĩ, để tìm hiểu mọi chuyện. Nhưng xem ra tôi sẽ không hiểu được gì hết. Tôi trượt xuống sàn, cố gắng thu mình lại.

“Whoa!” Riley xông tới, nhấc bổng tôi lên và bế trong tay. “Anh không sao chứ?”

“K-Không.” Tôi trợn tròn mắt. “Chỉ muốn ngồi một tẹo.”

Cậu ta nhìn quanh, rồi sải bước tới văn phòng của tôi. “Em sẽ đưa anh tới tràng kỷ.”

Cặp chân dài lướt trên sàn, và tôi tóm chặt lấy cánh tay cậu ta để giữ thăng bằng. Tôi nhìn xuống những cơ bắp cứng như đá, rồi lại ngước lên mặt cậu ta. “Cậu không…”

“Lớn hả?” Riley ôm tôi chặt hơn. “Sức mạnh tăng nhanh hơn cơ bắp. Đến tận lúc này, anh không đủ nặng để coi là tập luyện đâu.”

Vì tôi nhỏ bé. Vì tôi mong manh. Kiệt sức sau tất cả mọi thứ, tôi ngập ngừng tựa đầu lên vai cậu ta. “Cậu gọi tôi là Nicky.”

Bước chân cậu ta lỡ nhịp. “Vì em ghen phát rồ.”

“Ghen?” Tôi nhíu mày. “Với ai?”

“Mọi người đều gọi anh là Nick, nhưng em thì mắc kẹt với Mr. Carlyle.” Cậu ta nhún vai, cử động đơn giản ấy nhấc bổng cả người tôi lên. “Em cố nặn ra thứ gì đó thân mật hơn, thứ gì đó mà họ không có.” Cậu ta đặt tôi xuống ghế, rồi quỳ trước mặt. “Không hợp với anh. Vừa nói ra là em nhận thấy ngay.” Nắm tay xiết lại khi cậu ta khẽ nguyền rủa. “Rồi, như một thằng ranh con, em còn cố gọi thêm lần nữa.”

Tôi đưa mắt nhìn đầu gối. Trước giờ tôi chưa từng thấy Riley nói nhiều thế, và tôi… à thì, tôi tin cậu ta. Chỉ không biết chuyện chúng tôi rồi sẽ ra sao.

Một bàn tay to lớn ôm lấy mặt tôi, ngẩng đầu tôi lên.

“Anh thấy đỡ hơn chưa?” Riley hỏi.

Tôi gật.

“Ghét em không?”

Tôi lắc.

Miệng cậu ta nhếch lên. “Cả em và Greg Morris đều lao vào anh như thế, em cứ đinh ninh mình bị ghét rồi.”

“Không giống nhau.” Tôi tự động đáp, rồi hất đầu khỏi tay cậu ta. “Này, làm sao cậu biết tôi không bị Greg quyến rũ?”

Lần này Riley còn chẳng hề tỏ ra lung lay bởi câu hỏi bất ngờ, và những ngón tay vuốt dọc vành tai tôi. “Khi anh thấy kích thích, vành tai anh sẽ đỏ.” Cậu ta lướt lên phần da trần lộ trên cổ áo tôi. “Và chỗ này cũng bắt đầu rực lên. Rồi miệng anh hé ra, chỉ một chút…” Lông mày cậu ta nhướn lên, và dùng đầu ngón cái lần theo đôi môi đang mở của tôi.

Tôi nghẹt thở. Bấy lâu nay, tôi tưởng mình đã vô cùng thành thạo trong việc tỏ ra bình thản và chín chắn, nhưng cảm xúc của tôi lại quá rõ ràng đối với Riley. Phong cách chuyên nghiệp là tấm khiên duy nhất tôi có trước cả thế giới đang ngày càng cao lớn. Làm sao tôi có thể đương đầu nếu biết thật ra nó chưa từng tồn tại?

Riley tựa lại gần, chống một tay lên cái gối bên cạnh tôi. “Em hôn anh được không, Nick?”

Tim tôi đập mạnh đến mức buộc tôi phải tiếp tục thở. “Tôi không nghĩ đó là một—”

“Em sẽ không làm anh đau.” Cậu ta nói, cọ mũi chúng tôi một lần, hai lần, rồi rút về.

Chắc hẳn cậu ta thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt tôi, vì cậu ta bật cười.

“Không đâu mà.” Đôi môi mịn màng chạm khẽ vào má tôi. “Lần này sẽ tốt hơn.” Cơ thể ấm áp tách chân tôi ra khi cậu ta tiến tới. “Em sẽ thật nhẹ nhàng, thật từ tốn. Em sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh cần.”

Cho tôi bất cứ thứ gì tôi cần. Chưa có ai đề nghị chuyện đó với tôi cả.

Thậm chí tôi còn chẳng nhận ra mình đã ngẩng lên cho đến khi môi cậu ta đặt lên môi tôi. Dịu dàng. Từ tốn. Như lời cậu ta hứa. Răng cậu ta ngấu nghiến môi dưới của tôi trong khi một tay vòng ra sau đầu. Tôi thở mạnh, và lưỡi cậu ta thò ra để liếm chỗ vừa cắn.


