Lưu Hoàng Thiên dẫn Nhiên Nhiên đến một vườn hoa hồng. Những bông hoa hồng vàng rực rỡ như khoe sắc dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Ở giữa khu vườn là mộ của bà Nhiên Nhiên. Cô nhìn ảnh của bà, nụ cười hiền dịu luôn khiến cô cảm thấy ấm áp. Đứng trước mộ, cô khuỵu chân xuống, nước mắt rơi lã chã:
-" Bà ơi, Nhiên Nhiên về......hức...... với bà rồi. Bà mau tỉnh lại đi hức......... hức....... Bà nói chuyện với Nhiên Nhiên đi bà..... Sao bà lại im lặng..... Nhiên Nhiên nhớ bà lắm hức..... hic".
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Lưu Hoàng Thiên không khỏi đau lòng. Anh ngồi xuống lấy tay lau nước mắt cho cô, cất giọng dịu dàng:
-" Nhiên Nhiên ngoan, em khóc như vậy bà em sẽ không vui đâu. Em phải sống hạnh phúc thì bà em mới vui được. Có hiểu không? ".
Nhiên Nhiên nghe anh nói, ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh:
-" Thật.... thật..... vậy sao tiểu Thiên ".
Anh khẽ cười xoa đầu cô:
-" Đúng vậy a~ ngoan mau đứng lên anh dẫn em đi ăn, chịu không? ".
Nhiên Nhiên cũng mỉm cười nhìn anh, cô đáp:
-" Nhiên Nhiên sẽ sống hạnh phúc, sẽ vui vẻ cơ, như vậy thì bà sẽ không buồn ".
Nói rồi cô đứng lên, đặt lên mộ bà một đóa hoa hồng vàng. Cô nhìn lên ảnh của bà thì thầm:
-" Bà ơi, khi khác Nhiên Nhiên lại đến thăm bà nha. Nhiên Nhiên yêu bà lắm".
Sau đó cô cùng Lưu Hoàng Thiên rời khỏi vườn hoa hồng. Hai người vừa đi vừa cười đùa trông rất vui vẻ.
------------------Biệt thự Du gia-------------------
Du Hạo Thần ngồi trên sôpha, xung quanh không ngừng tỏa ra hàn khí. Con nhỏ ngốc đó cùng anh ta đi đâu chứ, đến giờ nãy vẫn chưa về. Ashhhhhhhh....
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
-" Thiệu Ân, anh điều ra cho tôi người trong đoạn camera ở hoa viên trường.
Ba mươi phút sau báo lại cho tôi ".
Sau khi gọi xong, cậu tức giận đi lên phòng.
---------------------5h chiều--------------------
Lưu Hoàng Thiên dẫn Nhiên Nhiên đến một tiệm bánh gato. Anh nói:
-" Đây là tiệm bánh của anh, em vào đi ".
Nhiên Nhiên nhìn tiệm bánh, tấm bảng hiệu màu hồng xinh xắn được lắp những chiếc đèn nhiều màu sắc làm cô tròn mắt. Cô hỏi khẽ:
-" Của.... của.....anh thật sao? ".
Lưu Hoàng Thiên nhìn biểu cảm của cô, phì cười:
-" Là của anh. Anh đã rất vất vả mới có thể mua được cửa tiệm này. Lúc ban đầu, anh chỉ là người giao bánh thôi Nhiên Nhiên ngốc".
Nghe anh nói vậy, Nhiên Nhiên cười hì hì rồi cùng anh đi vào.
Khi bước vào đó, Nhiên Nhiên bị choáng ngợp trước căn phòng toàn màu hồng được trang trí những chú mèo kitty cực kì ngộ nghĩnh. Những chiếc tủ kính chứa những chiếc bánh gato với nhiều loại trông thật thích mắt. Nhiên Nhiên nhìn xung quanh mà há hốc mồm.
Lưu Hoàng Thiên dẫn cô đến một chiếc bàn màu hồng xinh xắn, anh kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi đi đến quầy gọi bánh:
-" Thanh Nhã, lấy cho anh một cái bánh dâu phủ sô cô la nha ".
Người nhân viên nghe anh gọi thì cười mỉm, trêu:
-" Ai da, anh Thiên dẫn bạn gái đến đây ăn cơ à ".
Anh nghe vậy chỉ cười dịu dàng:
-" Cô bé đó không phải bạn gái anh đâu, đừng trêu, người ta ngại đó ".
Thanh Nhã nhìn gương mặt ngượng ngùng của anh cũng phát hiện ra chút nhu tình dành cho cô bé đó. Cô chỉ cười cười rồi lấy một cái bánh dâu đặt lên khay. Cô nói:
-" Anh muốn tự mình mang ra đó hay là em mang ra giúp đây?".
Lưu Hoàng Thiên lấy tay nhận khay bánh từ tay cô, đáp:
-" Để anh, em đi làm việc đi nha".
Nói rồi anh mang khay bánh ra chỗ Nhiên Nhiên để lại Thanh Nhã với gương mặt thoáng buồn.
------------------------------------------------------------
-" Bánh đến rồi đây ". Hoàng Thiên cười tươi nói.
Mộc Nhiên Nhiên đang ngắm nhìn căn phòng, nghe anh gọi thì ngước mắt sang nhìn anh.
Anh đặt khay bánh xuống bàn, lấy đĩa bánh dâu ra cho cô:
-" Nè, em ăn đi ".
Nhiên Nhiên nhìn chiếc bánh dâu phủ đầy sôcôla, ngây ngốc hỏi:
-" Anh không ăn cùng em sao? ".
Hoàng Thiên cười dịu dàng:
-" Em ăn đi, anh nhìn em ăn cũng đủ no rồi ".
-" Vậy em không khách sáo đâu ".
Nhiên Nhiên nói rồi cho một muỗng bánh vào miệng mình. Vị ngọt của kem, hương thơm ngọt ngào của dâu hòa quyện với vị sôcôla đăng đắng không khỏi khiến cô thích thú. Ngắm nhìn cô ăn, Lưu Hoàng Thiên cảm thấy có chút ấm áp.
Nhiên Nhiên vừa ăn vừa nói:
-" Ánh ày anh àm á? "( Bánh này anh làm á).
Lưu Hoàng Thiên nhìn cái miệng nhỏ nhắn vừa ăn vừa nói của cô phì cười.
Anh đáp:
-" Ừm là anh làm ".
Nghe anh nói vậy, cô gật gật cái đầu. Cô ăn mà không để ý khóe miệng mình bị dính kem. Thấy vậy, anh vơ tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng chùi kem giúp cô.
Thấy anh lau khóe miệng cho mình, Nhiên Nhiên chỉ cười hì hì.
Sau khi ăn xong, Lưu Hoàng Thiên chở cô về nhà. Anh lấy xe đạp chở cô. Trời đã sập tối, con đường về nhà cô tràn ngập ánh đèn. Những cơn gió đêm bất chợt thổi khiến cô rùng mình. Nhận thấy cô có chút thay đổi, Lưu Hoàng Thiên xoay người ra sao, anh dịu dàng nói:
-" Em lấy áo khoác của anh mặc tạm nha".
Nhiên Nhiên nghe giọng ấm áp của anh, gật đầu. Cô nhận áo khoác từ anh mặc vào. Lưu Hoàng Thiên nhìn cô như con mèo nhỏ, đáy mắt không ngừng tỏ ra ôn nhu. Anh mong con đường này dài mãi dài mãi để có thể ở cạnh cô lâu một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...