Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm
Thật tức chết mà, bọn họ bấy lâu luôn tự hào vì mình là một trong những tinh anh được đào tạo bài bản. Bây giờ bị một con nhóc mới 17 tuổi xem thường, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được sự xem thường này.
1 người trong đám người của Đài Phong lên tiếng: “Đại Thiếu Gia, cô ta không có tư cách làm lãnh đạo của chúng tôi.”
2 đám người kia cũng đồng loạt lên tiếng gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
“Bọn tôi làm sao có thể nghe lời một cô nhóc chứ.”
Đài Phong, Tuấn Khải, Hoài Minh điều nhíu chặc mày, đây đều là những tinh anh những thế lực mà họ tự hào nhất. Vậy mà trong mắt cô lại thấp kém như thế? Đây là cô tự đánh giá cao năng lực của mình, hay là thuộc hạ của bọn họ thực sự kém.
Hiện tại, là lúc Thanh Băng cần phải xuất ra thực lực của mình, muốn hàng phục những vệ sĩ mắt cao hơn đỉnh này, không cần những lời thừa thải, mà là thực lực tuyệt đối.
3 người nhìn Thanh Băng, Cô gật đầu hướng về phía đám thuộc hạ, cô lần lượt nhìn qua từng người.
Bọn họ tuy rằng không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận khí thế của cô gái 17 tuổi này quá bức người. Ánh mắt của cô như có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của bọn họ.
Không có lời dư thừa nào, Thanh Băng sắc mặt vẫn vô cảm chỉ tay vào 35 thuộc hạ của cả 3 người, lạnh lùng ngoắc ngón tay, cực kỳ lãnh khốc nói: “Cùng lên đi.”
Ba chữ lạnh lùng, cùng lên đi, khiến sắc mặt 35 vệ sĩ tái mét, bọn họ ai cũng là sát thủ hàng đầu, chưa khi nào phải cùng nhau ra tay đánh một người, mà cô nhóc 17 tuổi này cư nhiên dám khiêu khích bọn họ cùng lên. Đây tuyệt đối là vũ nhục, vũ nhục không nói nên lời.
Nhìn đám vệ sĩ sắc mặt xanh mét, Thanh Băng trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.
“Các ngươi chọn cách bất động, vậy thì đừng trách ta.”- Thanh âm lạnh lùng còn đang phiêu tán trong không trung, thân hình Thanh Băng đã biến mất.
Tốc độ không phải cực nhanh, nhưng cũng đủ chớp nhoáng xuất hiện trước mặt họ.
Đám thuộc hạ thấy thế hừ lạnh một tiếng cùng nhau xông lên.
1 tên thuộc hạ xông tới đá về phía Thanh Băng nhưng cô né rất nhanh, tay còn giữ chặt chân của tên đó trên không trung vung một cái khiến tên đó ngã lăn nhào mấy vòng.
Những tên còn lại thấy thế cũng ngạc nhiên nhưng cũng cùng tiến lên.
Nấm đấm lao về phía mình bị Thanh Băng nhẹ nhàng né tránh nhưng cũng đồng thời ra một đòn khiến đối phương ngã khuỵ xuống đất.
Nhìn thấy Thanh Băng thản nhiên như chơi trò chơi khiến 3 người đàn ông vô thức nắm chặt tay lại. Là cô tự đánh giá mình quá cao rồi, dù gì thì đám thuộc hạ của họ cũng được huấn luyện tỉ mỉ bài bản. Cô dù võ công cao, thân thủ tốt, bất quá cũng chỉ mới 17 tuổi lại còn là con gái, dù là bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng chỉ mới 17 năm, có thể đến mức nào?
Nhưng mà, bọn họ không biết, Trịnh Thanh Băng lại là Băng Long Lão Đại mà người người tôn kính và khiếp sợ. Không phải chỉ đứng đầu trong trăm vạn người, mà là đứng đầu toàn thế giới hơn 6 tỷ dân này.
Cô, là từ cõi chết đi ra.
Cô, là tu la trong biển máu mà trưởng thành
Vì thế để đối phó với mấy tên tép rêu này, chỉ như chuyện con nít.
Thân thủ nhẹ nhàng nhưng luôn đánh vào điểm yếu của đối phương. Một tên, rồi lại một tên, lần lượt 35 vệ sĩ chỉ trong 10 phút đã ngã xuống đất.
3 người đàn ông nhìn thấy cảnh này chợt buông lỏng tay, cực kỳ khiếp sợ nhìn Thanh Băng. Đây là loại công phu gì? Nhìn như hoàn toàn lơ đãng nhưng có thể tránh được nhiều công kích như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...