Lần này tôi có cơ hội để thật sự nếm cậu ta, và tôi tì sâu hơn vào nụ hôn. Tôi cười khi nhận ra vị bạc hà cay. Chắc cậu ta đã ăn kẹo trước khi ngủ gục.

Riley phá vỡ nụ hôn, kéo một tiếng rên khẽ ra khỏi tôi, và áp trán chúng tôi vào nhau. “Thế nào?”

Tôi vẫn chưa tìm ra từ ngữ, nên đành gật đầu.

“Cho em cơ hội khác nhé?”

Nâng một bàn tay run rẩy, tôi bám ngón tay vào cổ áo cậu ta. “Thật ra cậu muốn gì ở tôi, Riley?”

“Em muốn làm mọi chuyện một cách đúng đắn.” Cậu ta lẩm bẩm, ngón tay dài lân lê trên đùi tôi. “Em muốn hẹn hò với anh.”

Chân tôi dạng to hơn khi túm áo cậu ta để lôi lại gần, vùi mặt vào cổ cậu ta. Mùi nước hoa thoang thoảng như mùi gỗ khiến đầu tôi quay cuồng. “Hẹn hò? Đi chơi hả?”

“Ừ.” Cậu ta đáp, giọng đục ngầu khi cọ người vào tôi. “Hẹn hò. Luôn bây giờ.”

“Luôn bây giờ.” Tôi mơ màng nhắc lại, chẳng để ý mình vừa nói gì.

“Được.” Cậu ta thở hắt ra và đứng dậy. “Đi thôi.”

Tôi chớp mắt, sắp xếp lại đoạn hội thoại. “Đi đâu?”

Riley xem đồng hồ. “Quá ba giờ rồi.” Cậu ta ngước lên. “Bánh kếp nhé?”

Cậu ta không đùa! “Tôi…”

“Hẹn với em đi, Nick.” Cậu ta chìa tay ra. “Làm ơn.”

Tôi bật cười, biết rằng cậu ta chỉ nói ra cho rõ phòng trường hợp tôi chưa nắm được diễn biến câu chuyện. “Ừ.”

Cầm tay Riley, tôi để cậu ta đỡ mình dậy. “Kiểu gì cũng đỡ hơn bỏng ngô.”

Lông mày cậu ta nhíu vào. “Gì cơ?”

“Không.” Tôi bước qua cậu ta, định lấy laptop đặt trên bàn. “Cậu muốn đi đâu? Tôi gặp cậu ở đó nhé?”

Cậu ta bám theo tôi, vẫn giữ khoảng cách. “Thật ra, em sống cách cơ quan khoảng năm phút, nên em không đi xe. Cho em quá giang được không? Đằng nào thì ngồi cạnh cũng dễ chỉ đường hơn.”

Riley Jameson ở trong xe với tôi. Sẽ thú vị đấy. “Được rồi.” Tôi xách túi lên và đeo qua vai, dừng bước khi thấy cậu ta không mặc đủ đồ cho thời tiết tháng Hai. “Tôi sẽ chờ cậu lấy áo khoác.”

“Không mặc, nên em sẵn sàng hết rồi.”

Tôi nhăn trán. “Bên ngoài đang là hai mươi độ.”

“Giá lạnh không còn ảnh hưởng đến em như trước nữa.” Nụ cười tinh quái mà tôi luôn đánh đồng với dấu hiệu rắc rối xuất hiện trên môi cậu ta. “Thế cũng tốt, vì cái đêm anh bỏ chạy, em phải trần truồng lẻn về nhà.”

Miệng tôi há ra. Phải rồi—cậu ta đã xé toạc quần áo khi lớn lên. Và tôi chưa một lần tự hỏi cậu ta về kiểu gì.

Riley nhìn tôi chăm chú, rồi nghiêng đầu. “Kích thích hay sợ hãi? Lần này thì không đoán được.”

Nhìn đi chỗ khác, tôi bước tới cửa thang máy. “Mỗi thứ một chút.” Tôi đáp, vùng vẫy để thành thật với cảm xúc của mình. Ít nhất, đó là những gì tôi nhận thấy.

Cậu ta theo tôi vào trong và tựa vào bức tường bên cạnh. “Anh dễ thương thật đấy, Nick.”

Dễ thương. Xinh xắn. Có lẽ đời tôi chuyển sang hạng mục đó rồi. Khi bấm nút xuống sảnh, tôi tự bảo mình rằng có nhiều thứ còn tệ hơn. Nhưng mà, tôi vẫn ước—

“Anh ổn chứ?” Riley hỏi, giọng nói có phần băn khoăn.

Tôi gắng đẩy căng thẳng khỏi cơ thể và tiếp tục nói dối. “Ổn.” Có những chuyện tôi chưa sẵn sàng chia sẻ.

Tay chắp say lưng, cậu ta tiến lại gần. “Anh thích loại bánh kếp nào?

Bánh kếp. Đó chắc là buổi hẹn hò đầu tiên an toàn nhất lịch sử, nhưng viễn cảnh ấy lại khiến tôi thấy hào hứng.

“Việt quất.”

Mà có lẽ chỉ là do ý nghĩ được dành thời gian ngoài công việc với Riley thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui