Phòng tổng thống khách sạn Buking.
Căn phòng tổng thống rộng
lớp giờ đây đã có rất nhiều người đứng xung quan, Đài Phong và đám Tử
Hạo cũng ngồi xung quanh, không khí nồng nặc mùi thuốc súng và đặc biệt
là sát khí khiến người ta run bần bật ở phía Thanh Băng đang ngồi phía
xa.
Voss và đàn em của hắn quỳ rạp dưới đất, tấm thảm cũng bị mồ
hôi của bọn chúng làm đậm lên một khoảng, chúng không dám động đậy cũng
không dám ngẫn đầu lên như là sợ một động tác nhỏ của mình sẽ đánh thức
một con báo đang ngủ say.
Trịnh Thanh Băng vẫn ngồi đó, chân trái chéo và chân phải, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Voss.
Ít ra so với đám đàn em của gả ta thì Voss bình tĩnh hơn mấy phần, bọn họ
là người của Mafia, cũng biết Thanh Băng có quan hệ tốt với thiếu chủ
Henry nhưng chắc cũng không đến nỗi không nể mặt tới mức giết người của
Henry.
“Trịnh lão đại, lần này là do lão đại nhờ tôi bắt con nhóc
đó cớ sao bây giờ lại trách tội tôi.”- Voss ngước mặt lên không kiêng nể mà nhìn thẳng vào mắt thanh Băng.
“Tôi có nói là mấy người được
phép động vào cô ta?”- thanh băng lạnh lùng đáp trả, quả thật cô biết
Voss là một tên háo sắc nhưng không ngờ gã lại to gan đến mức độ nổi sắc tâm với người của mình.
“Thiếu chủ Henry và lão đại luôn có mối
quan hệ tốt với nhau, lần này chỉ vì con nhóc con mà Thiên Long đối đầu
với Mafia, có đáng không?”- Voss gian tà lên tiếng.
“Không đáng, thật sự không đáng”- Thanh Băng nhếch miệng, cái tên này lại muốn lấy Henry ra để nguy hiếp cô?
Nghe cô nói thế thì Voss mừng thầm, nhưng nỗi buồn chưa bao nhiêu thì Thanh
Băng nói thêm: “Nhưng Voss à, cậu tự xưng là thuộc hạ thân cận của Henry thì phải biết mối quan hệ của tôi với thiếu chủ các người cực kì tốt,
cậu cho rằng…”- Thanh Băng dừng lại vài phút sau đó tiến lên ngồi xổm
trước mặt Voss.
“Cậu quan trọng đến nổi để chúng tôi trở mặt sao?
Còn nữa… nếu đã muốn tìm đường sống cho bản thân thì hãy không ngoan mà
tìm hiểu đối tượng trước, đừng tuỳ tiện nguy hiếp người khác đặc biệt là tôi, Trịnh Thanh Băng này từ trước tới giờ ghét nhất là bị người các
nguy hiếp.”
Cả người Voss bây giờ bắt đầu run bần bật, bây giờ gã
mới biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng cỡ nào, Voss chưa kịp lên
tiếng thì Thanh băng tiếp tục ra lệnh: “Dẫn bọn họ qua phòng kế bên.”
“Cô, cô muốn làm gì?”- Đám người của Voss kinh sợ.
Thanh Băng nhếch miệng: “Làm gì? Vừa nãy các ngươi định làm gì Minh khuê thì
bây giờ cứ làm như thế…chỉ là…đối tượng khác mà thôi, dẫn đi.”
“Lão đại, lão đại tha tội, tha tội…”- Tiếng hét của bọn chúng ngày càng xa,
cho đến khi cửa phòng đóng lại thì Đài Phong mới nghi hoặc mà nhìn Thanh Băng, theo anh biết thì torng trường hợp này Thanh Băng sẽ lấy súng nả
cho tên kia vài phát mới phải sao tự nhiên lại ‘ban thưởng’ cho bọn
chúng như vậy?
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thanh
Băng thản nhiên ngồi xuống sofa: “Bên phòng bên kia là đám tù nhân ở
Kích Vân lao, em đặc biện sai người chuẩn bị vài cực phẩm … rất tốt.”
Lời nói mập mờ của Thanh Băng khiến mọi người nửa hiểu nữa không.
Thật ra… vừa rồi Thanh Băng có sai một số anh em dẫn vài tên đàn ông ở Kích
Vân đến, rồi cho bọn họ uống một chút thuốc kích thích… Thanh Băng vốn
dĩ không muốn giết người thay vào đó cô thích hành hạ người khác hơn.
Bệnh viện Hoa Kỳ…
Minh Khuê ngồi trên giường nhìn Hoài Minh đang cực kì khổ sở với tái táo..
“Để em làm..”- Minh Khuê giơ tay giật thì bị Hoài Minh cản.
“Em là người bệnh, tất cả mọi việc không được động tới.”
Minh Khuê chỉ biết khóc không ra nước mắt mà nhìn chàng trai đang cầm cây
dao trên tay, nhìn kĩ thì bàn tay của Hoài Minh rất đẹp, cô thật không
nỡ để anh mất một ngón tay chỉ vì việc gọt táo cho cô.
Chuông điện thoại vang lên, Minh Khuê nhìn màn hình, là Dương tử Hạo gọi, cô bắt máy:
“Hoa hoa đại công tử, có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia Dương Tử Hạo hi hi ha ha trả lời: “Minh khuê cô sao rồi, mọi người rất lo lắng cho cô đây này.”
“Tôi không sao, đã khoẻ nhiều rồi… nhưng chắc sắp bị Hoài Minh làm cho mệt chết rồi đây.”
“Đừng nói như vậy chứ, lúc cô bị bắt Hoài Minh chút nữa là lục tung cái thành phố Hoa Kỳ lên rồi, trong màn mưa cậu ấy phóng xe như một tên điên tìm
cô đấy, còn nữa cậu ấy còn thiếu chút nữa là bị bắn chết đó, còn nói cái gì mà… Minh Khuê rất quan trọng với tôi, Minh Khêu à, cậu ấy yêu cô cô
lắm đó, cố gắng mà trân trọng đi.”- Dương Tử Hạo cúp máy, lăn ra nhìn
mọi người cười xối xả, những lời vừa rồi có một nữa là thật còn một nữa
là tự biên thêm cho nó lãng mạn, tài ăn nói của Dương Tử Hạo quả thật
khó có ai sánh bằng mà.
Minh Khuê mỉm cười nhìn Hoài Minh vẫn đang ‘giảng co’ với trai táo nhỏ phía xa, ánh nắng rọi vào khiến anh giống
như một đứa trẻ đang cáu gắt vì đồ chơi vậy.
End
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...